LƯƠNG CẦM CHỌN CHỒNG

Mang theo tâm trạng bất an cùng sợ hãi, Hứa Lương Cầm chìm dần vào giấc ngủ, lúc Tống Dật Hàng trở lại lúc nào cô cũng không biết, đến tận lúc Tống Dật Hàng gọi cô dậy ăn sáng cô mới dậy.

“Hôm nay em có định ra ngoài không?” Tống Dật Hàng hỏi.

“đã lâu rồi em chưa về thăm bố mẹ em, lát nữa em ăn cơm xong sẽ về.” Hứa Lương Cầm làm như không có chuyện gì nói.

Tống Dật Hàng cười gật đầu: “Đúng là nên về thăm, em nên đi mua chút thuốc bổ dưỡng cho bố mẹ đi, để anh gọi lão Vương đưa em đi nhé.”

“không cần phải mua những thứ đó đâu, bọn họ không dùng, mua chút hoa quả là được, tự em bắt xe về thôi.”

Tống Dật Hãng suy nghĩ một chút nghĩ cũng đúng, chính anh còn chưa gặp bố mẹ Lương Cầm bao giờ mà tùy tiện đưa cô về cũng không phải, chờ sau khi qua mọi chuyện anh sẽ mang nhiều thứ đến hơn, không nên nhất thời nóng lòng, vì thế đồng ý và bảo Hứa Lương Cầm cẩn thận.

Chờ Tống Dật Hàng rời khỏi, Hứa Lương Cầm lập tức đón xe về nhà.

Thấy con gái cầm giỏ hoa quả trên tay thì Trình Lệ đã mắng: “Tưởng con một đi không về nữa. Con nói đi, thời gian qua con ở ngoài làm chuyện gì hả? Hiểu Vũ và Khương Doanh đều nói con có việc, con đi hẳn 3- 4 tháng mới về một lần, mẹ và bố con muốn nhìn con một cái mà khó hơn nhìn trời đấy!”

“Mẹ già à, là con có việc bận mà, ai bảo con một đi không về chứ, con có chuyện muốn hỏi mẫu hậu đây?”

“Chuyện gì?”

Hứa Lương Cầm kéo mẹ mình vào phòng, không đợi được bèn hỏi: “Mẹ già, mẹ có nhớ lúc mùa hè mẹ giới thiệu một đối tượng xem mắt cho con không? nói là do thím ở quê giới thiệu, người đàn ông đó từng ly hôn nhưng không có con ấy.”

Trình Lệ nhìn con gái thì ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc mới nhớ: “Hình như có chuyện đó, không nói có được không, sao phải nhắc tới?”

“Mẹ già, nói thật với con đi, đối tượng đó là ai giới thiệu cho mẹ vậy?”

Biểu cảm Trình Lệ không được tự nhiên đứng lên: “Lâu như thế làm sao mẹ nhớ được.”

“Nếu mẹ không nói thật thì con hỏi người khác, đến lúc đó mẹ đừng trách con cáu kỉnh với mẹ nhé.”

“Con đi hỏi ai?”

Hứa Lương Cầm thuận miệng nói: “Hỏi Khương Doanh thôi, con còn có thể hỏi ai nữa.”

“Con biết rồi còn gì, con đừng đi tìm Khương Doanh trách nó, nó cũng muốn tốt cho con thôi, đến lúc đó lại đổ cho mẹ là không giữ mồm miệng, xấu hổ lắm, mà ai nói cho con biết là Khương Doanh giới thiệu cho con thế?” Trình Lệ lập tức hoảng loạn, nói thẳng luôn.

“Ai nói cho con biết mẹ đừng để ý làm gì, bây giờ con chỉ muốn biết vì sao mẹ muốn gạt con thế?”

“Tất nhiên là sợ con giận, Khương Doanh tốt bụng gọi cho mẹ bảo có đối tượng tốt muốn giới thiệu cho con, sợ con biết sẽ oán nó là giới thiệu đối tượng đã ly hôn cho nên mẹ mới bảo là thím ở quê giới thiệu.”

Hứa Lương Cầm sau khi nghe xong tức không thể thở nổi, lập tức đứng lên: “Mẹ, con có chút việc gấp cần đi ngay.”

“Bảo bối, lâu con chưa về mà giờ đã vội đi luôn sao, con giận mẹ sao?” Trình Lệ nhìn con gái đang gấp gáp muốn đi.

Hứa Lương Cầm quay đầu cười: “Con làm sao giận mẹ được, có việc gấp thật, mẫu hậu đừng nhớ con nhiều, chờ mấy ngày nữa con chuyển về đây ở mấy ngày, mẹ đừng có nói con phiền đấy.”

“thật sự con sẽ chuyển về ở sao? Vậy thì tốt quá! Vậy con gái mẹ bao giờ thì về thế?” Trình Lệ nghe con gái nói sẽ về liền vui vẻ.

“Vâng, mấy ngày nữa là về, rất nhanh thôi mẹ ạ. Con đi trước nhé, mẹ nói bố môt tiếng hộ con.” Hứa Lương Cầm nói xong thì chạy vội vã xuống tầng, sau đó bắt xe đến chỗ Khương Doanh.

Đến công ty của Khương Doanh, Hứa Lương Cầm lấy điện thoại gọi: “ Alo, tớ Lương Cầm đây, cậu có thể xuống sảnh công ty được không, tớ đang ở dưới này. Được, vậy tớ chờ cậu.”

“Lương Cầm, chuyện gì mà gấp thế?” Khương Doanh chạy chậm vì còn mang theo tài liệu.

“Tớ muốn hỏi cậu một chút việc thôi, nếu cậu không có thời gian thì tớ chờ cậu vào giờ nghỉ trưa, tớ tìm chỗ đợi cậu.”

Khương Doanh thấy sắc mặt Hứa Lương Cầm không tốt lắm thì nói: “Chờ tớ gọi một cuộc gọi, chờ tớ một chút.”

Khương Doanh gọi cho đồng nghiệp để bàn giao công việc còn dang dở, cất điện thoại đi đến chỗ Hứa Lương Cầm đang ngồi cười: “đi thôi, chúng ta tìm chỗ để nói chuyện.”

Hai người tìm một tiệm bánh trang trí đẹp, sau đó Khương Doanh liền hỏi: “Có chuyện gì mà khiến cậu chạy vội trong thời tiết lạnh lẽo vậy?”

Hứa Lương Cầm uống một ngụm trà sữa nữa, lại suy nghĩ rồi mới nặng nề mở miệng: “Khương Doanh, có phải cậu là người giới thiệu Tống Dật Hàng cho tớ không, có phải không?”

Khương Doanh cầm cốc cà phê lên, trong lòng chua xót: “ không ngờ anh ta nói chuyện đó với cậu đấy, tớ cứ nghĩ rằng anh ta sẽ gạt con người có chỉ số thông minh là 0 đấy.”

“Vì cái gì, vì cái gì cậu phải làm thế hả?” Hứa Lương Cầm không hiểu, cô thấy rõ ràng Khương Doanh chưa dứt khỏi Tống Dật Hàng, nhưng nếu còn thích thì sao không đuổi theo mà chiếm lấy, tại sao cứ phải lôi cô vào!

Khương Doanh cười lạnh: “Vì sao à? Tất nhiên là vì có thể tiếp cận Tống Dật Hàng dễ hơn rồi. Nếu sự việc đã đến mức này thì chúng ta giải quyết cho rõ đi. Kể từ khi biết Tống Dật Hàng đã ly hôn và về nước, tớ đã muốn anh ấy chú ý đến mình rồi, bởi vì 10 năm trước tớ với anh ấy còn nhiều chuyện chưa kết thúc được, hơn nữa bố mẹ anh ấy cũng có chút hiểu lầm với tớ cho nên khi tớ nghe bố tớ nói Tống gia đang vội vã tìm một đối tượng hết hôn cho anh ấy thì tớ nhớ đến cậu. Vì thế tớ lợi dụng cậu để đến Tống gia gặp bố mẹ Tống Dật Hàng, đương nhiên là tớ không muốn cho Tống Dật Hàng biết là tớ giới thiệu đối tượng cho anh ấy để tránh anh ấy bài xích tớ cho nên tớ đã dặn bố mẹ anh ấy không nói cho anh ấy biết tớ làm mối, chờ chuyện bên đó xong thì tớ gọi cho mẹ cậu thôi.”

“Vậy thì làm thế nào khiến anh ấy chú ý cậu được?” Hứa Lương Cầm vẫn không hiểu nổi tâm tư của Khương Doanh.

“Tất nhiên là không chỉ có vậy, vốn định khi lần gặp thứ hai tớ sẽ đi cùng cậu gặp Tống Dật Hàng, như thế coi như ngẫu nhiên gặp lại nhau, trong mắt của tớ, về cơ bản Tống Dật Hàng sẽ chẳng bao giờ quan tâm người như cậu, nhưng tớ đã nghĩ ra cách khuyên bố mẹ anh ấy buộc anh ấy gặp cậu một lần. Nhưng anh ấy vẫn không liên hệ với cậu, tớ nghĩ sẽ không vui nếu không hỏi thăm cậu nhưng làm cũng phải có công chứ, bố mẹ Tống Dật Hàng thấy tớ rất nhiệt tình nên mời tớ đến làm khách, gặp anh ấy là chuyện sớm hay muộn thôi. Chẳng qua không nghĩ tới cậu cũng đáng gườm phết đấy, lén tớ gặp Tống Dật Hàng, khiến tớ trở tay không kịp.”

Giọng Hứa Lương Cầm rét run: “Nếu cậu muốn gặp anh ấy thì cứ thoải mái đi, còn phải tính nhiều cách thế sao? Tớ gặp anh ấy không phải do tớ sắp đặt, chỉ ngẫu nhiên thôi, cậu muốn hỏi vì sao thì tớ cũng đành chịu.”

“nói xong rồi thì sao? Dù sao tớ với anh ấy đã hiểu lầm rồi, anh ấy sẽ chẳng gặp tớ nữa. Buồn cười nhất là khi tớ nghe nói cậu với anh ấy ở cùng với nhau, lúc đầu còn không tin, đến tận lúc gặp nhau ở Tinh Quang, nhìn thái độ của anh ấy với cậu mới không dám nhìn thẳng vào chuyện này.”

“Khi đó làm sao cậu biết tớ với anh ấy ở chung với nhau, tớ chưa nói với cậu mà.”

“Cậu đúng là chưa nói, chỉ là một lần tớ đến chỗ cậu trọ thì Tô Hiểu Vũ trong lúc vô tình đã nói ra, chẳng qua cô ấy nói qua nên chắc quên rồi, còn tớ thì nhớ kĩ.”

“Khương Doanh, chúng ta làm bạn tốt đã nhiều năm, sao cậu có thể lợi dụng tớ?” Hứa Lương Cầm đau lòng nói

Khương Doanh không thèm để ý: “Tớ chưa từng muốn lợi dụng cậu, chẳng qua tớ chỉ đưa cậu nhiệm vụ làm thuyền lái cho tớ gặp Tống Dật Hàng thôi. Có thể đi lại với bố mẹ anh ấy, dù có kết thù với cậu cũng không là gì so với 10 năm tớ đã trải qua. Tớ nghĩ rằng anh ấy mắt mù mới nhìn trúng cậu, hóa ra đầu óc anh ấy có vấn đề thật. Tớ chỉ xin lỗi một chuyện duy nhất là cho cậu đi lau ga tàu hỏa vì muốn để cậu không còn sức gặp anh ấy thôi, kết quả không được rồi.”

Rốt cuộc Hứa Lương Cầm cảm thấy tức giận: “Còn tớ cứ cảm kích vì cậu giới thiệu công việc cho tớ, thì ra là cậu âm thầm lợi dụng, cậu có nghĩ tớ mất sức biết bao nhiêu không, vậy cậu có nghĩ tới đêm khuya như thế tớ ra ngoài gặp chuyện gì, biết làm sao đây?”

“Là chính cậu đồng ý, chả liên quan tới tớ. Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không phải không tốt, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu sẽ chẳng thể xen giữa tôi và Tống Dật Hàng nữa. Còn nữa, cậu dựa vào gì mà chiếm lấy anh ấy? Cậu có tư cách và điều kiện gì xứng với anh ấy hả? Cậu vốn là một con xử nữ già, ông trời bị mù rồi! Nhưng tôi biết chắc là cậu với anh ấy sẽ chẳng ở với nhau lâu đâu, bị đá là chuyện sớm hay muộn thôi!”

Nhìn Khương Doanh đang điên loạn, Hứa Lương Cầm không còn gì để nói nữa, Tống Dật Hàng có ma lực tốt nhỉ, một loại mê hoặc khiến các cô gái phát cuồng vì anh ta, thằng tốt số!

cô đã từng xem nhiều phim truyền hình hay truyện, bản thân cũng viết nhiều trang truyện có tình huống như vậy, chưa bao giờ nghĩ bạn tốt quay ra trở mặt với nhau chỉ vì một thằng đàn ông khốn nạn lại rơi xuống đầu mình thế này.

cô chẳng hề thích thú khi làm Bạch Liên Hoa, hơn nữa tính cách cô cũng chẳng phù hợp gì cho nên Hứa Lương Cầm cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra mà mỉm cười: “Khương Doanh, cậu nói cậu với Tống Dật Hàng có hiểu lầm từ 10 năm trước, tôi nghĩ cậu biết rõ anh ấy đã kết hôn mà vẫn điên cuồng theo đuổi, sau đó lại náo loạn để Tống Dật Hàng ly hôn rồi cưới cậu đúng không? Trước cậu có nói với tôi là bố mẹ anh ấy vẫn quan tâm cậu, hẳn là nói dối rồi. Nhưng cậu lại diễn vở cũ là giả bộ buông tay, một lòng vì hôn nhân đại sự của anh ấy mà tiếp cận bố mẹ anh ấy, sau đó lại như thiên sứ cứu rỗi tâm hồn tàn ác của anh ấy, mơ ước về một tương lai gương vỡ lại lành hả.”

“Đúng thế thì sao? Tôi làm thế thì có gì không đúng hả? Ai biết cậu bình thường chỉ có bộ dáng tầm thường, thấy Tống Dật Hàng không phải là muốn vồ lấy à? Lương Cầm, tôi thực sự xem thường cậu rồi!” Ánh mắt Khương Doanh đỏ bừng, bất kể thế nào Khương Doanh vẫn không hiểu được sao Tống Dật Hàng lại quan tâm đến Hứa Lương Cầm, đây chỉ là đang nói nhảm thôi.

“Cậu không phải xem gì tôi mà cậu nên xem chính bản thân mình đi, tự giải quyết cho đúng, đừng quá bất chấp không lại ảnh hưởng tới cả gia đình của mình. Lớn rồi, phải biết được cái gì nên, cái gì không nên.”

“Cậu đang uy hiếp tôi hả! Tôi còn tưởng rằng cậu đã trưởng thành rồi, có thể giải quyết vấn đề của mình, sẽ không giống lần trước như Uông Tân Dương vất bỏ chỉ biết tránh sau lưng Tống Dật Hàng giả vờ yếu ớt, thì ra cậu vẫn luôn là người ỷ thế ăn hiếp người khác, đồ dối trá!” Khương Doanh cười nhạo, nhìn Hứa Lương Cầm tràn đầy khinh thường.

“không thể nói lời tạm biệt cho vui vẻ à? Dù sao chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như thế.” Hứa Lương Cầm để mình tỉnh táo hơn.

“Cậu cũng biết nhiều năm sao? Nhiều năm qua tôi luôn thương hại cậu, kết quả cậu báo đáp tôi thế nào? Biết rõ tôi với Tống Dật Hàng từng có tình cảm, biết rõ tôi còn thích anh ấy, cậu vẫn không ngừng dùng thủ đoạn đoạt anh ấy khỏi tay tôi, đây là cách của cậu à? Đây là đạo đức của cậu hả? Lương Cầm, đừng để tôi thêm ghét cậu nữa!” Dáng vẻ của Khương Doanh giống như hận không thể cho Hứa Lương Cầm một cái tát vậy.

Hứa Lương Cầm im lặng thở dài, nói một câu: “Cậu nói vẫn giúp tôi nhiều năm, vậy thì lần cuối trả tiền hộ tôi đi.” nói xong cầm túi đứng dậy đi thẳng không quay đầu, để lại dáng vẻ ngây ngốc của Khương Doanh khi nghe cô nói tính tiền trà.

đi trên đường, không khí rét lạnh khiến Hứa Lương Cầm tỉnh táo hơn rất nhiều, ngoài Khương Doanh còn việc khiến cô khó tiêu tán được, lại để Tống Dật Hàng che giấu sự thật cho cô, nhớ rõ sự việc của Uông Tân Dương, anh cũng nói sẽ giải quyết, sẽ không giấu cô lén giải quyết nữa. Kết quả chuyện của Khương Doanh, anh chọn giấu cô để tự giải quyết, ở trong mắt Tống Dật Hàng không biết cô vô dụng cỡ nào, giống con nhỏ yếu ớt và dễ bị lừa!

thật ra khi tìm đến Khương Doanh cô đã chuẩn bị tâm lý rồi cho nên cô mới nói sẽ về nhà mẹ ở một thời gian, cô thật sự rất muốn yên tĩnh, chỉ cần một không gian riêng để an ủi tâm hồn mất mát thôi.

Lấy điện thoại ra, Hứa Lương Cầm tính nói cho Tống Dật Hàng là đêm nay cô không về, kết quả chưa tìm thấy số của anh thì điện thoại vang lên, nhìn dãy số quen quen, Hứa Lương Cầm do dự nhận: “Alo?”

“Hứa Lương Cầm à? Là tôi, Quách Mộng Thanh, tôi cứ nghĩ cô sẽ không nhận điện thoại của tôi cơ đấy.”

“ Sớm biết là cô thì tôi tất nhiên sẽ không nhận, cô gọi cho tôi làm gì?” Hứa Lương Cầm vô tình tiếp một cô bạn gái khác của Tống Dật Hàng.

“Tất nhiên là có chuyện muốn nói với cô, tôi với mẹ tôi chuẩn bị về anh, nhưng bố tôi lại bị cô và Tống Dật Hàng hại chết rồi.”

“Vậy cô cảm thấy tôi với cô có thể gặp mặt nhau à?” Ai biết cô nàng này có ý đồ gì, có khi lại hại mình cũng nên.

Quách Mộng Thanh nở nụ cười: “Ba tôi 3 năm nữa là ra tù thôi, đến lúc đó đến nước anh, chúng tôi lại đoàn tụ, tôi sao phải để mình ngồi tù nửa đời còn lại chứ? Tôi tìm cô tất nhiên cũng muốn trả thù nhưng tôi nghĩ cô không phải người làm tổn thương người khác, tôi chỉ muốn đem một tin tức cực kì khó chịu cho cô thôi, cô có muốn tới không? Tôi đang ở trên đường dành riêng cho người đi bộ bên quảng trường phía Bắc trong một con phố nhỏ đợi cô, nơi này cách sở cảnh sát gần lắm, cô không cần sợ.”

Hứa Lương Cầm thật sự muốn biết mình còn chuyện gì không thể chấp nhận nữa. tất cả dồn hết vào ngày hôm nay con mẹ nó đi, vì thế cắn răng nói: “Tôi đến, cô ở đó chờ tôi.”

Tắt điện thoại, Hứa Lương Cầm gọi taxi đến đường dành cho người đi bộ ở quảng trường.

Xuống xe liền thấy Quách Mộng Thanh đứng ở ven đường bên cạnh xe hơi màu đỏ, Hứa Lương Cầm đi qua liền ngồi vào ghế phụ. “Có chuyện gì thì nói hết đi.”

Quách Mộng Thanh đánh giá Hứa Lương Cầm: “Xem ra cô cũng không tệ lắm, đi theo Tống Dật Hàng nên khí chất cao hơn nhiều đấy. Tôi cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm, sắc mặt cô không cần tệ thế.”

“Tôi đến đây không phải tâm sự cùng cô.” Hứa Lương Cầm không muốn nói nhiều.

Quách Mộng Thanh thờ ơ cười: “Vậy tôi đi thẳng vấn đề vậy, tôi dùng chức danh để lợi dụng Uông Tân Dương đối phó cô, nhưng tôi làm thế bởi vì có người tới tìm tôi, nói với tôi là cô với Tống Dật Hàng đang ở với nhau, còn nói Tống Dật Hàng khá quan tâm cô, sau đó giúp tôi nghĩ cách đối phó cô. cô đoán xem người đó là ai?”

“cô cứ nói đi.” Hứa Lương Cầm nói vậy nhưng không ngừng nghĩ xem người này là ai.

“Hisako!” không đợi cô sử dụng não thì Quách Mộng Thanh đã nói ra.

Hứa Lương Cầm nhìn Quách Mộng Thanh không nói lời nào, chờ cô nói hết ra.

“Rốt cuộc tôi đã biết tên cô gái người Nhật đó, cô ta tới tìm tôi nói Tống Dật Hàng rất quan tâm cô, còn nói cô không để ý đến cô ta cho nên việc cấp bách lúc này là tôi với cô ta hợp sức đánh bật cô ra, sau đó sẽ bằng bản lĩnh của mình mà giành sự quan tâm của Tống Dật Hàng. Lúc ấy tôi nghe xong giận lắm, lúc trước không phải Tống Dật Hàng vì con mụ Nhật này quăng tôi sao? Bây giờ có thể vì cô mà quăng nó đi, tôi đến mức nào mà không bằng Hứa Lương Cầm cô rồi chứ? Vì thế tôi đã tạm thời liên minh với Shibata Hisako, cô ta còn giúp tôi trù tính chuyện của Uông Tân Dương. Tôi và cô đều nói tình trường cũng như chiến trường, cô ngay cả tư cách ra chiến trường cũng không có. Quả nhiên Uông Tân Dương theo đuổi cô thì cô liền dao động, chẳng qua không nghĩ ra Tống Dật Hàng thật tâm với cô đến vậy mà tôi cũng nhận phải cái giá quá đắt”

Trong lòng Hứa Lương Cầm lúc này đang hoảng loạn muốn chết lại biểu cảm bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì: “Vậy cô nói với tôi chuyện này làm gì?”

“Bởi vì tôi không cam lòng, tôi muốn cho cô biết rốt cuộc là con nào đứng sau chuyện này, dựa vào cái gì mà bố tôi mất việc phải ngồi tù mà con đàn bà xấu xa kia lại được Tống Dật Hàng che chở! Tôi muốn cô náo loạn với Tống Dật Hàng khiến cô với con mụ kia phải phân thắng bại, bất kể ai thua tôi cũng rất vui vẻ!” Quách Mộng Thanh nói thẳng mục đích của mình.

“ Điều đó khiến cô vui vẻ vậy thì cô chẳng cần xem kết quả đâu.”

Hứa Lương Cầm vừa nói vừa mở cửa xe, đứng giữa quảng trường suy tư một lát, cảm thấy mình cần đi đến một nơi - Bất động sản Phổ Danh!

Bình luận

Truyện đang đọc