LƯỠI DAO DỊU DÀNG

Ông nội Phó rất hiểu cháu trai mình, ngoại trừ tiền ra, không có thứ gì khác có thể khiến anh ấy im lặng. Một vài cây cần tây chết chẳng khác nào việc kinh doanh mất hàng trăm triệu.

Giữa người đàn ông không có quá nhiều lời an ủi chuyện tình cảm, ông chỉ dặn dò Phó Thành Lẫm đừng thức khuya quá, sau đó cúp điện thoại.

Tối nay Phó Ký Trầm về thăm ông bà nội, trước khi đi còn nhặt mấy lá thối ném vào thùng rác, dùng nước tẩy rửa cái ly thủy tinh hai lần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ly thủy tinh này cũng là loại được làm theo yêu cầu, mỗi chiếc có giá hàng nghìn đô la.

“Ông ơi, cháu cầm cái ly này về nhà, để ở đây cũng chẳng làm gì.”

“...”

Ông vừa mới nói sao anh tự dưng lại siêng năng như vậy, còn tự mình đi rửa ly.

Ông nội Phó: “Cháu thiếu ly à?”

Phó Ký Trầm lấy khăn lau khô vết nước từ trong ra ngoài, “Thiếu cái ly đắt thế này thôi ạ.” Chiếc ly màu nâu sẫm có thiết kế độc nhất vô nhị, đặt ở trên bàn làm việc trông rất đẹp.

Nhìn rất vừa mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cháu cầm về trồng cây trầu bà, để trên bàn làm việc của Du Khuynh.”

Ông cụ Phó không có khiếu thẩm mỹ, một chiếc ly có giá hàng nghìn đô la cũng chỉ như một chiếc ly bình thường trong mắt ông, nó không khác mấy so với chiếc ly mua với giá mười tệ trong siêu thị.

“Cháu lấy về dùng đi, nhưng đừng có khoe khoang trước mặt anh cháu rằng cháu lấy trồng trầu bà.”

Ông liếc nhìn thùng rác một lần nữa, trong lòng vẫn có chút đáng tiếc.

Phó Ký Trầm nhìn ông nội trầm ngâm, nếu chỉ là mấy cây cần tây thì sẽ chẳng có gì, thối rữa thì cứ thối rữa, mấu chốt là anh trai anh lại rất coi trọng mấy gốc cần tây đó, ý nghĩ bỗng nhiên trở nên khác hẳn.

Cảm thấy xấu hổ khi lấy chiếc ly, anh quyết định đưa cho Phó Thành Lẫm một ly cần tây khác, “Ông nội, cháu sẽ lo việc này cho ông.”

Ông nội Phó xua xua tay, “Tự mình trồng cần tây trong nước vốn sẽ không sống được mấy ngày, cháu đừng có tốn công vô ích. Cũng không còn sớm nữa, cháu quay về đi.”

Tất nhiên Phó Ký Trầm không biết cách trồng cây thủy canh, anh chỉ giao ý tưởng của mình cho thư ký.

- -

Mười giờ ba mươi, Phó Thành Lẫm rời GR.

Người đi bộ và xe cộ trên đường còn rất nhiều, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.

Hướng Thư gọi điện thoại tới, đã mấy ngày trôi qua, những dư luận trước đó vừa lắng xuống, thân thể cô ấy cũng hồi phục, cảnh quay của đoàn làm phim không bỏ sót ngày nào.

Đêm nay có cảnh quay, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho Phó Thành Lẫm.

Vừa rồi cô ấy mới biết được, “Anh lại chuyển nhà nữa à?”

Phó Thành Lẫm không trả lời chỉ hỏi lại: “Em ngày nào cũng nhàn rỗi vậy sao?”

“Anh không thể nói câu gì hay ho sao?” Hướng Thư xoa xoa thái dương, mỗi lần nói chuyện với anh đều như một loại tra tấn tâm lý, nếu không phải là do người khác gửi gắm, cô sẽ không khiến chính mình bị mất mặt.

“Em nghe Quan Tử Viên nói.”

Hướng Thư nói chuyện phiếm: “Anh là vì tránh Quan Tử Viên nên mới chuyển đi sao?”

