LƯU MANH PHỐ ĐÊM

Cố Thương bị tên cướp thô bạo vứt lên ghế sofa tại phòng tiếp khách của ngân hàng, ánh mắt cô lóe  tia hoảng hốt. Ghê tởm nhìn gã tiến tới gần. Cô biết rõ, đám thú vật này càng cuồng bạo hơn khi bị chống đối, mà cô cũng lười kháng cự nằm im thin thít như khúc gỗ.Gã ta thấy lạ lùng trước thái độ của cô, không chống cũng chẳng thuận. Gã túm cổ áo kéo cô lại gần ép cô áp sát mặt với mặt gã.

Cố Thương suýt nữa thì nôn cả nội tạng ra ngoài khi phải nhìn gần khuôn mặt ghê tởm của tên cướp. Đôi mắt gã ɖâʍ hoang ác bá, thêm làn da thô kệch cùng đống nốt ruồi trêи mặt. Thật sự kinh tởm! Cô chán ghét nhắm mắt lại quay đi hướng khác.

“Mày có thái độ gì vậy con điếm!” Gã ta tức tối hét vào tai Cố Thương làm tai cô ù đi, đầu óc choáng váng muốn ngất. Gã hung hăng cúi xuống hôn lên cần cổ Cố Thương, toàn thân cô theo phản xạ run lên. Đôi tay bị chói chặt siết lấy nhau, môi dưới bị răng cô nghiến tới máu đỏ chảy dọc xuống cằm. Gã tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, ɭϊếʍ láp lên da thịt non mềm, tay không an phận chạm lên con thỏ con sau hai lớp áo sơ mi mỏng xoa nắn.

Đã như vậy rồi mà con bé này vẫn như khúc gỗ không phản kháng, không la hét. Gã dừng lại hành động chằm chằm nhìn Cố Thương, vệt máu đỏ chảy dài trêи cằm cô như tấm vải đỏ chót trong trận đấu bò tót tại Tây Ban Nha. Gã càng điên tiết hơn khi cô nhắm chặt mắt lại, vung cao tay ban cho Cố Thương một cái tát cực mạnh. Cô nhíu mày đau đớn, răng như muốn nghiến nát môi, nuốt tiếng hét vào bụng. Máu từ khóe miệng tràn ra nhiều hơn. Đầu cô ong ong lên, cô sắp không trụ nổi rồi…

“Con chó cái này! Mau rêи lên cho tao!” Gã gào lên: “Tao xem mày chịu đến bao giờ!”

Gã toan chạm tay vào phần dưới thân Cố Thương, thì có một kẻ nào đó xách cổ áo hắn từ phía sau lưng dùng lực quăng hắn như bao tải rác xuống dưới đất. Gã ngạc nhiên bò dậy, chỉ kịp nhìn thấy kẻ ra tay có dung mạo thế nào thì gã đã cứ thế gục xuống với đôi mắt mở to và viên đạn giữa trán…

Lâm Đại Minh toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt, quay sang con bé ngu dốt với bộ dạng thảm thương nằm trêи ghế đang từ từ mở mắt ra, sau khi tiếng súng nổ kết thúc. Cô tỏ ra kinh ngạc khi trông thấy hắn và hoảng hốt khi quay qua cái xác chết thảm của tên cướp. Nhưng lại không kêu lên nổi một âm thanh dù là ngạc nhiên hay kinh hãi.

Hắn nào biết, cô chính là sợ quá không thốt nổi thành tiếng…

“Mẹ kiếp!” Lâm Đại Minh lạnh lùng quát lên dọa Cố Thương rụt cả cổ lại, hắn nắm cổ áo cô thô lỗ kéo cô quỳ đứng trêи ghế cho ngang tầm nhìn với hắn. Trông thấy vệt năm ngón tay còn hằn trêи má cô, hắn thêm bực bội lớn tiếng: “Cô không biết hét lên khi bị cưỡng hϊế͙p͙ à?”

“Hét lên thì cũng có thoát được đâu…” Cố Thương quay mặt đi hướng khác mở miệng cãi ngang. Cô sẽ chẳng đời nào cảm kϊƈɦ việc Lâm Đại Minh ‘giúp’ cô lần này. Ngậm lấy môi dưới cầm máu đang rỉ, định giơ tay lên dùng tay áo lau vết máu trêи cằm thì bị Lâm Đại Minh giữ chặt lại.

“Ngu như bò!” Lâm Đại Minh lạnh lùng phun ra ba chữ mắng Cố Thương không thương tiếc. Khi cô quay qua trừng mắt lườm, hắn khóa môi cô trước khi cô kịp nói lời nào. Những vệt máu còn sót lại đều bị hắn nuốt xuống bụng.

Cố Thương tức đến mắt ngân ngấn nước, thoát gã này lại tới kẻ khác! Aaaa!!!!

Lâm Đại Minh rời khỏi môi cô sau một hồi hành cho sưng tấy lên, cơn giận trong lòng vẫn chẳng giảm xuống, hai tay ôm hai bên vai Cố Thương ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Cố Thương trời sinh ngang như cua bò, không quay được hướng khác liền nhắm tịt mắt lại.

Lâm Đại Minh gắt lên: “Mở mắt!”

Người kia dù người đang run lên nhưng vẫn cứng đầu không tuân theo. Sự kiên nhẫn trong Lâm Đại Minh đang cạn dần, hắn thật muốn một phát cho con ngu này chết luôn tại đây!

“Mẹ kiếp! Con bò ngu!” Lâm Đại Minh mặc dù rất muốn tẩn cho Cố Thương một đòn, nhưng trong thâm tâm có chút không lỡ. Hắn tức tối cắn lên cổ cô một cái thật đau, làm Cố Thương mặt nhăn nhó không nhịn được kêu lên một tiếng khe khẽ. Đến lúc này Lâm Đại Minh mới buông tha, hai tay ép lên hai bên má bầu bĩnh, hắn gắt khẽ: “Không phải thằng hϊế͙p͙ ɖâʍ nào cũng giống nhau. Cô đừng mong dùng cách này để được buông tha!”

Cố Thương im lặng không nói gì, mở mắt nhìn xuống đôi tay bị băng dính chói tới đỏ ửng đang được giải thoát. Khác với bàn tay cô luôn lạnh lẽo thì tay Lâm Đại Minh lại ấm áp tới lạ lùng. Cố Thương là người sợ lạnh, nên cô thích mấy thứ có nhiệt độ âm ấm. Vô tình bị đôi tay Lâm Đại Minh câu dẫn, ngẩn ngơ một hồi.

Lâm Đại Minh lại cứ nghĩ Cố Thương chỉ đơn giản muốn thoát, nên không có để tâm lắm. Hắn chỉ thấy bản thân hắn thật buồn cười, xưa giờ toàn đi ép người nay lại vì một con mồi mà bỏ qua. Hắn không biết vì sao lòng hắn không muốn ép buộc cô, nếu cứ tiếp tục hắn sẽ thấy khó chịu.

Khi toàn bộ băng dính bị tháo gỡ, Lâm Đại Minh lưu luyến buông tay, đứng dậy lạnh lùng bỏ đi.

Cố Thương vội vàng chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi nhanh chóng đuổi theo sau Lâm Đại Minh đi ra bên ngoài. Liếc qua đồng hồ treo trêи tường, mới đó đã gần sáu giờ rồi. Trông thấy cô an toàn, các nạn nhân kia lao nhao giãy giụa trong tình thế bị chói chặt, liều mạng cầu cứu. Trong lúc cô hoang mang không biết làm gì, Lâm Đại Minh đã từ từ tiến lại gần các nạn nhân, trêи tay cầm theo con dao dọc giấy. Gương mặt hắn không một biểu cảm, ánh mắt sắc bén như dao, từ hắn toát ra sự nguy hiểm vô hình.

Các nạn nhân không rét mà run, trân trân nhìn hắn ngày một tới gần. So với tên cướp kia, rõ ràng kẻ này đáng sợ hơn nhiều! 

Nửa quỳ nửa ngồi trước mặt dàn nạn nhân, Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt, gõ gõ con dao dọc giấy đã được gạt lưỡi tới kịch cỡ xuống lòng bàn tay. Hắn không nhanh không chậm lên tiếng: “Khi cảnh sát tới hỏi, bọn mày chỉ cần khai bị đánh ngất không biết gì.”

Các nạn nhân gật đầu như gà bổ thóc, Lâm Đại Minh dùng dao dọc giấy chỉ vào từng người gằn giọng cảnh cáo: “Nếu để lộ thông tin của tao hay cô ta,” Lâm Đại Minh chỉ dao ngược về phía sau, nơi Cố Thương đang lấy lại điện thoại trong túi của tên cướp cùng với bọc kẹo của mình. Hắn nhàn nhạt nói tiếp, âm điệu thêm lạnh lẽo: “Cả nhà chúng mày bồi táng!” 

Nói đoạn, Lâm Đại Minh thu lại lưỡi dao rồi vứt con dao dọc giấy trượt trêи nền đất hướng về phía đám nạn nhân đang răm rắp nghe theo. Hắn đứng dậy cầm điều khiển cửa cuốn, nắm tay Cố Thương kéo tới hệ thống điện của ngân hàng dập xuống. Cả bóng tối đột ngột bao trùm khắp nơi, làm lòng người thêm hoang mang. Cố Thương ôm chặt túi đồ trong người, cứ thế để Lâm Đại Minh cầm tay lôi đi.

Nhấn nút tại điều khiển, cánh cửa vừa được kéo lên thì bên ngoài đã vang vẳng tiếng mưa rào cùng hơi lạnh từ ngoài lùa vào. Cố Thương rùng mình run khẽ, bất giác nép gọn sau lưng Lâm Đại Minh, lợi dụng vóc dáng cao lớn của hắn tránh gió. Cô vô thức nhìn về phía trước, ngước lên phía trêи, cô không khỏi cảm thán tên khốn nạn trước mắt so với cô tựa bức tường thành vững trãi và một cây cỏ yếu ớt. Không hiểu sao, trong lòng cô cảm thấy an toàn muốn dựa dẫm vào hắn.

