LƯỠNG MANG MANG

Ánh mắt âm trầm nhìn hai người đang ôm nhau trên giường, trong lòng Mộ Dung Hoài Tần nộ khí ngập trời!

Đó là Húc của hắn! Húc chỉ là của một mình hắn! Nhưng …ha ha, Húc, rất nhanh rất nhanh, ngươi sẽ là của ta …ngươi sẽ nhận lời ta! Ha ha, sẽ thôi …

Ôm chặt cơ thể đang run lên của Liễu Yển Húc, Phí Thanh Ngưng gác lại tâm tình, nàng vẫn không quay đầu, giọng nói trong trẻo đã trở nên khàn đặc.

“Ngươi rốt cục muốn sao?“

Húc … Phu quân yêu thương của ta, ta không muốn chàng bị tổn thương nữa …

“Ha ha, không phải ta đã nói rồi sao? Ta muốn hắn! Tất cả những gì ta làm, đều là vì mục đích đó! Hắn là của ta! Hắn chỉ có thể là của ta!“

Đột nhiên Mộ Dung Hoài Tần cười xuỳ một tiếng, nhìn Phí Thanh Ngưng dịu dàng nhấc tay giúp Liễu Yển Húc vén lên những sợi tóc rối.

“Phí Thanh Ngưng! Ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến ý định tự tử ngu muội! Bởi vì, cho dù ngươi chết, cũng không sao cả …dù sao trên tay ta, vẫn còn có một lợi thế lớn hơn!“

“Đưa nó đến đây!“

Ngón tay dừng lại trên vành tai Liễu Yển Húc, Liễu Yển Húc đang khóc đến đờ đẫn, khi vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, liền tỉnh táo lại …

Nhịn không được xoay người qua, Phí Thanh Ngưng nhìn thấy Mộ Dung Hoài Tần đang kéo Liễu Sấm đang khóc nức nở vào! Hơn nữa người có gương mặt bình tĩnh đang đứng cạnh Mộ Dung Hoài Tần, lại chính là người đáng lẽ giờ này đã đưa Liễu Sấm ra khỏi thành ___ Mạc Đồng!

Trong giây phút đó, trời đất quay cuồng! Liễu Yển Húc cảm thấy, thế giới của mình trong chớp mắt, đã hoàn toàn bị phá vỡ!

“Sấm nhi!“

Mộ Dung Hoài Tần cười tàn nhẫn, gương mặt tuyệt sắc đầy vẻ hung tợn.

“Xem ra, ta đã quên giới thiệu cho các ngươi. Mạc Đồng, là …ảnh thị của ta …”

Ảnh thị, quân chủ của Đại Hạo hoàng triều đều trang bị cho mình một người bí mật nhất, từ nhỏ thì các hoàng tử đã được phụ vương đào tạo cho một ảnh thị, hơn nữa sau này nếu vị hoàng tử nào đăng cơ thì sẽ được tiếp nhận tất cả ảnh thị của huynh đệ …

Có tin đồn các ảnh thị vĩnh viễn chỉ sống ở nơi u tối, thân phận của họ mãi mãi cũng chỉ có một mình hoàng đế biết, có thể chỉ là một tiểu đồng bình thường nhất, cũng có thể, chỉ là một kiều mị hoa nương một đêm phong lưu …

Ảnh thị không có tình cảm, vĩnh viễn chỉ nghe hiệu lệnh của hoàng đế, bọn họ, có thể nói không phải là người, chỉ là một món vũ khí có sức sát thương cực mạnh.

Liễu Yển Húc đột nhiên hiểu ra.

“Ta cứu ngươi một mạng, cũng là sự sắp xếp phải không?“

Hình bộ thị lang thăng chức lên làm thượng thư, điều động một ảnh thị đi kiểm tra năng lực, cách làm chính xác đến vậy …

Một nụ cười dịu dàng với Liễu Yển Húc.

“Húc, thật thông minh …”

Mộ Dung Hoài Tần đem Liễu Sấm giao cho Mạc Đồng, vừa phất tay, Mạc Đồng liền đi ra ngoài điện.

“Chờ đã!!“

Người nói, là Phí Thanh Ngưng, Mạc Đồng, vẫn không quay đầu …

Phí Thanh Ngưng tuyệt vọng, trước mắt đột nhiên tối đen, ngất đi, Liễu Yển Húc phẫn nộ khi thấy Mộ Dung Hoài Tần điểm huyệt cho Thanh Ngưng ngất xỉu, vừa lo lắng vừa đau lòng, nổi giận nói.

“Ngươi làm cái gì vậy! Buông nàng ấy ra!“

Muốn kéo Phí Thanh Ngưng đang bị Mộ Dung Hoài Tần đưa đi, nhưng khổ nổi cơ thể trên dưới vô lực, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người kia.

Mộ Dung hoài Tần cười ưu nhã, lập tức gọi hai cung nga vào đưa Phí Thanh Ngưng đang hôn mê ra ngoài, rồi chậm chậm tiến đến gần giường Liễu Yển Húc, đưa tay xoa lên gương mặt anh tuấn đang run rẩy của hắn.

