LÚM ĐỒNG TIỀN NHỎ CỦA EM

Trong nháy mắt, Hứa U cảm thấy máu toàn thân như dồn lên đỉnh đầu.

Cảm giác chột dạ và thẹn thùng hòa lẫn cùng nhau. Phản ứng đầu tiên của cô là cố tránh khỏi tay anh, nhưng chưa kịp giật ra đã bị một sức mạnh kéo ngã lên sô pha.

Một bóng đen nhanh chóng áp lại, thân hình dựa gần cô, hô hấp nóng bỏng như dung nham.

Hứa U mặc áo ngủ, cổ áo hơi mở rộng, da thịt trước ngực lộ một mảng lớn. Cô bắt đầu giãy giụa, cẳng chân đạp loạn.

Anh nâng tay đè bên tai cô, thanh âm nghẹn đến kỳ cục, “Hứa U… Em thế mà dám hôn trộm anh.”

Cứ như cô phạm phải tội lớn tày trời.

“Anh… Đừng đè em.” Cô nói thật nhẹ, hai tay lại bủn rủn, vô lực chống lên người anh.

Dù giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng.

Hương vị hormone trong không khí như sắp nổ mạnh, Tạ Từ ỷ thế hiếp người, tay cũng bắt đầu không thành thật mà sờ soạng xuống dưới.

“Đừng chạm vào…” Hứa U nằm ngửa, hoảng hốt cảm thấy cảm người như bốc nhiệt khí. Cô muốn gạt bàn tay đang đặt trên hông mình ra, nhưng lại bị anh cầm lấy ép lên sô pha.

“Em sợ ngứa?”

Ôm chặt cô vào ngực, dường như Tạ Từ rất thích tư thế này, cảm thấy sướng muốn chết.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô khi còn học cấp ba.

Cô đi qua người anh, mang theo một làn gió lạnh. Còn có cô ghé lên bàn ngủ, hoặc là đi lên bảng trả lời câu hỏi.

Cổ mảnh khảnh, cánh tay trắng nõn.

Chậm rãi xuất hiện trong giấc mộng của anh. Khi đó Hứa U không thích anh, anh biết. Ban đầu Tạ Từ rất bực bội, cho rằng mình chỉ thích bắt nạt cô mà thôi, căn bản không để trong lòng.

Nhưng càng lừa gạt bản thân thì càng không quản được chính mình. Càng muốn tới gần cô, chỉ cần tới gần sẽ càng không ngăn được mà nhìn cô. Đến sau anh dứt khoát mặc kệ, cũng không hề ép bản thân, không nề hà mà mặc cho bản thân ảo tưởng.

Dù sao suy nghĩ trong đầu mình thì người khác cũng không thể biết được.

Ở vô số buổi đêm mất ngủ, từng ảo tưởng đến cảnh tượng đêm nay, ôm cô vào vòng tay của mình.

Đè cô dưới thân.

Anh nhịn không được, cúi đầu đem môi dán lên, nhẹ nhàng liếm láp kia phiến da thịt non mềm. Vừa liếm vừa cắn, Tạ Từ hôn lên đôi môi khẽ hé mở như cánh hoa của Hứa U, sống lưng tựa như bị điện giật tê dại, hô hấp không khỏi thô nặng lên.

Khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi ấm áp của cô bị mạnh mẽ ngậm lấy liếm mút.

Trên sô pha, hai người thở phập phồng.

Hơi nóng mãnh liệt, ý thức vốn đã mơ hồ của Hứa U dần dần thanh tỉnh, cảm giác người bên trên đang kiềm chế. Cô loáng thoáng cảm thấy có vật cứng rắn đè lên bụng nhỏ của mình, nhưng lại sợ hãi không dám hỏi Tạ Từ.

Nửa câu cũng không dám nói, sợ lại kích thích đến anh.

Tạ Từ vùi đầu vào cổ cô, phun ra hơi thở ẩm ướt khiến cô rùng mình.

Đợi nửa ngày.

Anh kéo áo khoác vừa nãy đã cởi ra đắp lên người cô sau đó đứng dậy.

Phòng tắm sáng đèn, theo sau là tiếng nước vang lên tới.

Vài sợi tóc của Hứa U dán ở bên miệng. Cô chậm rãi ngồi dậy, ngực, cánh tay, cẳng chân, có mấy chỗ bị véo đến hồng lên. Nhớ tới Tạ Từ vừa mới… Có hành vi hạ lưu, Hứa U cảm thấy máu trên người máu đều chảy ngược. Cô không dám nghĩ sâu hơn, vội kéo lại cổ áo ngủ rồi lấy áo khoác che đôi chân.

Tiếng nước tí tách tí tách dừng lại.

Cô ấy lại tinh thần, lúc này mới vội về phòng như trốn chạy. Giữ cửa khóa trái, trái tim đều sắp nhảy ra khỏi ngực.



Buổi sáng phải mở họp.

Trong phòng hội nghị không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ máy chiếu. Gần đây cả nhóm vội làm một chuyên đề, thức đêm hoàn thành bản thảo, tinh thần mọi người đều không tốt lắm.

Hứa U cũng có chút mệt mỏi.

Cô lấy di động ra xem thời gian thì nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tạ Từ.

Tổ trưởng đang nói chuyện, tất cả đều là một ít lời lẽ tầm thường không đau không ngứa.

“Tuy rằng chúng ta làm về tin tức chính trị đương thời, nhưng ý tứ của lãnh đạo bên trên chính là muốn chúng ta làm cái gì thực tế hơn. Bọn họ tương đối xem trọng tin tức kinh tế, dạo này mọi người có thể tìm làm đề tài về phương diện này.”

Bên cạnh có người nhỏ giọng nói thầm, “Ai tin chứ đm.”

Hội nghị thường kỳ kết thúc, Hứa U đi đến phòng trà nước mới sạc điện thoại rồi gọi cho Tạ Từ.

Phía anh thật ồn, có tiếng gió gào thét.

“Hứa U, tối hôm nay anh không thể gặp em được, anh có chút việc.”

Tối qua Hứa U ngủ không tốt, lúc này đôi mắt sáp đến phát đau. Cô vừa chờ cà phê vừa hỏi, “Chuyện gì.”

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, vài người bước vào.

Người vừa nói nhỏ ở hội nghị tên là Khâu Vu, vừa bước vào đã thao thao bất tuyệt.

“Tồn tại cũng thật là đủ mệt, mẹ nó toàn nói nhảm. Một hai phải làm kinh tế cái quỷ gì, ngẫm lại còn không phải đến nhận mệnh, ý tứ của lãnh đạo còn không phải là tránh vấn đề nhạy cảm dễ kiếm tiền, con mẹ nó chính nghĩa cái gì, tự do…. Mỗi ngày bị bọn họ mài mòn ý chí, còn không bằng xin đi làm phóng viên chiến trường, ít nhất vẫn có ý nghĩa.”

Những người khác đều nghe quen mấy lời nói đầy căm phẫn của Khâu Vu, vào tai này ra tai kia, cũng chỉ tùy ý an ủi hai câu.

Tạ Từ hơi tạm dừng, sau đó nói, “Một người bạn của anh đi đến Cảnh Sơn, nhưng xe của cậu ấy hỏng rồi nên anh đi đón.”

“Cảnh Sơn?” Hứa U đi đến góc

“Ừ.”

Hứa U nghĩ nghĩ, “Hình như nơi này khá xa, đường núi còn khó đi nữa?”

“Cũng không đến nỗi, ngày mai anh sẽ trở lại, đừng quá nhớ anh đấy.”

Buông điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây đen quay cuồng.

Không khỏi nhớ tới hôm nay tin tức dự báo thời tiết đã xem trước khi ra cửa vào buổi sáng, hôm nay có mưa to.

Cầm di động phát ngốc, cô vẫn quyết định nhắn tin cho Tạ Từ.

Vừa bắt đầu làm việc liền cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Hứa U ngồi một tư thế trong thời gian dài khiến cánh tay nhức mỏi. Bên cạnh có người ngồi xuống, ghế dựa chuyển động trên sàn nhà.

Lưu Tiểu rất tức giận, vừa ngồi xuống liền bắt đầu phát hỏa: “Kiếp sau tôi nhất định không làm phóng viên nữa!”

Trương Lị Lị ngồi đối diện ngẩng mặt khỏi máy tính, “Lại ai trêu chọc cô?”

Lưu Tiểu trả lời, “Không phải hôm nay đi ra ngoài phố với đài truyền hình sao, thật là cùng đãi ngộ với mấy người bán bảo hiểm trên đường, người khác vừa thấy liền tránh xa.”

“Này không phải rất bình thường sao, làm phóng viên mà, cần rèn luyện tâm lý thật mạnh mẽ.”

Trương Lị Lị sớm không để ý mấy chuyện nhỏ này.

“Hai năm đầu tôi làm phóng viên, vừa mới tốt nghiệp mà, mỗi ngày đều lo âu vì không có đề để tài viết bài, có khi buổi tối còn gặp ác mộng, mơ thấy đi chụp lén bị đánh, tin tức nào không đi theo đường lối nhà nước thì không được đưa, lãnh đạo cũng không cho chúng ta chạm vào mấy tin tức vạch trần sự thật kiểu này, cô đừng cho là cô cao thượng, làm người có nguyên tắc, đều là lời ngoài miệng cả.”

Hứa U yên lặng nghe các cô oán thán, tay chống cằm bắt đầu phát ngốc.

Buổi tối cơm nước xong, cô đi dạo phố cùng Vưu Nhạc Nhạc.

Vưu Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc Hứa U thế mà chủ động rủ mình đi, ngay sau đó lại hứng thú bừng bừng kéo cô đi vào trung tâm thương mại, biển quảng cáo máy ảnh kỹ thuật số treo trên đỉnh đầu.

Hai người tùy tiện đi vào cửa hàng quần áo, sắp đến Thất Tịch, trên đường rất đông người.

Vưu Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, hôm nay cậu muốn đi mua cái gì?”

“Không biết.”

“Mua cho cậu hay mua quà cho người khác?”

Hứa U nhìn sang hướng khác, sắc mặt lại dần dần trở nên mất tự nhiên. Vưu Nhạc Nhạc nghĩ một phen, lập tức đoán, “Oa! Không phải là cậu muốn mua quà cho mối tình đầu đẹp trai của cậu chứ?”

Mấy ngày nay Vưu Nhạc Nhạc thường xuyên nhìn thấy một người đàn ông đưa Hứa U về nhà, sau lại truy vấn một phen, mới biết được người đàn ông này chính là người Hứa U từng nói với cô, mối tình đầu hồi cấp ba.

Không khỏi thở dài, thật là ứng với câu nói treo trên gốc cây ở đầu thôn kia.

Người bị lạc sẽ bị lạc, người tương phùng sẽ tương phùng.

Hứa U không phản bác.

“Các cậu hợp lại?” Vưu Nhạc Nhạc liếc nhìn cô một cái, thử hỏi, “Hay là….”

Hứa U không trả lời, cũng không có phủ nhận.

Buổi tối nằm ở trên giường, cô mở đèn đọc vài trang sách.

Ngủ từ lúc nào cũng không biết.

Cô bị tiếng sấm đánh thức, tiếng vang ầm ầm, theo đó là mưa trút xuống.

Gió to thổi mưa bay mù mịt.

Hứa U cầm lấy di động, 5 giờ rưỡi. Cô xuống khỏi giường, đi dép lê vào rồi đi ra ngoài cửa sổ kéo rèm lên.

Màn mưa đầy trời, có lẽ là tối hôm qua gió quá lớn đã quật đổ mấy cây lớn ở dưới lầu.

Hứa U lái xe đi làm, bởi vì thời tiết nên trên đường càng tắc.

Vừa mới đến tòa soạn, thang máy mở ra, cô nhìn thấy mấy người chạy tới chạy lui dọn đồ.

“Lấy đồ đi, tổ trưởng nói mở cuộc họp khẩn cấp.” Có người nhắc nhở Hứa U, sau đó liền tránh ra.

“A, ừ.”

Hứa U lấy thẻ công tác ra rồi mang vở đi theo.



“Vừa mới thu được tin tức, hôm qua bên Cảnh Sơn mưa to, xảy ra sạt lở đất, trước mắt thương vong không biết, tổ ta có ai muốn ra tiền tuyến?”

Lời vừa dứt, bên dưới liền có người châu đầu ghé tai nói nhỏ.

Trong nháy mắt, khi Hứa U nghe được địa điểm xảy ra chuyện, bút trong tay rơi xuống trên mặt đất.

Người bên cạnh cũng phát hiện cô không thích hợp.

Chủ biên lật xem tư liệu vừa đưa tới, thanh âm vững vàng mà nói, “Chuyện lần này xảy ra đột ngột, nhiệm vụ cũng nguy hiểm nên cần tinh thần tự nguyện.”

Khâu Vu đứng lên, “Tôi đi.”

Hội nghị khẩn cấp kết thúc, Hứa U cầm điện thoại, tay đều run. Lặp lại ba lần, mới có thể gọi cho Tạ Từ.

Không ở vùng phủ sóng, gọi mấy lần đều ngoài vùng phủ sóng.

Cô hít sâu, làm chính mình bình tĩnh lại. Hứa U không dám nghĩ gì cả, cô gọi cho Lý Tiểu Cường.

Bên kia chuyển được, Hứa U vội vàng hỏi, “Tạ Từ có liên lạc với cậu không?”

Lý Tiểu Cường không hiểu ra sao, “Không có….”

“Hôm qua anh ấy đi Cảnh Sơn, cậu biết không?”

“Không biết.”

“Ừ.” Hứa U một tay chống bàn, ổn định thân hình, “Nếu anh ấy trở về, cậu nhớ phải gọi điện thoại cho tôi.”

Nhiệm vụ lần này, tổ tin tức xã hội có bảy tám người đi. Bởi vì chuyện xảy ra vào 4 giờ sáng, đội phòng cháy cứu hộ của thành phố đã đến trước, có người đi theo bọn họ lấy tin.

Đến nơi phải mất ba giờ đồng hồ.

Dọc theo đường đi, Hứa U gọi điện thoại cho Tạ Từ mấy lần đều không được. Tay cô run nhè nhẹ, vội tìm kiếm tin tức sạt lở đất đá trên baidu.

Năm 2010, phía đông Uganda* bị sạt lỡ đất đá trên quy mô lớn, 3 khu dân cư bị chôn vùi, 94 người tử vong, ước 320 người mất tích…

*Uganda, tên gọi chính thức là “Cộng hòa Uganda”, là một quốc gia không giáp biển, nằm hoàn toàn trong lục địa châu Phi. Giáp Kenya về phía Đông, phía Tây giáp với CHDC Congo, Tây Nam giáp Rwanda, phía Bắc giáp Nam Sudan và phía Nam giáp Tanzania. Phía Nam Uganda là vùng hồ Victoria, có chủ quyền gần 1/2 diện tích mặt hồ, chia sẻ quyền khai thác cùng Kenya và Tanzania. Uganda cũng nằm trong lưu vực sông Nin.

Năm 2011, xxxxxx, 806 người tử vong, ước tính khoảng 300 người mất tích…

………

Xe chạy vào vùng núi, càng tới gần nơi xảy ra chuyện càng khó di chuyển. Choáng váng, xóc nảy. Sắc mặt Hứa U tái nhợt, không biết vì say xe hay vì điều gì khác, ngực cô khó chịu vô cùng.

Đường núi không ngừng có chỗ vòng gấp, có mấy đồng nghiệp không chịu nổi đã nôn ra.

Đoạn đường cuối cùng cần phải đi bộ, bên ngoài vẫn còn mưa to. Gió thổi mạnh từng cơn, bởi vì mang theo rất nhiều đồ nên mọi người không thể dùng ô. Trước khi xuống xe, mỗi người đều mặc áo mưa dày dặn và đi ủng đi mưa.

Hạt mưa ầm ĩ đánh vào trên người, mưa to nhanh chóng làm ướt đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Càng tới gần nơi xảy ra chuyện càng hỗn loạn, có nhân viên phòng cháy chữa cháy đến cứu hộ, còn có cảnh sát đứng gác ở hiện trường. Bên ngoài vào không được, bên trong ra không được. Bởi vì mưa to liên tục khiến công tác cứu hộ gặp khó khăn, máy xúc đứng một bên không hoạt động được.

Tiếng thét chói tai, người già và trẻ nhỏ quỳ trên mặt đất gào khóc, người được nâng ra không ngừng, cả người lầy lội. Còn có một đôi vợ chồng lớn tuổi, vẫn luôn nắm tay nhân viên cứu hộ nói không ngừng: “Con trai tôi còn ở bên trong, các anh nhất định phải cứu nó ra ngoài, cầu xin các anh, chúng tôi quỳ xuống cầu xin các anh.”

Chính mắt thấy tai nạn phát sinh, cùng cảm nhận được loại dày vò này, cùng cảm nhận cảm giác thống khổ khi ở hiện trường, hoàn toàn khác xa cảm xúc ở nhà xem tin tức.

Đoàn người Hứa U chờ ở bên ngoài dải cách ly, bên cạnh lục tục có người dời đi, bọn họ phân công nhau bắt đầu công tác.

Rất nhiều đường núi gập ghềnh đã biến thành bùn lầy, Hứa U không nói gì cả, cô đi giúp lấy thiết bị, Khâu Vu đứng bên cạnh đặt giá quay phim.

Đến một nơi nhiều đá vụn, đường trên đến mức khó mà đứng vững. Đồ cô cầm khá nặng, nước mưa từ mũ áo trượt xuống cơ hồ che kín tầm mắt, đồng nghiệp nam đi trước không vững, khó khăn lắm mới ổn định thân mình, Hứa U đi sau bị vướng phải, không may ngã quỵ xuống mặt đất lầy lội.

Hứa U bảo vệ thiết bị theo bản năng, tay đè trên mặt đất, lòng bàn tay bị hạt cát đá vụn quét qua, mu bàn tay bị hòn đá sức cứa rách, bên cạnh còn có một cái đinh.

Các đồng nghiệp vội vàng lại đây hỗ trợ.

“Không có việc gì, chính sự quan trọng.” Hứa U đứng vững, một lần nữa khiêng thiết bị lên, mu bàn tay chảy ra tơ máu đỏ tươi.

Mọi người quan tâm vài câu, thấy cô kiên trì thì không khuyên nữa.

Tới địa phương ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng mỗi người như bị cái gì đè lại.

Bắt đầu quay phim, mọi người phân công nhau công tác, Hứa U cũng bận bịu lên.

Thời gian trôi qua thật nhanh, tay cô càng ngày càng nghiêm trọng, đồng nghiệp nhìn không được bèn nói, “Vẫn nên đi bệnh viện trước đi, bây giờ cũng bớt vội rồi, cô không cần cố như vậy đâu, chẳng may bị uốn ván thì làm sao bây giờ?”

Hứa U muốn cự tuyệt, cô muốn ở lại nơi này……

Còn có Tạ Từ.

Cô còn không biết anh ở đâu, còn không biết bây giờ anh thế nào rồi.

Không biết gì cả, giống một có bàn tay to bóp nghẹt trái tim cô.

Hứa U thực kiên trì, nhưng các đồng nghiệp không dám để cô ở lại đây, vài người cùng nhau khuyên, cuối cùng nửa túm, nhét cô vào xe đưa về đội cứu viện ở nội thành Cảnh Sơn.

Tay Hứa U bị thương khá nghiêm trọng, cuối cùng bị đưa đến bệnh viện tiêm thuốc.

Hộ sĩ giúp cô xử lý miệng vết thương. Hứa U phát ngốc, mê mang nhìn người bị thương liên tục được đưa vào.

Có người nói chuyện phiếm ở bên cạnh.

Sự cố lần này xảy ra ở vùng núi cao hiểm trở, một xe đi ở vùng phụ cận may mắn thoát nạn, khách sạn đều chật kín người, đến nhà trọ cũng không còn phòng trống.

Đầu gối Hứa U bị đập vỡ, tay cũng đau, tay đứt ruột xót, tim càng đau.

Sắc trời bên ngoài đã tối, đến chạn vạng thế mưa hòa hoãn lại. Cô ngồi một mình trên ghế dài ở hành lang, không biết đã phát ngốc bao lâu, mềm yếu bất lực lan tràn khắp đáy lòng.

Thế tới mãnh liệt, thân bất do kỷ.

Hộ sĩ đẩy xe đi ngang qua, tò mò hỏi cô: “Chị đang đợi ai sao?”

Cô nhấc không nổi sức lực, chỉ lắc đầu coi như trả lời.

Cô đang đợi ai đây…..

Hứa U bắt đầu hoảng hốt, tựa hồ lại trở về bệnh viện của nhiều năm về trước, cũng là người đến người đi như thế này. Tạ Từ nằm ở phòng cấp cứu.

Địa điểm giống nhau, bất lực cũng giống nhau.

Cô không dám nghĩ tiếp, thật sự không dám nghĩ tiếp. Một giọt nước mắt rơi xuống chẳng rõ lý do.

Không biết qua bao lâu.

“—— Hứa U!”

Thanh âm quen thuộc vang lên, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Tạ Từ kích động xông tới.

Thẳng đến khi anh chạy đến trước mặt cô, Hứa U vẫn không kịp phản ứng.

Trên người Tạ Từ rất bẩn, bùn đất đã khô dính đầy quần áo, trên mặt còn có vết dầu máy.

Anh ngồi xổm xuống, tay chống bên cạnh ghế dựa, ngửa đầu nhìn Hứa U. Bởi vì vừa mới chạy vội kịch liệt nên chưa ngăn được tình cơn thở dốc tận lồng ngực.

“Ôi đệch, sao không gọi được điện thoại cho em, làm anh sợ muốn chết. Vừa nãy gặp đồng nghiệp của em mới biết em cũng tới Cảnh Sơn, vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho em nói em đừng lo lắng, kết quả một chiếc xe cứu hỏa hỏng rồi, anh bèn đi sửa giúp, sau đó ——”

Chưa nói hết lời, Hứa U đã không nhịn được khóc lớn, cô nâng tay che khuất hai mắt của mình.

Cô khóc đến bả vai run run, ngón tay cũng phát run.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống từng giọt.

Tạ Từ ngây người, lại lo lắng, vội vã nói: “Có phải em bị tình hình tai nạn làm cho sợ hãi không, đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây.”

Sau đó, cổ anh đã bị người dùng cánh tay ôm lấy, siết thật chặt.

Hứa U ôm đầu anh, cằm chống lên đỉnh đầu anh, nghẹn ngào nói, “Đừng nói chuyện, để em ôm anh một cái.”

Thâm tình khiến cho quân lính tan rã.

Đến bây giờ cô mới hiểu được những lời này.

Bình luận

Truyện đang đọc