LƯƠNG SỬ: MẠNH NGỌC


Ngày tiếp theo, ta sai người mở cửa Đại Lý Tự, bên cạnh có hắc giáp* hỗ trợ, tiếng trống ở cửa nha môn vang lên.
*Binh lính mặc giáp đen
Ta nói với dân chúng, nếu có oan tình, hãy gõ trống kêu oan.

Dân chúng chỉ đứng xung quanh nhìn vào, đầu rũ xuống, giống như không dám ngẩng đầu nhìn ta.
"Phùng lang quân tới rồi."
Không biết ai kêu lên một tiếng, đám người giống như nước ấm đổ vào chảo nóng, chốc lát đã sôi trào.
Trên người lang quân Phùng thị Phùng Thanh mặc bộ quan phục của Đại Lý tự khanh, đội mũ chỉnh tề, chậm rãi đi tới, quân tử đoan chính.
Hắn là quan thanh liêm, là thư sinh ngay thẳng, là vị quan chính trực của dân chúng.
Phùng Thanh dừng lại, nghiêm chỉnh thi lễ với dân chúng, không cần nói cái gì, chỉ cần hắn đứng ở nơi nào, thì lòng dân sẽ hướng về đó.

Phùng Thanh là vị quan tốt, nhưng không ai tin hắc giáp đứng bên cạnh ta là quân tốt, cũng không có ai tin ta là người tốt.

Cũng có một vài người có học ấu trĩ lớn tiếng chỉ trích Phùng Thanh thay đổi lề lối, nay Tần mai Sở*.
*朝秦暮楚: hay lật lọng.
Không cần ta ra tay, nhóm dân chúng đã tự đánh cho người kia đầu rơi máu chảy, ôm mặt chạy đi.

Lần này bọn họ gặp ta lại không ngăn cản, chắc là có hơi lo lắng, mặc dù không dám đáp lời, nhưng những thanh âm thì thầm to nhỏ lại ngày càng lớn hơn.
Ngày thứ nhất, không ai dám lên tiếng.
Ngày thứ hai, có cô bé mồ cáo trạng cường hào phố phía đông âm mưu chiếm đoạt gia sản, cưỡng ép làm thiếp.
Ngày thứ ba, người bán hoa bên đường cáo trạng gia nô Tương phủ cưỡi ngựa ngoài phố, tên đó và gia chủ coi mạng người như cỏ rác.
Đợi cho tới ngày thứ tư, đông như trẩy hội.
Nha môn Đại Lý tự mở rộng cửa mười ngày, người có oan khuất đều có thể đánh trống kêu oan.

Hàng dài người xếp hàng trước cửa nha môn để viết đơn cáo trạng, quân binh dưới trướng của ta canh giữ ở bên cạnh, nếu oan tình là thật, liền hỗ trợ nha dịch tới phá án.

Nhưng kẻ cường hào ngang ngược không cần phải nói, là đại tộc thế gia, binh lính theo đó đi gặp từng người.
Thế gia trong kinh tất nhiên rất khó chịu, chỉ tiếc bọn họ không có của cải và tước vị, lại không bằng binh lính của ta, dần dần môn khách cứ vậy chậm rãi sáng tác ra mười trang hịch văn, ta bất vi sở động, vẫn kiên định vững chắc.
Ngày thứ mười, ngày cuối cùng, có người cáo trạng tướng sĩ dưới tay ta chiếm đoạt tiền tài, cưỡng đoạt dân nữ.
Phùng Thanh không dám chậm trễ, nhiều lần kiểm chứng, xác nhận là thật, hỏi ta nên làm thế nào.

Ta hỏi hắn: "Căn cứ vào luật pháp, nên làm như thế nào?"
Phùng Thanh: "Đánh ba mươi trượng, lưu đày ba nghìn dặm."
Ta cười: "Tiên sinh, dựa theo quân pháp, là phải bị gậy đánh chết."
Ta sai người đưa tên ác nhân khi nam bá nữ* kia tới, xiềng xích trói toàn thân, hỏi hắn: "Biết tội chưa?"
*欺男霸女: ức hiếp đàn ông và chiếm đoạt các cô gái hoặc thiếu nữ
Người kia bị đ è xuống mặt đất, vẫn không phục: "Sao tướng quân lại đối xửa với chúng thần như vậy, không sợ chúng thần thất vọng sao?"
Bính lính bên cạnh cũng cầu tình giúp hắn.
"Đúng vậy, tướng quân, hắn đã biết sai rồi."
"Thần đã chiến đấu nhiều nam như vậy, nhưng thần chưa từng phụ tướng quân, nhưng hôm nay chỉ là một tiểu nương tử, tướng quân lại cay nghiệt như vậy."
"Hắn đã cướp đoạt bao nhiêu tiền tài, huynh đệ chúng thần sẽ gom góp giúp hắn bồi thường."
"Nhà tiểu nương tử kia nghèo khó, gả thành nương tử của hắn, cũng không tính là bị làm nhục."
Ta cười lạnh, đoạt lấy gậy trong tay tuỳ tùng, hung hăng đạp nên đầu vai người nọ, tiếng kêu lập tức vang lên, ta nói: "Từ khi ngươi sinh ra đã không có cha mẹ nuôi dưỡng, chẳng lẽ những người khác đều không có huyết thống thân thích? Nếu phụ thân các ngươi bị người ta giế t chết, mẫu thân bị người ta vũ nhục, muội muội bị người ta đoạt đi, tiền tài bị người ta cướp hết, chỉ vì người nọ là quân Hán, chỉ vì người nọ đi theo tướng quân từng lập công lao cùng với bọn họ, liền trắng trợn không kiêng nể gì, coi thường vương pháp, trong lòng các ngươi sẽ có suy nghĩ như thế nào?"
"Các ngươi chưa từng phụ ta, ta có từng phụ các ngươi chưa? Có từng khất nợ lương bổng chưa? Mùa đông tới có áo bông, ăn uống trong quân doanh, vật thưởng ngày lễ tết có từng bạc đãi chưa? Các ngươi đi theo ta lập công lao, ngày sau vợ con các ngươi hưởng đặc quyền, nhưng các ngươi sẽ nhớ tới một hai phần tình cảm của tướng quân các ngươi không?"

Người trên mặt đất không ngừng kêu đau, những người khác nâng tay che mặt, vô cùng xấu hổ.
Ta lạnh lùng nói: "Luật pháp và quân quy của ta va chạm nhau, hôm nay lang quân thuận theo quân quy của ta, miễn việc lưu đày hắn.

Trước tiên dựa theo luật pháp, đánh hắn ba mươi trượng, tiếp đó dùng quân côn*."
*gậy trong quân ngũ
Trong ngoài nha môn tĩnh lặng như tờ, ta nói: "Đánh chết mới thôi."
Ta phất tay áo bỏ đi, phía sau âm thanh đau đớn vang lên, ta sai người đem tiền ra, bồi thường cho người nhà của người chịu nhục kia.
Phùng Thanh bước nhanh tới, bước chân ta dừng lại, nhưng hắn lại hành lễ với ta, nói: "Thiên mệnh rủ lòng thương, gặp được minh quân, tướng quân nhận một cái cúi đầu này của ta."
Ta thản nhiên nhận lấy..


Bình luận

Truyện đang đọc