“Húc, chùng ta hãy đàm đạo về vấn đề tiếp theo đi …”

Nghiêng đầu qua, cố sức cử động thân thể tránh xa Mộ Dung Hoài Tần, Liễu Yển Húc nhắm mắt lại.

“Ngươi muốn nói cái gì?“

Rất mệt … đã sắp đến cực điểm rồi, phải chăng nên bỏ cuộc? Tội gì phải chiến đấu tiếp? Thê tử, nhi tử đều đã bị khống chế, còn có thể ra sao? Lại còn muốn như thế nào nữa?

Mộ Dung Hoài Tần, thua ngươi, ta không oan ức, nhưng ta oán! Nhưng ta hận!

Không để ý Liễu Yển Húc đang né tránh sự đụng chạm của mình, Mộ Dung Hoài Tần vẫn dùng cách nói dịu dàng đó, khiến tận đáy lòng người kia, phát lãnh.

“Húc, trở thảnh người của ta đi! Trở thành của riêng ta …”

“Được không?“

“Của ngươi …ha ha …”

Liễu Yển Húc trào phúng nhìn con người dịu dàng kia lại dùng cách thức tàn nhẫn này để dày vò người của mình.

“Của ngươi? Hứ, ta bây giờ như vầy, không phải đã là bị ngươi độc chiếm rồi sao? Ngươi còn muốn như thế nào?“

Nắm lấy tay trái của Liễu Yển Húc đặt lên môi khẽ hôn nhẹ, Mộ Dung Hoài Thần tinh tế vuốt ve da dẻ của hắn.

“Không, không phải như thế này, ta muốn ngươi, gả cho ta! Làm người của ta …trở thành của ta …”

“Ngươi điên rồi!!“

Liễu Yển Húc đã hoàn toàn bị lời nói hàm ý sâu xa của Mộ Dung Hoài Tần làm cho chấn động, đồng thời cảm thấy Mộ Dung Hoài Tần nói rất nghiêm túc, người này đề xuất ra yêu cầu như vậy!! Vậy là đã thực sự đối đãi với mình như nữ nhân!!

Giận đến phát run, nhưng tân đáy lòng lại nổi lên một luồng khí lạnh, Liễu Yển Húc chỉ có thể mở to mắt trừng nhìn Mộ Dung Hoài Tần.

“Sao có thể chứ! Ngươi, ngươi cái tên điên khùng này!“

“Ngươi nói ta điên, vậy thì ta điên rồi! Ha ha, ta vì yêu ngươi mà phát điên a“

“Hiện tại [ Liễu Yển Húc ] đã bị xử trảm! Người còn sống, chỉ là Húc của ta … người mà ta yêu, Liễu phi của ta … “

“Ha ha, Húc, ngươi xem, ta đã chuẩn bị tất cả rồi, chỉ cần ngươi đồng ý, ta lập tức sẽ cử hành hôn lễ cho chúng ta! Như vậy, ngươi sẽ chân chính thuộc về ta … không phải rất tốt sao?!!“

Như đang say sưa tưởng tượng, Mộ Dung Hoài Tần đưa khuôn mặt láng mịn của mình dán chặt vào gương mặt anh tuấn nhợt nhạt của Liễu Yển Húc, tự mình nói, hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện không dám tin vào mắt mình của người kia.

Liễu Yển Húc giống như đã hiểu rõ tất cả, tại sao lúc đó hoàng đế lại hốt hoảng như vậy, tại sao hoàng đế thà chém nhầm lương y, bêu danh lương thần, lại muốn chém chết mình, rồi lại dùng cách thay mận đổi đào để cho mình sống tiếp.

Ha ha …thì ra là như vậy.

Liễu Yển Húc đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ, trong giây phút lúc mình xác nhận cự tuyệt Mộ Dung Hoài Tần, thì trong lòng Mộ Dung Hoài Tần đã có tính toán rồi! Giết chết tên [ Liễu Yển Húc ] này! Giết chết thân phận trước đây của hắn, giết chết tất cả những gì hắn đang có, khiến Liễu Yển Húc hôm nay chỉ có thể sống phụ thuộc vào Mộ Dung Hoài Tần, là vật sở hữu của hắn …

Đây chính là cái mà hắn gọi là “Yêu“?

Đây chính là cái mà hắn gọi là “Có được“?

Mộ Dung Hoài Tần, đây chính là cách ngươi “yêu“ ta sao??

Hiện nay, đã như sở nguyện của hắn rồi, [Liễu Yển Húc ] đã chết, người còn sống, là ai? Thê và nhi của mình nằm trong tay hắn, mình lại có thể làm sao?

“Nếu như ta không đồng ý …”

“Ha ha, Húc, ngươi biết rõ kết quả mà …”

Liễu Yển Húc hoang mang, trong mê mộng, nghe thấy âm thanh của mình.

“Ngươi muốn ta, làm sao?“

Đôi môi ưu mỹ của Mộ Dung Hoài Tần, cong lên một nụ cười thắng lợi, con mồi của hắn …đã ngoan ngoãn, rơi vào bẫy!

Bình luận

Truyện đang đọc