Cố Thương lắc mạnh đầu xua đi cái suy nghĩ ngu ngốc đó ra khỏi não bộ. Chẳng qua chỉ là chút cảm xúc nhất thời và cô cũng sẽ sớm quên mất nó mà thôi!

Ước trừng cửa được kéo lên khoảng 45cm, Lâm Đại Minh nhấn nút dừng lại rồi ném điều khiển về phía sau. Hắn kéo Cố Thương bên cạnh cùng ngồi sổm xuống, hắn thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài đặc biệt cảnh giác. Ngoài kia trời đã tối sầm, bởi mưa hoặc hoàng hôn đã tắt, mưa rơi tầm tã, vài ba giọt nước bắn lên mặt hắn, còn Cố Thương như một đứa bé con ôm chặt bọc kẹo ngồi núp sau lưng hắn. Mắt đen như ngọc lia nhìn xung quanh, phát hiện ra phía bên trái xa xa có con xe hơi đỗ bất thường, trong khi các người tham gia giao thông đều vội vã trở về vì cơn mưa lớn. Hắn khẳng định, đó là một chiếc xe tuần của cảnh sát đang do thám tình hình bên trong ngân hàng.

Lâm Đại Minh siết chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình, Cố Thương đau tới nhăn nhó mặt mũi theo phản xạ cố giật ra. Tuy vậy lại chẳng dám kêu đau lên một tiếng, cắn răng miễn cưỡng chịu đựng.

Vừa hay từ xa một chiếc xe tải chở hàng lớn chuẩn bị đi ngang qua, Lâm Đại Minh mừng thầm khi thời cơ đã tới vội kéo theo Cố Thương chui cửa ra ngoài mặc kệ mua trút như thác lên đầu lên vai hai người, Lâm Đại Minh nhân cơ hội chiếc xe tải che khuất tầm nhìn của tên cảnh sát nọ. Nắm tay Cố Thương kéo cô chạy như bay, làm cô đánh rơi cả bọc đồ trong tay.

Cố Thương tiếc nuối nhìn lại phía sau, khóc một dòng sông trong lòng. Ôi, chỗ đó là lương thực một tuần của cô đó! Cô hết tiền rồi, kiểu này cô sẽ sống thế nào!! Dù là thế, cô cũng chẳng dám lên tiếng trách móc Lâm Đại Minh. Càng không thể bắt hắn dừng lại để cô quay lại nhặt bọc đồ đó. Cô cứ thế chạy theo tấm lưng rộng lớn của hắn, mặc hắn muốn kéo cô đi đâu thì đi. Cô mệt rồi! Cô không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa!

Lâm Đại Minh cứ thế kéo Cố Thương chạy bạt mạng, băng qua từng tòa nhà, từng con đường, vòng qua không biết bao con ngõ. Hai người chạy liền một lúc gần ba mươi phút.

Cố Thương không phải người thích vận động, sức lực cô dần cạn kiệt cuối cùng không chịu nổi liền thở dốc lên tiếng: “D-Dừng… dừng… dừng… l-l-lại…”

Lâm Đại Minh nghe thấy giọng người phía sau ngữ khí nặng nề, liền nhanh chóng dừng lại. Hắn quay người nhìn cô gái phía sau vì mệt mà ngồi sụp hẳn xuống đất.

Cố Thương một tay chống đất giữ thân một tay ôm ngực đang phập phồng mãnh liệt, miệng vô thức mở ra cố vơ vét không khí vào trong khoang phổi. Mưa không thương tình, cứ thế rội lên đầu hai người làm cả hai ướt sũng. Chiếc áo sơ mi mỏng manh dính sát vào thân thể Cố Thương vô tình lại cố ý để lộ lớp áօ ɭót đen tuyền bên trong và đầu hai con thỏ non nớt. 

Lâm Đại Minh vốn là kẻ có ɖu͙ƈ tính mạnh mẽ, trước cảnh tượng nóng bỏng đó không khỏi có ham muốn xấu xa. Nếu như mưa lạnh không liên tiếp rội lên người hắn, có lẽ hắn đã chẳng nhịn được mà đè cô ngay tại đây. Đem con dê non nuốt gọn vào bụng.

Trông thấy sắc mặt Cố Thương tái nhợt, lại còn ho khan. Lâm Đại Minh hơi cúi người, cầm tay Cố Thương kéo cô đứng dậy. Thân thể cô còn chưa bình phục hoàn toàn, chân tay mềm nhũn cứ thế đổ gục vào lòng Lâm Đại Minh. Cô mệt mỏi áp đầu dựa lên lồng ngực săn chắc, khó chịu ho khan vài cái, hơi thở mặc dù đã dần ổn định nhưng vẫn còn gấp gáp. 

Lâm Đại Minh vòng một tay ôm lấy lưng cô, ép sát cô vào cơ thể mình hơn. Nhìn cô như vậy, lòng hắn có chút nhói đau…

Bình luận

Truyện đang đọc