Phó Thành Lẫm: “Nếu em không nhắc tới, tôi cũng không nhớ nổi Quan Tử Viên sống ở đâu.”

Có vẻ như không liên quan gì đến Quan Tử Viên, nhưng động thái này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ cẩn thận của Quan Tử Viên về việc ‘đưa mặt trăng đến gần tháp nước’, kế hoạch thất bại.

(Đưa mặt trăng đến gần tháp nước là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là tháp gần nước thì lấy được ánh trăng trước, là hình ảnh ẩn dụ cho việc nhận được một số lợi ích hoặc sự thuận lợi trước hết vì đã kết thân với một số người hoặc sự vật.)

Vì anh không muốn nói lý do tại sao anh lại chuyển đi, Hướng Thư thức thời, cũng không dò hỏi đến cùng.

Phó Thành Lẫm vừa xem báo cáo vừa trả lời điện thoại, trong phòng làm việc đã đọc khoảng mười bản, vẫn còn vài bản chưa kịp đọc.

“Em nghe nói gần đây anh quan tâm đến việc sử dụng AI vào chăm sóc y tế, còn lên kế hoạch đầu tư.”

Báo cáo mà Phó Thành Lẫm đang đọc có liên quan đến việc đầu tư vào công nghệ sinh học, anh lật một trang, chăm chú xem, không chút chú ý trả lời Hướng Thư, “Quan Tử Viên nói với em?”

“Ừ.” Hướng Thư vốn dĩ không có ý định giấu giếm. “Nếu không làm sao em là một người chỉ biết đóng phim lại biết được nhà riêng của anh ở đâu, chăm sóc y tế sử dụng AI em chỉ vừa nhìn thấy nó khi em đọc tin tức, cụ thể nó là gì em đều không biết.”

Quan Tử Viên có một công ty công nghệ sinh học, tên là Quan Lực Biology, có vẻ như chuyên về sử dụng AI trong công nghệ hình ảnh y tế, cũng như các sản phẩm chẩn đoán và điều trị phụ trợ.

Quan Tử Viên đã nhiều lần nói đến trên điện thoại trước đây, nhưng trí nhớ của cô ấy có hạn, cô ấy không thể nào nhớ được các thuật ngữ chuyên môn, đối với những danh từ đó cũng không hứng thú.

“Một vòng cấp vốn A của họ là một trăm sáu mươi triệu tệ, vòng tài trợ B sắp được tiến hành.”

Phó Thành Lẫm “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Hướng Thư chờ anh nói thêm vài câu, cầm điện thoại chờ nửa phút, một chút âm thanh cũng không có.

“Anh không hỏi xem nguồn tài chính của vòng tài trợ B được lấy từ đâu sau?”

Phó Thành Lẫm: “Không có ai đầu tư cho Quan Lực Biology, tôi hỏi làm cái gì?”

Hướng Thư: “…”

Nói trúng ngay tim đen.

Nghe ý tứ của Quan Tử Viên, có một số công ty đầu tư cảm thấy hứng thú, nhưng điều kiện rất ngặt nghèo, Quan Lực Biology vẫn đang do dự và tích cực tìm kiếm đối tác để đầu tư.

“Dù sao mục đích của anh cũng là kiếm tiền, đầu tư vào công ty nào thì cũng vậy, nếu cảm thấy Quan Lực Biology có tiềm năng và giá trị đầu tư, GR của các anh có thể suy nghĩ cân nhắc.”

Phó Thành Lẫm nhắc nhở cô ấy: “Quan Tử Viên đang lợi dụng em, còn em thì ngược lại chỉ cảm thấy sự chân thành.”

“Em biết cô ấy lợi dụng em, tối hôm đó ăn lẩu còn không phải vì lý do này sao, em đã buồn bực mất hai ngày.” Hướng Thư dựa lưng vào sô pha, theo thói quen dùng ngón tay nghịch tóc, kết quả lại trống trơn, không chạm được vào tóc.

Cô ấy đã cắt mái tóc dài của mình.

Vừa cắt ngày hôm nay, do yêu cầu của kịch bản.

“Em hiểu ra rồi, nếu mình không thể trở thành bạn bè thì mình có thể duy trì một mối quan hệ, điểm này cần phải học hỏi từ anh, lá mặt lá trái, gặp người nói tiếng người còn gặp ma quỷ nói tiếng ma quỷ.”

(Lá mặt lá trái có nghĩa là giả dối với mọi người và chiếu lệ để mua vui cho mọi người.)

Phó Thành Lẫm không đáp lại lời cô ấy.

Hướng Thư không xem Phó Thành Lẫm là người ngoài, cô ấy nói tất cả mọi thứ: “Em chỉ giúp họ kết nối với công ty, có thành công hay không cô ấy cũng sẽ nợ em ân tình này. Cô ấy có người anh họ là tổng biên tập của một tạp chí thời trang, sắp xếp cho em lên trang bìa số đầu tiên của năm mới, từ trong ra ngoài, vẫn còn những tạp chí thời trang thời thượng. Trừ khi em là đứa ngu ngốc, nếu không tại sao lại không tận dụng tài nguyên?”

Phó Thành Lẫm có cuộc gọi khác gọi đến, là Tưởng Thành Duật, anh nói với Hướng Thư: “Cúp máy đây.”

“Này, anh bạn, em còn chưa nói...” xong đâu.

Phó Thành Lẫm gọi cho Tưởng Thành Duật, Tưởng Thành Duật bắt máy trong vòng ba giây, trong lòng vẫn đang được phúc mà lo sợ, “Cậu đang cầm điện thoại chờ cuộc gọi à?”

“Đang đọc báo cáo.”

Tưởng Thành Duật liếc nhìn đồng hồ, giờ này rồi mà vẫn còn đang xem báo cáo. “Những báo cáo đầu tư vào công nghệ sinh học?”

“Ừ.”

“Những công ty nào nằm trong danh sách kế hoạch đầu tư?”

Phó Thành Lẫm nói ra tên ba công ty, “Còn có Quan Lực Biology.”

Quá trình thẩm định của Quan Lực Biology vẫn chưa hoàn thành, ước tính tuần sau mới xong. 

Cho nên vừa rồi Hướng Thư hỏi anh có muốn cân nhắc Quan Lực không, anh không nói gì nhiều. Nếu anh nói rằng anh có ý định đầu tư, Quan Tử Viên chắc chắn sẽ bắt đầu vẽ ra một bảng số liệu thật đẹp mắt.

Những gì anh muốn chính là những số liệu thực tế được phản ánh bởi thị trường.

Tưởng Thành Duật thấy anh đang bận, liền nói ngắn gọn: “Ngày mai là thứ bảy, cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm trưa, anh trai và chị dâu của tôi đều sẽ tới.”

Phó Thành Lẫm không chút nghĩ ngợi: “Tôi sẽ không tới.”

Tưởng Thành Duật hiểu anh lo lắng điều gì: “Tranh Tranh không tới, con bé và các đồng nghiệp sẽ ra ngoại ô nướng BBQ.”

Phó Thành Lẫm không lên tiếng, đóng bản báo cáo trong tay lại.

Tưởng Thành Duật đang ăn sushi, cháu gái biết anh chưa ăn cơm tối, không nói một tiếng gọi đồ ăn mang về cho anh, một hộp sushi giá rẻ, nhưng lúc ăn hương vị không tệ chút nào.

“Anh trai tôi gọi điện nói cậu qua đó, tôi đoán rằng có chuyện muốn nói cùng cậu.”

Phó Thành Lẫm không từ chối nữa, “Khoảng mười một giờ ba mươi tôi sẽ đến đó.”

Tưởng Mộ Quân từng mời anh đi ăn tối cùng với Tưởng Thành Duật, khi đó cả anh và Tưởng Thành Duật đều đam mê việc leo núi đá ngoài trời không có dây bảo hộ, Tưởng Mộ Quân mỗi lần ăn đều nhắc đi nhắc lại sự nguy hiểm của việc leo núi đá ngoài trời.

Sau này Tưởng Thành Duật và Đường Đường ở bên nhau, anh ấy không bao giờ tham gia vào hoạt động leo núi tự do nữa.

Anh không biết lần này Tưởng Mộ Quân muốn gặp mình là vì cái gì.

- -

Đêm đã khuya, Lê Tranh và Giang Tiểu Nam đều chưa ngủ.

Lê Tranh nằm trên ghế sô pha, ngáp một cái. Cô lấy cái gối kê dưới đầu, nhìn nghiêng sang phía Giang Tiểu Nam vẫn còn đang làm đẹp.

“Bạn yêu dấu, cậu định thử đến sáng mai sao?”

Đêm nay Giang Tiểu Nam đã thay đến bộ đồ thứ năm, “Bộ này thì sao? So với bộ với rồi, bộ nào trông đẹp hơn?” Cô đứng trước gương ngắm cả người, khi Lê Tranh còn chưa nhận xét, cô đã tự nói chính mình: “Hình như không lộ chân được bao nhiêu, không được, mình sẽ đổi chiếc váy khác ngắn hơn.”  

Lê Tranh vẫn không hiểu: “Chỉ là đi ăn BBQ, tại sao cậu lại lựa chọn quần áo khó khăn vậy? Cậu không cần phải trang điểm hoành tráng đâu, chỉ cần thoải mái là được.”

Cô dự định ngày mai sẽ mặc quần dài và áo tay ngắn, vừa dễ dàng để làm việc, bất kể cô có ngồi xổm hay khi có gió thổi cũng không phải lo lắng về việc bị hở hang.

Giang Tiểu Nam hoàn toàn không nghe thấy, lấy toàn bộ váy mới ra. Mấy ngày nay, buổi tối cô ấy đều nói dối Lê Tranh rằng ở công ty tăng ca, thực ra không phải vậy.

Cô ấy lén lút đi dạo phố mua váy.

Sợ khi Lê Tranh phát hiện ra sẽ chọc mình, sau khi mua váy xong trên đường về cô ấy đã cắt hết toàn bộ nhãn mác, lúc về nhà giặt qua nước vài lần, sẽ không nhận ra đó là váy mới hay cũ nữa.

Giang Tiểu Nam thay một chiếc váy lụa, nói một cách lý lẽ: “Tớ không phải đang cho cậu mặt mũi à, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp gỡ đồng nghiệp của cậu, ăn mặc lịch sự một chút cũng là cách thể hiện sự tôn trọng đối với họ.”

Cô ấy quay một vòng trước gương, chiếc váy thật sự rất thanh lịch. 

“Bộ này thế nào?”

Lê Tranh nghiêm túc nhận xét: “Rất nữ tính. Bộ váy này nhìn qua có vẻ không rẻ, ngày mai là tiệc BBQ, mọi nguyên liệu đều do chúng ta tự chuẩn bị, nếu chẳng may bị bẩn hay va quẹt chỗ nào, cậu không đau lòng sao?”

Khóe miệng Giang Tiểu Nam không khỏi nhếch lên, cô ấy thích lời nhận xét đầu tiên của Lê Tranh.

“Tớ sẽ thật cẩn thận, vậy quyết định chọn cái này.”

Lê Tranh rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, cô ngồi dậy, “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Giang Tiểu Nam vẫn đứng trước gương không nhúc nhích, rối rắm: “Tiểu Lê, cậu nói xem tớ mặc cái váy này thì nên sơn móng màu gì?”

Lê Tranh: “…”

Cô khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, nhìn Giang Tiểu Nam chằm chằm, “Cậu…chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy?”

Giang Tiểu Nam giả chết, “À, sơn móng tay tớ mua về đã để gần hai tháng, bình thường không có dịp để dùng, ngày mai tớ không đi làm, nên định sơn cho vui, nếu không thì nó sẽ bị khô mất.”

Lê Tranh: “Không phải buổi chiều nay chuyển phát nhanh mới mang sơn móng tay của cậu đến đến à?”

Giang Tiểu Nam bật cười, “Sao cậu lại nhàm chán như vậy.” Cô ấy gãi gãi trán, nếu đã bị nhận ra, thì chẳng còn gì phải giấu giếm nữa.

“Sau bao nhiêu năm, tớ đã tìm được tình yêu của đời mình.”

“Tớ có chút hơi tự ti, cũng hơi xấu hổ khi nói với cậu, cậu có lẽ biết người đó là ai. Tớ không có suy nghĩ nào khác, chưa từng nghĩ đến việc sẽ theo đuổi, chỉ là bỗng nhiên tớ cảm thấy có một người mà mình thích, khiến cuộc sống của tớ trở nên khác biệt, mỗi ngày đều chăm chút cho bản thân, mỗi ngày tớ lại có hy vọng và tớ hạnh phúc khi nghĩ về nó.”

Lê Tranh biết rõ rằng, Giang Tiểu Nam thích Hà Dập. Tổn thương mà Phùng Xán để lại cho Hà Dập rất sâu sắc, trong thời gian ngắn anh ấy có thể nguôi ngoai hay không, thật khó mà nói được.

Hơn nữa còn có rất nhiều người đẹp theo đuổi Hà Dập.

Cô vỗ nhẹ lên đầu Giang Tiểu Nam, “Mơ đẹp nhé.”

Giang Tiểu Nam cười cười, cảm kích vì Lê Tranh không hỏi gì.

Lê Tranh đã tắm từ sớm, quay về phòng liền tắt đèn nằm xuống giường.

Đã quá nửa đêm, thế hệ nhà giàu đời thứ hai lại đăng lên dòng thời gian.

[Royal Sushi, rất đáng để thử qua, cái gì được công chúa giới thiệu, chưa bao giờ sai.]

Lê Tranh cảm thấy nhàm chán, bấm thích một lượt.

Cận Phong gửi tin nhắn riêng cho cô: [Món sushi ở đó không tệ. Ngày mai anh không có việc gì, đưa em đến công ty nhìn qua em sắp tới muốn làm ở đâu nhé?”

Lê Tranh: [Không có thời gian, ngày mai em sẽ đi làm tiệc BBQ.]

Cận Phong: [Không làm chậm trễ chuyện ăn uống của em, anh mời em. Dù sao cũng đã ăn của em một phần sushi mấy chục đồng.]

Lê Tranh: [Sẽ thật sự khiến em bị trễ, sáng sớm mai em phải đi qua đó, cùng đồng nghiệp của em ra ngoại ô nướng BBQ, tự tay chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn, không có thời gian để đến công ty.]

Cận Phong nhìn lịch làm việc ngày mai, buổi tối cũng không có xã giao. [Tiệc này có thể mang theo người nhà đi cùng không? Anh qua đó cũng không phải để ăn không, nướng thịt là sở trường của anh.]

Lê Tranh trêu chọc anh ta: [Còn có cái gì không phải là sở trường của anh không?]

Cận Phong cười: [Tình yêu không phải là sở trường. Một cậu bé ngây thơ trong trắng.]

Lê Tranh thiếu chút nữa không thở nổi, liền tắt điện thoại di động đi ngủ.

- -

Ngày hôm sau, trời đầy mây.

Mãi cho đến giữa trưa, mây vẫn rất dày đặc, không có dấu hiệu tan đi.

Dự báo thời tiết cho biết, buổi tối trời sẽ có mưa vào lúc chín giờ.

Phó Thành Lẫm buổi sáng ở nhà không hề nhàn rỗi, xem xét lại tất cả các ý kiến đầu tư.

Đến khoảng giữa trưa, anh đi đến chỗ hẹn.

Tưởng Mộ Quân và Lê Tân Hòa đã tới từ sớm, Tưởng Thành Duật sợ nhất là anh trai và chị dâu dạy dỗ mình, liền tìm cớ đi ra ngoài tưới hoa cỏ trong sân.

Tưởng Mộ Quân nhìn thấu được suy nghĩ của Tưởng Thành Duật, “Trời sắp mưa rồi, em tưới nước làm gì?”

Tưởng Thành Duật liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u và mưa sắp rơi xuống, đành phải hiền lành ngồi lại đó. Anh ấy sợ anh trai sẽ nói về chuyện của mình, liền đưa ra đề tài trước: “Tại sao phải gọi Phó Thành Lẫm đến?”

Tưởng Mộ Quân: “Anh muốn gửi lời cảm ơn. Tranh Tranh bây giờ không chỉ ăn uống bình thường, ngay cả xử lý mọi việc cũng rất đúng mực, không giống như trước đây, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định phải phân định thắng thua.”

Từ trong sân vang lên tiếng xe ô tô, Phó Thành Lẫm đã đến.

Tưởng Mộ Quân nói về con gái mình, “Gần đây Tranh Tranh có vẻ rất thân thiết với Cận Phong.”

Bằng trực giác ông nghĩ bức thư tỏ tình mà con gái đăng lên dòng thời gian trước đó là gửi cho Cận Phong, cũng không dễ để hỏi trực tiếp, cho dù có hỏi, con gái ông chưa chắc đã nói cho ông biết sự thật.

“Hôm nay Tranh Tranh cùng đồng nghiệp tổ chức tiệc BBQ, cũng dẫn Cận Phong theo.”

Tưởng Thành Duật nghịch bao thuốc lá, “Làm bạn bè với nhau mà không tốt, thì ở nhà dù sao vẫn tốt hơn.” 

Đang nói chuyện, Phó Thành Lẫm bước vào.

Chào hỏi vài câu, anh ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thành Duật, đối diện với Tưởng Mộ Quân.

Hôm nay Lê Tân Hòa tâm trạng rất tốt, tự mình pha trà, đặt một chén nhỏ trước mặt Phó Thành Lẫm, “Thành Lẫm, em nếm thử xem hương vị thế nào.”

Phó Thành Lẫm: “Vâng ạ, cảm ơn chị... dâu.”

Đang nói anh đột ngột dừng lại giữa chừng, rồi nói ra một cách ngượng ngùng.

Trước đây, anh vẫn xưng hô là chị dâu, nhưng hôm nay có lẽ bị tâm trạng ảnh hưởng, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Tưởng Thành Duật nhận ra vẻ bối rối vừa rồi của Phó Thành Lẫm, anh ấy đưa cho Phó Thành Lẫm một điếu thuốc.

Phó Thành Lẫm không nhận nó, “Tôi uống trà.”

Tưởng Mộ Quân tiếp tục nói về Lê Tranh và Cận Phong, “Anh không hiểu gì về Cận Phong, những thông tin trên mạng cũng phải là sự thật, không biết cuộc sống riêng của Cận Phong như thế nào.”

Tưởng Thành Duật tiếp lời: “Anh à, có phải anh suy nghĩ nhiều quá rồi không, cũng không phải bạn trai bạn gái, anh quản cuộc sống cá nhân của mọi người làm gì, chỉ cần bạn bè đối xử tốt với nhau là được rồi.”

Tưởng Mộ Quân bỗng nhiên có suy nghĩ: “Nếu Lê Tranh cảm thấy Cận Phong không tệ, thì không phải không thể làm bạn trai bạn gái, hai người hơn kém nhau sáu tuổi, chênh lệch tuổi tác miễn cưỡng vẫn trong phạm vi anh và chị dâu có thể chấp nhận.”

Ông nhìn về phía Phó Thành Lẫm đang uống trà, “Thành Lẫm, em và tập đoàn Nam Phong hợp tác với nhau, cũng có liên hệ riêng với Cận Phong, em thấy Cận Phong là người thế nào? Có phù hợp với Tranh Tranh không?”

‘Phụt’ một tiếng, Tưởng Thành Duật bật cười.

Anh ấy chống khuỷu tay lên ghế sô pha, lấy tay che trán, cười đến độ bả vai run lên.

Tưởng Mộ Quân không hiểu vì sao, “Không phải chứ, em cười cái gì?”

Tưởng Thành Duật: “Không có gì ạ.” Sau đó không nhịn được lại cười, “Anh à, anh luôn hỏi những câu hỏi thử thách tâm hồn và tính cách của người khác, anh muốn người ta trả lời thế nào?”

Phó Thành Lẫm yên lặng uống trà, thật muốn hắt ly trà nóng lên người Tưởng Thành Duật.     

Bình luận

Truyện đang đọc