LỤC GIA CƯNG CHIỀU BẢO BỐI

Editor: Xiaoxi Gua

Ra khỏi nhà họ Lâm, nhìn đường phố không người, Mộc Ân kéo khóa túi xách ra một chút.

Lúc này, đầu nhỏ của người giấy từ bên trong xông ra, huơ huơ cánh tay giấy dài khoảng bằng nửa ngón tay người phàn nàn: ” Ân Ân, cuối cùng em cũng tới, Lâm gia quá nhàm chán, em mà còn chưa đến, chị nghĩ chắc phải tự mình về nhà.”

“Thân thể chị nhỏ như vậy, làm sao về nhà, sợ rằng phải mất thời gian dài lắm đấy, hơn nữa chị cũng không biết đường.”

Mộc Ân nhìn xung quanh, vừa vặn bên ngoài công viên có đặt ghế dài cho người đi đường nghỉ ngơi, đi qua ngồi xuống.

Hai bên đường phố có người qua lại, cô không dám để cho toàn thân Trần Uyển Di đều lộ ra, trực tiếp cúi thấp đầu hỏi: “Thế nào, nghe được gì không?”

“Đó là đương nhiên.” Trần Uyển Di đắc ý một tay chống nạnh: “Hôm qua em vừa đi, chú Hai kia của em nhìn rất khó chịu, dáng vẻ đứng ngồi không yên, không bao lâu thì cầm điện thoại đến ban công gọi điện thoại, chị đi theo nghe, nghe thấy ông ta gọi người kia là “tiên sinh”.”

“Ông ta nói, tiên sinh, Mộc Ân hình như phát hiện được cái gì, còn có Lục Phong Miên, cũng vẫn luôn tra chuyện năm đó, nếu để cho bọn họ biết là tôi lộ ra tin tức cho ngài, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Trần Uyển Di học bộ dáng của Lâm Dịch ngay lúc đó, run giọng nói: “Ngài xem, tôi nên làm cái gì? Tôi kính trọng ngài như thần, ngài cũng không thể mặc kệ tôi.”

Ánh mắt Mộc Ân dần âm trầm.

Trước đó mặc dù cô nghi ngờ cái chết của cha mẹ có liên quan đến chú Hai, nhưng cuối cùng có một tia hy vọng rằng không phải.

Cha và Lâm Dịch là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, những năm gần đây đối đãi với Lâm Dịch không tệ, ngay cả năm đó Lâm Dịch làm ăn lập nghiệp đều là do cha bỏ tiền vốn ra hỗ trợ.

Cô thực sự nghĩ không ra người đó có thể lòng lang dạ sói đến như vậy, không chỉ tổn hại tình thân, mà còn vong ân phụ nghĩa.

Hai cha con này, thật sự muốn ép khô giọt máu cuối cùng của nhà cô.

“Chỉ có những thứ này, người bên kia điện thoại là ai, nói cái gì, chị đều không nghe thấy, quá gần chị sợ bị phát hiện.” Trần Uyển Di nói: “Lúc đầu chú Hai em rất sợ hãi, sau khi nghe người kia nói vài câu, liền tỉnh táo lại.”

“Có thể biết những điều này đã rất không dễ dàng.” Mộc Ân nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ đầu người giấy nhỏ: “Cám ơn chị Uyển Di, em thật sự rất may mắn khi có chị.”

Trần Uyển Di được khen có chút xấu hổ, uốn éo người dùng chân ngắn nhỏ đá đá: “Khách khí như vậy làm gì.”

Mộc Ân mang túi đứng lên.

Thông qua chuyện này cô phát hiện, cô cùng Trần Uyển Di hợp tác thật đúng là rất khăng khít.

Nếu như Lục Phong Miên có nhiệm vụ cơ mật, cần thám thính tin tức, Trần Uyển Di nhất định lợi hại hơn gián điệp ưu tú nhất trong quân đội của anh, bảo đảm sẽ không bị phát hiện.

Nghênh ngang ngâm nga bài hát, sau khi đi về phía trước một đoạn đường, Mộc Ân như có cảm giác, dừng bước lại.

“Sao vậy?” Trần Uyển Di từ trong bọc nhô cái đầu giấy nhỏ ra hỏi.

“Giống như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào em.”

Mộc Ân đè thấp giọng nói, nhịn được không quay đầu lại xem, ra vẻ bình tĩnh lớn tiếng nói về phía sau: “Đi theo thời gian dài như vậy cũng đủ rồi, có chuyện gì ra nói đi.”

Cô vốn là muốn lừa dối một chút, lại không ngờ sau khi xoay người lại, thật sự có một người từ sau cái cây đi ra.

Đó là một thiếu niên, nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc tùy ý, tướng mạo thanh tú, ánh mắt nhìn cô có chút lạnh.

Mộc Ân cảm thấy gương mặt này cực kỳ quen thuộc, lập tức nhớ tới người này là một tâm phúc của Lục Phong Miên ở kiếp trước, gọi là Trình Bạch Lý.

“Cô đến cái nhà họ Lâm kia làm gì? Cô là gì của ông ta?” Không chờ cô mở miệng hỏi, thiếu niên đánh đòn phủ đầu.

Mộc Ân ngẩn người, hỏi lại: “Cậu hỏi những điều này để làm gì?”

“Trả lời tôi.” Trình Bạch Lý bước nhanh về phía cô, khí thế hùng hổ bắt lấy cổ tay: “Cô có phải cùng một bọn với họ Lâm kia không? Hôm qua tôi đã thấy cô đến? Cô cùng ông ta rốt cuộc có quan hệ thế nào?”

“Tôi và ông ta?” Mộc Ân không ngờ rằng hôm qua người này đã thủ ở ngoài cửa, nhẫn nại nói: “Tôi là cháu gái của ông ta, đến thăm người thân mà thôi, cậu có chuyện thì nói đường hoàng, tôi cũng sẽ không chạy.”

“Thật?” Trình Bạch Lý một mặt nghi ngờ đánh giá cô.

“Lừa cậu làm gì?” Mộc Ân rút tay về, xoay xoay một chút: “Tôi cũng không làm chuyện có lỗi với cậu, chạy làm gì chứ?”

“Vậy cô có biết những chuyện Lâm Dịch làm không?” Trình Bạch Lý hỏi.

“Chuyện gì?” Mộc Ân giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc