LÚC TÀN CANH

「Cách duy nhất để em cảm thấy an toàn chính là rời khỏi anh」

Chương 56: Hiểu ra

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Tôi chỉ biết chắc chắn liên quan đến cô!" Tống phu nhân tức giận đến mức không nói thành lời, dừng lại hồi lâu mới chỉ vào mặt Ninh Lập Hạ mà mắng, "Nếu như con gái tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến cô phải hối hận cả đời!"

Ninh Lập Hạ cười lắc đầu, bước qua Tưởng Thiệu Chinh rồi đóng cửa lại.

Tống phu nhân bị khóa bên ngoài trợn tròn hai mắt không thể tin, Tưởng Thiệu Chinh mở cửa bước ra, thấp giọng nói gì đó với bà ta, sau đó nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

"Tuy là mẹ của Tống Nhã Nhu rất vô lý, nhưng dù sao cũng là bạn tốt của mẹ anh, trực tiếp trở mặt không tốt lắm." Tưởng Thiệu Chinh vừa bước vào lập tức giải thích với Ninh Lập Hạ.


"Trong mắt của mẹ anh, anh ở bên em chính là đại nghịch bất đạo rồi. Chọc giận mẹ không sợ, lại sợ làm mất lòng bạn của mẹ? Em thật là nghĩ mãi mà không thông. Em chỉ là rất tò mò, bà ta định sẽ làm thế nào khiến em hối hận cả đời đây?"

"Anh đảm bảo sẽ không có chuyện đó xảy ra."

Ninh Lập Hạ cố dằn xuống những lời móc mỉa đã đến bên miệng, quay về phòng ngủ.

Mấy ngày sau, Tưởng Thiệu Chinh còn bận rộn hơn so với trước đây, hơn mười giờ đêm mới về đến nhà, vẫn có những cuộc điện thoại tiếp mãi không hết. Ninh Lập Hạ lờ mờ cảm thấy sự bận rộn này của hắn có liên quan đến Tống Nhã Nhu, nhưng cũng chẳng có hơi sức gì tiếp tục để ý nữa.

Bởi vì trong lòng không vui, mỗi lần đối diện với Tưởng Thiệu Chinh cô đều rất dễ phát hỏa, thế nhưng Tưởng Thiệu Chinh quá đỗi nhu hòa, dù cô có cố tình gây sự thế nào thì hắn vẫn có thể dùng khuôn mặt tươi cười tiếp nhận, muốn cãi nhau một trận cho hả dạ cũng khó.


Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Ninh Lập Hạ bắt đầu tìm nơi ở mới -- Nếu hai người ở chung xảy ra vấn đề, giảm thiếu số lần đụng mặt có lẽ sẽ vớt vát lại được chút gì đó.

Để không phải giải thích dài dòng, Ninh Lập Hạ định tìm xong nơi ở mới rồi sẽ nói với Tưởng Thiệu Chinh sau, những lúc có thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ đi loanh quanh xem phòng, cô bắt đầu thu dọn quần áo giày dép. Đồ cá nhân của cô rất nhiều, chỉ cần Tưởng Thiệu Chinh hơi để ý là sẽ thấy được, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không phát hiện ra.

Ninh Lập Hạ đã hoàn toàn thất vọng về Tưởng Thiệu Chinh, càng ngày càng không muốn một mình ở trong nhà hắn, đang chuẩn bị thuê một căn hộ khá vừa ý bên ngoài thì nhận được điện thoại của luật sư.

Bằng chứng lừa đảo của Nhan Tiêu vô cùng xác thưc, cuối cùng vẫn bị viện kiểm sát bắt giữ. Sau khi Nhan Tiêu bị mang đi thẩm vấn, mẹ kế trở nên hoang mang lo sợ, gọi cho Ninh Lập Hạ hết lần này đến lần khác. Biết được khả năng cứu vãn không lớn, ba mới hồi phục được hơn nửa sắp quay về trại tạm giam, Ninh Lập Hạ chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.


Mẹ và ba có mâu thuẫn quá lớn, dĩ nhiên sẽ không hỏi thăm, Nhan Hàn Lộ và mẹ kế đều không thể trông chờ, Ninh Lập Hạ không còn cách nào khác, dứt khoát tắt luôn điện thoại.

Lúc Tưởng Thiệu Chinh về đến nhà, Ninh Lập Hạ còn đang ngồi trong bóng tối ngây người. Ánh đèn bỗng sáng lên, cô nhất thời không thể thích nghi, vô thức đưa tay che hai mắt.

"Vẫn chưa ngủ?" Tưởng Thiệu Chinh thả túi hồ sơ xuống, đi đến trước sô pha xoa tóc cô.

Ninh Lập Hạ tránh đi, mặt không biểu cảm nói: "Không ngủ được."

Dừng mấy giây, cô lại nói: "Ba em bị viện kiểm sát bắt giữ rồi."

"Anh nghe được tin rồi." Tưởng Thiệu Chinh vừa tháo cà vạt vừa nói, "Đừng lo lắng quá, nhất định sẽ có cách."

"Sao có thể không lo lắng? Cách anh an ủi người khác của anh đúng là chẳng có chút thành ý nào cả. Sắp mười giờ rồi, anh đi đâu?"
"Có cuộc hẹn bàn công việc. Phải làm sao mới được tính là có thành ý? Em nói ra đi anh nhất định sẽ làm theo."

"Em không mong anh có thể giúp đỡ, nhưng anh cũng nên giả vờ như quan tâm đi chứ?"

"Xin lỗi em, gần đây nhiều việc thật sự quá bận không bớt ra được thời gian ở bên em. Đường Duệ Trạch hẹn anh mấy lần, tối ngày kia được không? Chúng ta đến nhà cậu ta ăn cơm, tiện thể xem đứa nhỏ thế nào, không phải em rất thích trẻ con à?"

"Ba em sắp quay về trại tam giam rồi, anh nghĩ em còn tâm trạng đi chơi với trẻ con?"

"Phía chú Nhan anh sẽ cố gắng tìm cách, nhưng chuyện này rất phức tạp, kết quả ra sao em vẫn nên có chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Thời gian này anh bận rộn tìm Tống Nhã Nhu đã đủ vất vả rồi, chuyện của ba em sao có thể làm phiền anh nữa."

Tưởng Thiệu Chinh dường như nghe không hiểu: "Anh tìm Tống Nhã Nhu làm gì?"
"Không phải chị ta mất tích sao?"

"Cũng không phải mất tích. Sau khi rời khỏi đây đã đến bãi biển giải khuây, lúc mua nước để quên điện thoại lại mới khiến ba mẹ cậu ấy quýnh lên rồi nghĩ lung tung. Sáng sớm hôm sau Tống Nhã Nhu xem mặt trời mọc xong thì quay về bệnh viện rồi, chỉ là quên không báo trước với mẹ một tiếng thôi."

"Bảo sao lại không thấy ba mẹ chị ta đến đây hỏi tội em nữa, nhưng anh cũng biết chi tiết thật đấy."

"Anh cũng được nghe kể thôi, em không thích Tống Nhã Nhu như thế, anh không muốn kể ra rồi ảnh hưởng đến tâm trạng của em."

Ninh Lập Hạ không hiểu vì sao cảm thấy nản lòng, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Tưởng Thiệu Chinh nữa.

Sáng hôm sau, cô không về phòng làm việc mà đi ký hợp đồng thuê nhà, sau đó gọi điện cho Vệ Tiệp nhờ cô ấy đến giúp mình chuyển nhà.
"Đang yên đang lành tự nhiên chuyển nhà! Cậu và thầy Tưởng chia tay rồi?"

"Không, anh ấy rất bận, thời gian cãi nhau còn chẳng có thì lấy đâu ra thời gian mà chia tay?"

Vệ Tiệp quan sát sắc mặt của Ninh Lập Hạ: "Giận rồi? Chê thầy ấy chỉ liều mạng lo cho sự nghiệp mà không có thời gian ở bên cậu? Mình cũng hay giận dỗi với Cận Vĩ vì chuyện đó, nhưng phải cút thì cũng là đàn ông cút, sao cậu phải chuyển đi? Cái nhà xịn này của Tưởng Thiệu Chinh cậu không ở lại tự đi thuê chỗ khác ở, đúng là ngốc. Nếu thầy ấy đã thích làm việc như thế thì cậu cứ đuổi thầy ấy đến văn phòng mà ngủ là được!"

"..."

"Mà thầy Tưởng này cũng thật là không có phong độ, cậu muốn chuyển đi mà thầy ấy cũng không ngăn cản?"

"Anh ấy không biết. Nếu nói trước thì chắc chắn anh ấy sẽ ngăn lại hỏi mình vì sao. Mình không muốn nói những lời vô ích với anh ấy."
"A? Thầy ấy cũng không biết? Cậu là muốn âm thầm chuyển đi, chờ đến khi thầy ấy phát hiện người đi nhà trống rồi sẽ quýnh lên? Oa, mình còn tưởng chuyện ấu trĩ như thế chỉ có mình thích làm."

"..."

"Sau khi thầy Tưởng về nhà phát hiện không thấy cậu nhất định sẽ lập tức chạy đi tìm, sau đó nhận lỗi nè dỗ dành nè, cậu cùng lắm là ở ngoài được ba ngày sẽ về ngay thôi. Sao phải mất công mang hết đồ đi rồi lại mang về chứ? Hai người giận dỗi nhau mình lại thành đứa khuân vác! Cậu nhất định phải bồi thường cho mình một chiếc túi xách!"

"Mình không có sức mà chuyển đến chuyển đi. Bỏ tí sức cũng phải đòi tiền công, thế mà cậu còn nói mình là bạn tốt nhất của cậu!" Ninh Lập Hạ chỉ một cái thùng trong đó, "Cậu mở ra xem có thích cái nào không rồi tự mà lấy."
Vệ Tiệp không hề khách khí, lập tức mở chiếc thùng Ninh Lập Hạ chỉ, vô cùng vui vẻ chọn lựa: "Đúng rồi, cậu nghe tin gì chưa? Tống Nhã Nhu kia lại tự sát, bệnh trầm cảm đúng là đáng sợ."

"Lúc nào?" Ninh Lập Hạ cực kỳ ngạc nhiên.

"Ngay mấy ngày trước thôi, lần này là cắt cổ tay, ngay trong bệnh viện luôn. Lúc đó trong phòng bệnh chỉ có một mình cô ta, người nhà không có mặt nên lúc phát hiện ra đã cực kỳ nguy hiểm rồi, cấp cứu rất lâu mới cứu lại được. Lớp mình có một người có vợ làm bác sĩ ở bệnh viện đó, hôm qua tụ tập cậu ta lại kể ra. Cậu nói xem cô ta vì sao phải khổ thế chứ! Tuy là con người Tống Nhã Nhu này chẳng ra làm sao, nhưng đúng là rất xinh đẹp lại còn ưu tú, vẫn là thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật, cuộc sống hoàn hảo biết bao nhiêu! Đang yên đang lành mắc phải căn bệnh này lại không còn lưu luyến gì với cuộc sống nữa, xem ra ông trời vẫn rất công bằng nhỉ."
Ninh Lập Hạ vẫn còn thất thần, không nghe được Vệ Tiệp cảm khái.

"Nghĩ đi đâu thế hả!"

"Không có gì. Chỉ là tự nhiên hiểu ra vì sao Tống Nhã Nhu không mất tích mà Tưởng Thiệu Chinh vẫn tăng ca mỗi ngày thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc