Lộ Bạch nằm mơ cũng không nghĩ đến báo đen chỉ mới có duyên gặp mặt một lần mà lại giúp mình cướp lại máy chụp hình từ tay bọn khỉ đầu chó.
Hành động này thực sự quá nhân tính hóa, khi xảy ra ở một loài động vật hoang dã đặc biệt là một con mãnh thú, bất cứ ai cũng thấy não mình chết máy, thật sự không dám tin tưởng.
Lộ Bạch kinh ngạc đến độ dừng chân, nghi ngờ nhìn đối phương……
Bước chân của báo đen nhẹ nhàng không một tiếng động, nó đến ngay trước mặt Lộ Bạch thì dừng lại, nhìn Lộ Bạch một lát rồi mới nhả máy chụp hình đang ngậm trong miệng ra.
“Mày……” Điều này quá khó tin, Lộ Bạch ngơ ngác quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt báo đen, muốn tìm ra một chút manh mối gì đó bên trong, nhưng tròng mắt của báo đen rất bình thường, đúng là ánh mắt của một con thú hoang thuần túy, lạnh lùng đầy dã tính, không hề có cái gọi là nhân tính trong đó.
Đặt máy chụp hình xuống rồi, báo đen đứng bất động, cũng nhìn Lộ Bạch.
Con ngươi mắt của báo đen rất đặc biệt, khi nó thu hẹp đến tối đa sẽ hình thành hai điểm đen nhỏ, phần còn lại là màu vàng kim nhạt dần, đôi mắt như vậy là sự kết hợp của lạnh lùng, thần bí và cao quý.
Lộ Bạch không dám nhìn vào mắt nó quá lâu, vì đó là hành vi khiêu chiến, cậu cố nén sự kinh ngạc của mình, thì thầm nói: “Mày giúp tao tìm lại máy chụp hình?” Lộ Bạch vẫn cảm thấy việc này là không thể tin được, cậu vươn tay cầm lấy máy chụp hình, lại phát hiện trên đó có vài vệt máu khô……
Vết máu?
Tròng mắt Lộ Bạch co lại, căng thẳng nhìn vào cơ thể báo đen: “Mày bị thương rồi?” Cậu không còn màng đến sợ hãi nữa, vội vàng đi vòng quanh báo đen để kiểm tra, thậm chí còn cúi thấp người thò đầu xem xét phần bụng của nó, cũng may là không thấy vết thương.
Vậy thì vết máu này chắc là của con khỉ đầu chó kia rồi…… Lộ Bạch sững sờ, gần như có thể tưởng tượng được kết cục của con khỉ đầu chó nọ.
Khỉ đầu chó biết trèo cây, di chuyển giữa những cành cây là sở trường của chúng nó, nhưng đáng tiếc là nó gặp phải báo đen, báo đen cũng biết trèo cây, mà kỹ năng leo trèo không kém khỉ đầu chó chút nào! Bình thường báo cũng thích ở trên cây mà.
Cho nên báo đen mới được xưng là quán quân toàn năng.
Lộ Bạch lau vệt máu bên trên đi, còn âm thầm thương xót cho con khỉ đầu chó một lát: “Cảm ơn mày đã tìm máy chụp hình về cho tao.” Kết cục của khỉ đầu chó đã là một sự thật không thể đảo ngược nữa rồi, Lộ Bạch cũng chỉ thương cảm vậy thôi, chứ không nghĩ thêm nữa, cậu vươn tay thử xoa đầu báo đen, đối phương không từ chối.
“À, tao mang thịt cho mày nè.” Lộ Bạch đặt máy chụp hình xuống, vui vẻ lấy thịt tươi ra khỏi hộp giữ nhiệt, cứ xem như nó là thù lao giúp đỡ đi.
Hôm nay báo đen đã tiêu hao khá nhiều vào buổi sáng, bây giờ ăn một bữa, đến tối không cần phải đi săn lúc nửa đêm nữa.
Báo đen có vẻ vẫn còn cảnh giác, nó thò đầu sang như muốn xác nhận lại, ngửi ngửi gò má của Lộ Bạch một chút…..
Lộ Bạch có thể cảm nhận được hơi thở của báo đen phả lên mặt mình, có mùi đặc biệt của động vật…… cũng không khó ngửi lắm.
Cũng giống lần trước, nó thè lưỡi liếm một cái, không chỉ ngửi mà còn phải nếm, đến khi xác định hoàn toàn không có nguy hiểm, báo đen mới ngậm thịt rồi nằm xuống ăn.
Con báo này có hình thể khổng lồ, lớn hơn báo đen hiện có trên trái đất khoảng 20%, nhìn bên ngoài cũng không biết có phải là do khác biệt về chủng loài hay không.
Dù sao thì khi Lộ Bạch làm việc trong vườn thú trái đất cũng chưa từng gặp được báo đen.
Nhìn báo đen đang ăn, Lộ Bạch ngồi bên cạnh cầm máy chụp hình, mở ra xem thử tình trạng của nó.
Bề mặt máy chụp hình vẫn còn nguyên vẹn, xem ra chưa bị rơi xuống, vẫn có thể sử dụng đầy đủ chức năng, hình chụp trước đó vẫn còn đủ, Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nâng máy chụp hình lên, nhân cơ hội chụp cho báo đen vài tấm hình kỷ niệm, lòng thấy thật nhẹ nhàng, vì báo đen đến đây là để trả lại máy chụp hình chứ không phải để gây chuyện, chuyến ghé thăm nhà đầy hữu hảo này có nghĩa là bọn họ đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp.
Một mối quan hệ tốt đẹp xảy ra giữa mãnh thú và con người là việc rất hiếm có.
Lộ Bạch vừa vui mừng vì nó đã đến đây, lại vừa lo lắng sư tử và báo đen mà gặp mặt thì sẽ đánh nhau, nhưng con báo đen tính tình điềm đạm ôn hòa này có vẻ không phải là loại ưa thọc gậy bánh xe, dù có gặp sư tử cũng sẽ không thèm đánh nhau đâu nhỉ?
Động vật hoang dã đều rất thông minh, sẽ không lãng phí sức lực của mình vào những chỗ không đâu.
Trong rừng nguy hiểm trùng trùng, sinh tồn gian nan hơn trong tưởng tượng cả trăm lần, dù là mãnh thú cũng phải biết kiềm chế, không phải ai cũng như “Gã du côn”* cả, ai nhìn một cái nó cũng nổi điên.
*“Gã du côn”: ở đây là biệt danh của loài lửng mật.
Lộ Bạch nghĩ vậy thì thả lỏng tâm trạng một chút, ngồi nựng báo đen, chuẩn bị chờ đến khi nó ăn xong thì chia tay, thế nhưng có lẽ cậu đã tưởng tượng lần gặp gỡ này quá tốt đẹp, khi báo đen sắp ăn xong thì cậu vô ý quay đầu, rồi lập tức cứng người, nguy rồi, hình như trong bụi cỏ có một con sư tử.
Lộ Bạch mở to mắt nhìn rõ ràng, kẻ đang ở trong bụi cỏ đằng xa từ từ tiếp cận nơi này đúng là một con sư tử.
Tuy nó rất thông minh, hạ người rất thấp, nhưng Lộ Bạch vẫn phát hiện ra mớ lông bờm xù xù của nó!
Làm sao bây giờ?
Dù Lộ Bạch cho rằng hai đứa này chắc sẽ không đánh nhau đâu, nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, sư tử không có ý tốt.
Cậu lập tức đẩy đẩy báo đen vẫn còn đang ăn: “Đi mau!” Sư tử đến rồi!
Báo đen đang ăn chỉ gừ gừ, nhe răng nanh với Lộ Bạch tỏ vẻ đang ăn đừng phá chứ không phải là muốn cắn cậu thật.
Lỗ tai sư tử phất phất, dường như bị tiếng gừ nhỏ của báo đen kích thích, sư tử lập tức từ bỏ ý định đánh lén, nó vung bốn chân, há rộng miệng chạy vọt đến.
Vừa có động tĩnh một chút, báo đen lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía.
“!!”Lộ Bạch bị kẹp ở giữa cảm thấy mình muốn chết đến nơi rồi! Cậu không kịp nghĩ, lập tức giang rộng hai tay, dùng cơ thể ‘to lớn’ của mình để ngăn cản tầm nhìn của hai đứa, tuy rằng cậu biết làm như vậy là ngốc hết chỗ nói!
Vốn dĩ cản tầm nhìn của chúng hẳn là cũng được, chỉ cần báo đen cảm thấy có đe dọa rồi quay đầu bỏ đi là được.
Nhưng mà, sư tử đực có một tật xấu, khi chúng gặp phải kẻ xâm nhập thì thích vừa chạy vọt đến vừa gầm rú: “GRÀO ——”
Làm như vậy để dọa kẻ xâm nhập phải kinh sợ, tiếng gầm lớn khủng khiếp thoáng chốc đã phá tan sự bình yên của khu rừng.
Đây chẳng khác nào đấu võ mồm trước khi khai chiến cả, đối phương vốn không nổi giận lập tức bốc hỏa.
Lộ Bạch: “……”
Lộ Bạch thấy báo đen liếm mép, đột nhiên đi ra đằng sau cậu, dùng cơ thể của nó để che chắn cậu, cái đuôi dài tao nhã với lông đen mượt còn quấn bên cạnh cậu, mang đến cảm giác được bảo vệ.
Đối diện với sư tử đực ồn ào, báo đen chỉ lạnh lùng nhìn về trước, Lộ Bạch cảm thấy chúng thật sự sẽ đánh nhau, như vậy không được!
“Không không không, đừng đánh nhau với nó, mày về rừng đi!” Lộ Bạch lại chạy ra chắn trước mặt báo đen, đẩy báo đen về hướng rừng rậm: “Mau về đi!”
Báo đen nhìn Lộ Bạch một cái, gừ nhẹ rồi liếm liếm tay Lộ Bạch, sau đó lại tiếp tục chặn trước mặt cậu.
Lộ Bạch: “!!!”
Lộ Bạch muốn tan vỡ mất thôi, a —— đây là muốn can gián à! Nhưng thật sự không cần đâu! Cậu cũng hết cách rồi, phải làm sao để cho báo đen biết là sư tử sẽ không tổn thương cậu, không cần phải bảo vệ cậu, nhưng trong lòng cậu vẫn rất cảm động, báo đen vậy mà……
Lúc này, sư tử bự đã đến gần trước mắt, Lộ Bạch không còn cách nào, chỉ có thể quay người đi cản đường sư tử, không thể đưa báo đen đi thì chỉ có thể kéo sư tử đi vậy!
Trước đó cậu còn thề thốt là sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ bây giờ cả phòng giám sát sắp phát điên rồi, nhưng Lộ Bạch đã không còn thời gian để liên lạc nữa, cậu còn bận ngăn hai đứa này đánh nhau.
Sư tử vốn đã há miệng định nhào đến, để con báo đen này phải cút đi, nhưng mà Lộ Bạch đột nhiên xông lên ôm lấy nó, nó chỉ đành thắng lại gấp, gác đầu lên vai Lộ Bạch, gầm gừ với báo đen cách đó không xa: “Grừ ——”
Báo đen thấy Lộ Bạch xông lên thì cũng ngớ ra, sững sờ một lát mới nhào lên, nhưng chính giữa chúng nó còn một Lộ Bạch, không tiện phát huy, báo đen nóng vội muốn chế nhưng chỉ đành hạ thấp người, nhe răng dọa sư tử đực: “Grừ ——”
Móng vuốt sắc bén của báo đen ấn xuống mặt đất, kéo thành những vết cào hằn sâu, nếu chúng xuất hiện trên người con mồi nào đó, thì nó ắt phải rách bụng, nát ruột mất thôi.
Sư tử đực cũng không chịu yếu thế đáp trả một tiếng gào, cái miệng đầy răng nanh thò ra qua vai Lộ Bạch, dù không cắn đến đối phương cũng phải hung hãn đớp vào không khí mấy lượt: “——” nhằm mục đích đe dọa.
Tiếng răng nanh chạm nhau khiến người ta phải tê hết cả da đầu.
Lộ Bạch ra sức ôm chặt sư tử bự, muốn kéo nó đi: “Sư tử bự, chúng ta đi, nó không muốn đánh nhau với mày mà, cũng không có đe dọa gì đến mày hết!” Nếu mãnh thú mà nghe hiểu được tiếng người thì tốt rồi, trong giờ phút này, thanh niên người trái đất tràn đầy hy vọng.
Thế nhưng giọng nói nhỏ bé của cậu chìm nghỉm giữa tiếng gầm và tiếng cắn xé ngăn cách bởi không khí của hai con mãnh thú, nghe có vẻ thật không đáng chú ý chút nào!
Vào lúc này, Lộ Bạch thật muốn mình là một người cao to khỏe mạnh, vậy thì lúc này đã có thể dùng sức mạnh mà kéo sư tử bự đi rồi.
“GRÀO ——”
“GRÀO ——”
“……” Cả trước mặt và sau lưng Lộ Bạch đều có thể cảm nhận được hơi nóng và nước bọt bắn tung tóe.
Tuyệt đối không thể để chúng đánh nhau được, bằng không thì mình còn mặt mũi nào làm tiếp công việc này chứ?
Lộ Bạch vừa nghĩ vừa vận hết sức lực của mình đẩy sư tử đi: “Đi thôi! Đừng cãi nữa!”
Nhưng dù cậu đẩy thế nào thì sư tử vẫn bất động, không những thế mà cậu còn bị sư tử lôi kéo đi giữa bụi cỏ, cảm nhận được sự chao đảo ——
Điều duy nhất may mắn là dù hai thú một người lôi lôi kéo kéo, nhưng vẫn chỉ là đấu võ mồm chứ chưa ra tay thật sự!
Lộ Bạch cho rằng báo đen và sư tử đều kiêng kỵ sự có mặt của cậu nên không dám làm bừa, chứ không thì đã sớm nhào vào cắn xé nhau rồi.
Lộ Bạch đang vui mừng thì một giây sau cậu bị sư tử hất sang một bên, cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng……
Khi cậu bò lên được thì hai đứa kia đã bắt đầu đánh rồi.
“Đừng ——” Lộ Bạch xông lên, nhưng cậu mới chạy được hai bước thì đã phải kêu “á” một tiếng, bởi vì cậu hụt chân rồi, cả người ngã xuống một cái hố sâu.
Lộ Bạch thấy trước mắt tối đen, tạm thời mất thị lực, vì trong này quá tối, hơn nữa còn rất nhiều cỏ và đất cùng rơi xuống với cậu.
Khi Lộ Bạch hụt chân đã kêu lên một tiếng, khi rơi xuống chạm đáy hố lại kêu thêm một tiếng nữa, tiếng kêu đầu là hoảng hốt, còn tiếng thứ hai là thảm thiết, vì chân cậu bị trẹo rồi.
Nhưng lúc này quan trọng không phải là trẹo chân, mà là hai đứa ở trên kia đang đánh nhau, Lộ Bạch không mang đến vết thương của mình, vội vàng đứng dậy muốn trèo lên trên.
Một cái hố sâu lại dốc không dễ trèo lên chút nào, Lộ Bạch nóng ruột muốn khóc: “Sư tử bự! Báo đen! Đừng đánh nữa!” Tuy rằng cậu biết làm vậy cũng vô dụng.
Thế nhưng sau khi Lộ Bạch gào lên xong thì phát hiện trên miệng hố có thêm hai cái đầu, một cái đầu lông lá của sư tử bự, một cái đầu đen mượt của báo đen, hai con lông xù đứng một trái một phải, thò đầu xuống nhìn cậu.
“……” Không đánh nhau nữa, may quá.
Bị trẹo chân đau thấu xương, Lộ Bạch mếu máo ngồi bệt xuống đất, bắt đầu kiểm tra cổ chân mình.
Với lại còn phải nhanh chóng liên hệ lại với Trạm cứu hộ nữa.
Max quả thực đang nóng ruột muốn điên, Lộ Bạch mà còn không liên hệ nữa thì bọn họ phải xuất phát rồi: “Lộ Bạch!!! Cuối cùng cũng liên hệ với cậu được rồi!!”
“Hu hu……” Lộ Bạch cũn không dài dòng, báo cáo ngay: “Tụi nó không sao, không đánh nhau.”
Max lúc này mới yên tâm, nhưng rồi mới sực nhớ ra: “Vậy sao cậu lại khóc rồi?”
Lộ Bạch rên một tiếng: “Lúc tôi can ngăn tụi nó thì bị trẹo chân rồi.”
Cái……gì?
Lộ Bạch không muốn kể lại chuyện mình rơi xuống hố, vì mất mặt quá sức, cậu chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi tìm cách trèo lên.
“Tôi không sao đâu Max, anh không cần lo lắng, bọn tôi đều rất ổn……” Lộ Bạch u oán ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai đứa kia đang thò đầu nhìn ngó bên miệng hố, có vẻ muốn xuống nhưng không dám, còn hơi nóng nảy!
“Vậy thì tốt.” Max thở phào nhẹ nhõm, vì hai nhân vật lớn trong rừng mà ngày hôm nay bọn họ đã bị vắt kiệt sức rồi, không chịu nổi kích thích nữa.
“Ừ, vậy tôi cúp máy đây.” Lộ Bạch ngắt liên lạc, khiến Max không kịp quan tâm đến tình trạng chân cậu……
Cởi giày ra sờ một chút, cổ chân đã sưng lên rồi, Lộ Bạch muốn khóc, vì sao sau cùng thì người bị thương lại là cậu chứ? Rõ ràng cậu là một baby theo chủ nghĩa hòa bình mà.
Vụn đất rơi từ trên xuống khiến Lộ Bạch chú ý, cậu ngẩng lên thì thấy sư tử bự và báo đen đang vây quanh miệng hố, nóng nảy đi lòng vòng, một lát thì thò chân xuống, một lát lại rụt về.
Có thể thấy là cái hố này quá sâu, vừa sâu lại vừa nhỏ.
Ước lượng khoảng cách phải đến ba mét, bằng không thì Lộ Bạch cũng không đến nỗi ngã xuống mà trước mắt tối đen.
Trong lúc Lộ Bạch còn đang suy nghĩ xem có nên gọi người đến chi viện hay không thì hai đứa trên mặt đất dường như bất cẩn đụng chạm phải nhau, lại bắt đầu quay ra gầm rú.
Lộ Bạch căng thẳng: “Này! Đừng có đánh nhau ——” Bây giờ là lúc nào rồi mà tụi nó còn cãi nữa!
Sư tử bự: “Grừ ——”
Báo đen: “Grừ ——”
Hai đứa lông xù trước sau vẫn giữ khoảng cách nhất định, thế nên thứ bị thương chính là không khí quanh miệng chúng nó, rất tốt.
Lộ Bạch phát hiện chúng không thật sự cắn xé nhau thì yên tâm rồi, cậu ôm cái chân đâu, nhe răng ngồi bệt xuống, suy nghĩ có nên tìm người đến cứu viện hay không.
Nếu có người đến thì hai đứa kia chắc sẽ trốn đi mất, Lộ Bạch vẫn hơi luyến tiếc……
Có lẽ là sẽ có cách khác.
Trên mặt đất, báo đen đột nhiên ngừng gầm rú, tỏ ra không thèm để mắt đến sư tử, quay đầu bỏ đi.
Sư tử đực thấy đối thủ xám xịt bỏ đi còn đuổi theo gầm thêm mấy tiếng, nhưng nhớ đến Lộ Bạch vẫn còn ở trong hố, nó rõ ràng do dự một lát rồi quay trở lại cạnh cái hố để nhìn Lộ Bạch.
Lộ Bạch phát hiện chỉ có một mình sư tử bự, còn tưởng rằng báo đen đã đi rồi, mà như vậy cũng tốt.
Thật ra muốn trèo lên cũng được, trên vách hố có rất nhiều chỗ lồi lõm, chỉ cần có điểm tựa chân là có thể trèo được.
Lộ Bạch chuẩn bị tìm công cụ trên người mình, ví dụ như dao gấp đa năng mà cậu thường mang theo bên mình, lúc này chính là lúc cần đến nó.
Lộ Bạch thử đào một chút, chất đất khá xốp, cậu thầm thở phào, lần này thì không cần phải gọi đồng nghiệp đến cứu nữa rồi.
Nhưng cậu chưa kịp đào được vài cái lỗ để dẫm chân thì bên miệng hố truyền đến tiếng sàn sạt, hình như có vật gì rất nặng bị kéo lê, Lộ Bạch ngẩng đầu lên thì thấy báo đen đã quay lại rồi, hơn nữa nó còn mang theo một khúc cây…… chính xác hơn là một cái cây.
Thân cây kia thô hơn miệng chén một chút, báo đen đẩy nó xuống hố, soạt soạt mấy tiếng đã lọt xuống rồi! Lộ Bạch bây giờ mới nhìn rõ nó là một cái cây khô, cậu thử bẻ bẻ cành cây, chất gỗ khá bền dẻo, không phải là loại cây đã mục nát.
Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn báo đen thò đầu ra gầm khẽ, cảm thấy da đầu tên hết cả lên, tim đập thình thịch, điều này chứng minh là báo đen có tư duy của con người, nó biết tìm công cụ ——
Ngoại trừ con người, trong thế giới tự nhiên chỉ riêng hắc tinh tinh mới có năng lực sử dụng công cụ, đương nhiên không tính rái cá biết dùng đá để cạy mở vỏ sò.
Rái cá có thể là chỉ di truyền tập tính của tổ tiên, hoặc thông qua học tập những con rái cá bên cạnh rồi hình thành thói quen.
Báo đen kéo thân cây đến cứu người thì rõ ràng là suy nghĩ độc lập hoàn toàn.
Cũng tức là IQ của báo đen ở nơi này cao hơn cả hắc tinh tinh?
Sự thực này khiến cho Lộ Bạch rất vui mừng, IQ cao có nghĩa là năng lực sinh tồn mạnh, có thể tránh được rất nhiều nguy cơ thiệt mạng.
Cổ chân Lộ Bạch đã không còn đau khủng khiếp như vừa rồi nữa, cậu dẫm lên nhánh cây, chậm chạp bò lên.
Hai con mèo bự nóng ruột chờ cậu trên miệng hố, thấy cậu lên rồi thì đồng loạt thò đầu ra —— thế mà có ý định há miệng ngậm cậu kéo lên!
Lộ Bạch hết hồn, vội vàng hít mạnh rồi lật đật bò lên, nhưng vẫn bị sư tử cắn lấy cổ áo lôi ra ngoài.
Có vẻ nó muốn kéo cậu tránh xa khỏi cái hố nguy hiểm đó.
Báo đen cũng lại gần ngửi ngửi mặt Lộ Bạch như muốn xác nhận sức sống của cậu…… Sau cùng nó còn liếm nhẹ lên tóc Lộ Bạch, tràn đầy cảm giác an ủi.
“Được rồi, tao lên rồi nè, không cần kéo nữa……” Lộ Bạch cảm thấy nếu còn bị kéo tiếp thì áo của cậu sẽ tan nát mất.
Lộ Bạch nằm ngửa trên mặt cỏ thở dốc, thở rồi thở rồi bật cười, vì cậu thấy vui mừng hết sức.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy mình được ông trời quan tâm, để một người vốn tưởng rằng cả đời mình chỉ có thể tầm thường được đến đây và gặp chúng nó.
Lộ Bạch ôm lấy đầu báo đen, kích động hôn một cái ngay lên trán nó, dừng lại vài giây rồi mới buông tay: “Cảm ơn mày.” Cậu nói ra lời từ tận đáy lòng.
Giữa động vật thường hay dùng miệng cọ lông đối phương, đây là biểu hiện của sự thân mật, thường chỉ xảy ra giữa thân nhân và bạn đời mà thôi.
Báo đen vùng ra khỏi tay Lộ Bạch, một chân ấn Lộ Bạch xuống, sau đó nhắm ngay tóc cậu liếm một hồi.
Đây có nghĩa là nó muốn bảo kê cho Lộ Bạch đây mà.
Sư tử đực bên cạnh trơ mắt nhìn, miệng hơi há ra, vẻ mặt đó khiến Lộ Bạch liên tưởng đến một cái meme: Anh đây câm nín**.
**MemeAnh đây câm nín:img
Lát sau, nó đột nhiên gào vào mặt báo đen: “GRÀO ——” Cộng thêm một cái chân bự tát đến.
“GRÀO ——” Báo đen vốn phản ứng nhanh hơn sư tử, đòn tấn công này rất khó đánh trúng nó, nhưng vì bên cạnh có ‘đồng loại bị thương’ cần được bảo vệ, báo đen vẫn trúng một cái tát của sư tử, nhưng nó không tránh né, ngược lại còn hung hãn nhào lên.
Hai bóng dáng một đen một vàng nhanh chóng lăn lộn vật nhau, không biết là có cắn trúng da thịt của nhau không nữa! Dù sao thì Lộ Bạch cũng rất lo lắng, sau trải nghiệm vừa rồi, khi vừa nhìn thấy tình cảnh này, Lộ Bạch không kịp nghĩ nhiều bèn lăn ra đất, ôm chân kêu lên: “AAAAA ——”
Cậu biết mình kêu như vậy rất thảm thiết, nhưng như vậy mới tạo thành hiệu quả mong muốn.
“……” Trong lúc Lộ Bạch kêu thảm, sư tử và báo đen quả nhiên dừng lại ngay, hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch.
Sư tử do dự một chút rồi vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình của Lộ Bạch, bỏ mặc báo đen lại sau lưng.
Báo đen cũng đuổi theo.
Chiêu lừa bịp đã đạt hiệu quả, Lộ Bạch thầm giơ tay chữ V trong lòng, sau đó dừng kêu, bởi vì diễn kịch rất mệt, hơn nữa chân đau thật, mà cổ họng cũng đau nữa.
“Khụ khụ khụ……” Lộ Bạch chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình dùng chiêu này để gạt vua muông thú và sát thủ rừng rậm.
—
Lời tác giả:
Lộ cặn bã: Ta thật nhanh trí!
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Hắc tinh tinh:
Tinh tinh thông thường hay hắc tinh tinh (Pan troglodytes) là một loài tinh tinh trong Họ Người, bộ Linh trưởng, được Blumenbach mô tả vào năm 1775.
Nguyên loài này thường được gọi là tinh tinh nhưng tên gọi này cũng chỉ cả chi Tinh tinh (Pan).
(tham khảo tại Wikipedia)
– Rái cá:
Rái cá (danh pháp khoa học: Lutrinae) là một nhóm động vật có vú ăn thịt sống dưới nước hay đại dương, thuộc một phần của họ Chồn (Mustelidae), họ bao gồm chồn, chồn nâu, lửng, cũng như một vài loài khác.
Với 13 loài trong 7 chi, rái cá phân bố khắp nơi trên thế giới.
(tham khảo tại Wikipedia)