LUYẾN ÁI BẢO MẪU

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Vương Hiểu Thư từ trước luôn giữ hình tượng sạch sẽ khỏe mạnh gần đây lại đang trở thành một kẻ cuồng công việc. Bảo vệ ca tối nhìn thấy hắn vùi đầu vào bàn làm việc, công nhân vệ sinh sáng sớm thì nhìn thấy hắn gục lên bàn làm việc để ngủ. Hắn tăng ca một ngày một đêm, mọi người còn đang hoài nghi hắn không muốn giữ mạng để về nước nữa, chứ nếu không thì sao lại liều mạng như vậy. Cuối cùng tiểu thư ký khả ái của Vương Hiểu Thư rốt cuộc không thể chịu được việc thủ trưởng anh tuấn của nàng tiếp tục hủy hoại bản thân nữa, liền thông tri cho đại lão bản, mong đại lão bản lệnh xuống cho đồng chí Genny Wang lập tức về nhà nghỉ ngơi.

Quả nhiên, Bryan rất nhanh chóng đã đi vào trong phòng làm việc của Vương Hiểu Thư. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy vẻ mệt mỏi rã rời, y phục thì hỗn độn, bộ dáng thập phần khêu gợi thì hắn không khỏi sửng sốt một chút. Bình thường Vương Hiểu Thư đều là một thân y phục chỉnh tề, không nghĩ tới hắn lại có thể nhìn thấy một hình ảnh gợi cảm dụ nhân như vậy.

Vương Hiểu Thư hiển nhiên không dự định để ý đến cái kẻ đang đờ người ra nhìn mình kia, tiếp tục đánh máy, cố gắng nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.

“Genny, khách hàng cũng không thúc giục, ngươi vì sao lại phải liều mạng như thế?” Bryan không nhịn được liền hỏi, rất là không muốn người trong lòng mình phải vất vả như vậy: “Nhìn xem, mắt ngươi thâm quầng hết lên rồi.”

“Nhân viên làm việc bán mạng cho ngươi mà ngươi cũng có ý kiến sao?” Vương Hiểu Thư vẫn như cũ chúi đầu vào máy tính.

“Ta đau lòng a!” Bryan cười nói.

“Kỳ thực ngươi tới cũng vừa khéo, ta có cái này phải giao cho ngươi.”

“Cái gì vậy?” Bryan vui mừng hỏi, đây là lần đầu tiên Vương Hiểu Thư chủ động tặng đồ cho hắn.

“Chờ một chút, báo cáo của ta sắp viết xong rồi.” Vương Hiểu Thư đột nhiên nói.

Bryan không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống kiên trì chờ đợi. Toàn bộ công ty cũng chỉ có Vương Hiểu Thư có can đảm để cho hắn chờ đợi như vậy. Bất quá Bryan lại thích cá tính ấy của Vương Hiểu Thư. Hơn nữa hắn cũng rất tự tin, sớm muộn gì hắn cũng có thể đem vị Đông Phương mỹ nam tử kia đặt trên giường của mình, đến lúc đó hắn có thể thu lại toàn bộ vốn đầu tư ban đầu của hắn. Nghĩ đến đây, Bryan không nhịn được mà nhếch mép cười.

Nửa giờ đồng hồ sau, Vương Hiểu Thư đột nhiên hưng phấn đứng lên: “Xong rồi!”

“Rốt cuộc cũng xong rồi sao?” Bryan cười khanh khách, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vương Hiểu Thư.

“A? Sao ngươi còn ở đây?” Nghe thấy tiếng động, Vương Hiểu Thư kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Bryan trượt chân một chút, nghĩ thầm ngươi giỏi lắm, cư nhiên dám không để ý đến sự tồn tại của ta.

Bryan hắng giọng nói: “Không phải ngươi nói muốn đưa cho ta cái gì sao?”

“Nga? Đúng rồi!” Bị nhắc nhở như vậy, Vương Hiểu Thư vỗ trán một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra mổ phong bì nhỏ, sau đó đưa cho Bryan: “Cho ngươi.”

“Cái gì vậy? Thư tình?” Bryan tủm tỉm cười, cầm lấy phong bì, vừa cúi đầu nhìn, đột nhiên cao giọng nói: “Đơn từ chức?”

“Đúng vậy.” Vương Hiểu Thư bắt đầu thu dọn tài liệu trên mặt bàn, lắc đầu, thật là một mớ hỗn độn a.

“Genny, ngươi đang nói đùa sao?” Bryan cau mày, có chút khó tin. Nửa năm trước Vương Hiểu Thư vừa được bổ nhiệm làm tổng giám đốc kế hoạch của tập đoàn, người kia cư nhiên lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy…

“Ta không nói đùa.” Vương Hiểu Thư đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này ta liên tục tăng ca là muốn hoàn thành tất cả các công tác còn dang dở của ta.

“Vì sao?” Bnyan hỏi.

“Bởi vì ta phải về nước.”

“Vì sao?” Bryan nghĩ cái đáp án này không thỏa đáng.

“Bởi vì ái nhân của ta đang ở đó.”

“Genny, đừng đùa nữa. Tuy rằng ở Trung Quốc hiện tại cũng có không ít các doanh nghiệp tư nhân, thế nhưng đãi ngộ hoàn toàn không thể so sánh được với bên này. Khó khăn như vậy ngươi hà tất gì phải quay về để bắt đầu lại từ đầu?”

Vương Hiểu Thư cười cười, hắn không quan tâm tới việc kẻ khác có chấp nhận hay không, việc này chỉ đơn giản là do hắn muốn làm như vậy mà thôi.

“Bryan, ta tự thấy đã cống hiến cho công ty không ít, điều này nhìn vào các số liệu cũng có thể chứng minh, càng đừng nói đến các ý kiến phản hồi của khách hàng.” Vương Hiểu Thư vỗ vỗ bờ vai hắn: “Được rồi, là ta quyết định muốn từ chức, lúc nào ta có thể rời khỏi phòng làm việc này? Nói đi, ta tận lực phối hợp.”

“Ta không đồng ý!” Bryan lúc này thật sự sinh khí, hắn thả mồi lâu như vậy, cá còn chưa có mắc câu, hắn sao có thể bỏ qua? Chuyện buôn bán lỗ vốn như vậy hắn luôn luôn không làm.

Vương Hiểu Thư thở dài: “Kỳ thực ta cũng không ngờ mọi việc lại như vậy. Ngày mai ta sẽ báo cáo việc này với Ban giám đốc, tiền bồi thường hủy hợp đồng ta sẽ gửi lại cho công ty là được.”

“Ngươi…” Bryan nghĩ lại một chút rồi hắng giọng nói: “Genny, luận công luận tư ta đều rất tán thưởng ngươi, chúng ta hà tất phải như vậy?”

“Bryan, cảm tạ hảo ý của ngươi. Chỉ là nếu như bình thường khi làm việc ngươi có thể phân rõ công tư ta sẽ càng thêm cảm kích ngươi. Còn có, đừng quấy rối cấp dưới của ngươi nữa.” Vương Hiểu Thư cười cười, biểu tình cũng rất chăm chú: “Kỳ thực ta cũng muốn làm tốt các công tác đã được giao, ta sẽ lưu lại đến lúc các ngươi tìm được người thay thế, nhưng tối đa chỉ trong một tháng thôi.”

“Chúng ta không thể thương lượng sao?” Bryan còn chưa có ý định từ bỏ.

Vương Hiểu Thư vẫn như cũ, kiên định cười nói: “Không thể.”

Thấy Vương Hiểu Thư kiên định như vậy, Bryan đã biết không thể lưu hắn lại được, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy thì một tháng.”

“Cảm tạ!” Vương Hiểu Thư cười nói, sau đó thu dọn giấy tờ rồi về nhà chuẩn bị tắm rửa, hảo hảo ngủ bù một phen.

Bryan đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang. Bản thân hắn cũng không còn trẻ, hắn cũng không còn nhớ được cảm giác yêu một người là như thế nào, hắn thậm chí còn hoài nghi bản thân đến tột cùng đã từng chân chính yêu ai đó hay không. Hóa ra thật sự tồn tại một người có thể vì tình yêu mà vứt bỏ danh lợi, ngày hôm nay hắn đã phát hiện một người.

Bryan nhìn bóng lưng của Vương Hiểu Thư, không nhịn được thì thào nói: “Ái nhân? Ái nhân…”

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc