LY CA HOÀNG TRIỀU

“Tư Mệnh, ngươi, ngươi đừng quá kiêu ngạo!”

“Ta kiêu ngạo đấy thì sao? Các ngươi không phải tâm tâm niệm niệm ái mộ Thương Lăng Thượng Thần sao? Vậy thì thế nào? Các ngươi chìm nghỉm trong đám người, ngài cũng chưa từng liếc mắt nhìn các ngươi một cái.”

Mấy tiên nữ kia sắc mặt trở nên khó coi.

“Mà ta, ngài chẳng những nhìn đến ta, còn uống trà ta kính, không chỉ có vậy, ngày đó ta còn thành công mạnh mẽ dồn ngài vào tường!”

Mấy vị tiên nữ kia kinh ngạc, khϊế͙p͙ sợ nhìn Ly Ca.

“Thương Lăng Thượng Thần thì thế nào? Là nam thần của các ngươi đúng không? Ta nói cho các ngươi biết, không chỉ ép vào tường, một ngày nào đó, ta còn muốn đem ngài ấn lên giường yêu thương, sau đó sẽ hạ gục bặc bặc! Hung hăng chà đạp nam thần của các ngươi! Ngủ cho ngài bảy ngày bảy đêm không xuống giường nổi! Xem các ngươi làm gì được ta!”

Ly Ca càng nói càng đắc ý, nàng chính là muốn chọc tức chết mấy ả tiên nữ miệng rộng này. Nếu họ đều nghĩ nàng như vậy, nàng liền thừa nhận luôn, còn phải làm quá đáng hơn, để xem về sau bọn họ có thể nói gì. Sau khi Ly Ca nói mấy lời này, mấy vị tiên nữ kia đều nghẹn họng trân trối, vươn ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng, nửa ngày cũng không nói được một chữ.

“Chỉ chỉ cái gì? Sợ thì cút nhanh lên!” Ly Ca đắc ý khoát khoát tay.

Quả nhiên mấy tiên nữ kia cút thật, thế nhưng trước khi chạy mất, còn cung kính hành lễ.

“Tham kiến Trường Sinh Đại Đế, tham kiến Thương Lăng Thượng Thần “

Sau khi hành lễ xong, mấy tiên nữ kia nhanh như chớp chạy mất tăm mất tích. Ly Ca triệt để ngu người. Nàng nuốt vài ngụm nước miếng, thì ra mấy tiên nữ kia sắc mặt khó coi, bị dọa sợ mất mật không phải vì nàng một phen chí khí hào ngôn, mà là bởi vì Thương Lăng Thượng Thần ở sau lưng nàng. Tim Ly Ca đập nhanh, nàng không dám quay đầu, lấy can đảm đi về phía trước, muốn chuồn mất.

“Tư Mệnh, ngươi tính toán đến đâu rồi?”

Đây là giọng của người lãnh đạo trực tiếp của nàng Nam Cực Trường Sinh Đại Đế lão nhân gia.

“Thần, thần chợt nhớ mình phải báo cáo công tác, nhưng thần bỏ quên báo cáo rồi, thần phải trở về lấy.” Đầu Ly Ca cũng chẳng dám quay lại.

“Báo cáo không phải ở trêи tay ngươi sao? Ta thấy mà.”

Ly Ca tự tát một phát chết luôn, sao lại tìm cái lí do tào lao thế này. Quả thực, tự hại mình luôn!

“Ha ha ha, đúng vậy, nhìn trí nhớ của thần này, thần quên, đúng là trêи tay thần.” Ly Ca căng da đầu quay lại.

Vừa xoay qua một chút, Ly Ca quả nhiên nhìn thấy nụ cười trêи nỗi đau của người khác của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, còn có Thương Lăng Thượng Thần sắc mặt không thể đen thêm nữa. Ly Ca cúi thấp đầu, dường như muốn chôn luôn trong ngực. Nàng đã có thể cảm nhận được đầy đủ ánh mắt muốn lăng trì của Thương Lăng. Thật đáng sợ... Ba người cứ đứng đối mặt như vậy, giằng co một lúc lâu, tình hình cực kì căng thẳng.

Ly Ca khóc không ra nước mắt, phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí! Hai ngày nay đều đắc tội Thương Lăng, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước. Bây giờ nàng với Thương Lăng xem như là kết tử thù. Lão già Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chết tiệt này, vậy mà cũng không mở miệng hóa giải bầu không khí một chút, ông ta cứ cười trêи nỗi đau của người khác như vậy! Thiệt quá đáng mà!

Rốt cục, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế lên tiếng.

“Ai nha, ngọc bội của ta hình như không thấy nữa, ta quay lại tìm một chút.”

Sau khi ông ta nói xong, nhanh như chớp không còn thấy bóng, bây giờ chỉ còn lại hai người là nàng và Thương Lăng.

“Chuyện này, Thương Lăng Thượng Thần, ngài hiểu lầm rồi, thật ra...”

“Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì?”

Thương Lăng cau mày, cơn tức giận ẩn hiện trong mắt, như là mây đen bao trùm, ẩn chứa một trận mưa rền gió dữ.

Ly Ca nhìn ra, hắn cực kì cực kì tức giận. Khí thế cùng uy áp trêи người Thương Lăng không chút nào thu liễm mà phát ra, tim Ly Ca run rẩy. Ly Ca không tự giác lui về phía sau, mà Thương Lăng nhưng từng bước ép sát, đi về phía Ly Ca. Cuối cùng lưng Ly Ca bộp một cái dán lên tường, hết đường thoái lui.

“Thương Lăng Thượng Thần bớt giận...” Ly Ca một mực hèn nhát.

Thương Lăng một tay chống lên vách tường phía sau Ly Ca, từ trêи cao nhìn xuống nàng, một đôi mày kiếm anh tuấn, một đôi mắt sắc bén, cùng với khuôn mặt lạnh lùng, như là băng sơn phụ tuyết trắng xóa ngàn năm không tan. Nếu đổi thành lúc khác, động tác cùng tư thế này chính là kabe-don tiêu chuẩn nha!

Thương Lăng nhìn Ly Ca như vậy, không nói lời nào, khí thế bức người. Đối Ly Ca mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò! Rốt cục, hai tròng mắt bão tố của Thương Lăng bắt đầu dần dần hồi phục, cuối cùng chỉ còn lại có một cái hồ băng tối tăm. Bình tĩnh không gợn sóng, khiến người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Ngươi văn dốt vũ nát, là vô tài. Ngươi dung mạo không kinh diễm, là vô mạo. Ngươi miệng không lựa lời, là vô đức.” Thương Lăng bình tĩnh nói.

Mỗi một câu hắn nói, Ly Ca liền chịu một lần đả kϊƈɦ. Đến cuối cùng thương tích đầy mình, yên lặng rơi lệ ở trong lòng.

Thương Lăng độc mồm độc miệng, !

“Ngươi vô tài vô mạo vô đức, lấy đâu ra dũng khí mà nói ra mấy lời không biết xấu hổ thế này?”

Ly Ca trong lòng ủy khuất, bặm môi, bất quá là nàng chỉ đùa một chút, ai mà biết lại xui xẻo như vậy, vừa vặn để cho chính chủ nghe thấy! Bắt đầu từ hôm qua, nàng làm gì cũng không thuận lợi! Nàng bị nhiều người chỉ trỏ như vậy, trong lòng cũng không vui được không?!

“Bày ra bộ dạng này làm gì đây? Việc ngươi làm, ngươi còn có mặt mũi ủy khuất?” Thương Lăng nheo cặp mắt lại.

Ly Ca càng ủy khuất đến kịch liệt, nhưng lại quật cường lắc đầu.

“Thôi, lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu còn có lần sau, hậu quả, chính ngươi cũng không dám tưởng tượng.”

Ly Ca ngơ ngơ ngác ngác gật đầu. Thương Lăng buông nàng ra, xoay người rời đi. Ly Ca nhìn thấy thân ảnh của hắn biến mất liền thở phào một cái, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười. Trêи đời này còn có chuyện mà nàng không giải quyết được? Có vài người phải nhẫn tâm, có vài kẻ phải giả vờ. Ly Ca vỗ vỗ báo cáo trong tay, ở trong lòng âm thầm thề, sau chuyện hôm nay, một trăm năm nàng sẽ không ra khỏi cửa! Sự việc được hóa giải nhẹ nhàng, Ly Ca đi về phía thư phòng của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế. Trong một cái góc sau lưng nàng, Thương Lăng nhìn nàng khẽ hát rời đi, ánh mắt lóe lên một tia ý vị thâm trường*.

Ly Ca vừa vào trong thư phòng Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, đôi mắt già nua của ông ta liền phát sáng. Còn không đợi Ly Ca mở miệng, ông ta đã mở miệng nói trước.

“Tư Mệnh à, ta nói ngươi không phải rồi, chuyện xấu hổ như thế, cũng không cần nói hết trước mặt công chúng nha.”

Nam Cực Trường Sinh Đại Đế lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt thất vọng nhìn nàng. Ly Ca thấy dáng vẻ lúc ông ta cười trêи nỗi đau của người khác, không khỏi gào thét trong lòng.

Lão già chết tiệt, ông giả vờ giả vịt cũng nghiêm túc một chút được không? Ông cười tới mức khóe miệng kéo tới tận mang tai rồi kìa! Còn làm bộ ra vẻ trưởng bối răn dạy tiểu bối!

Ly Ca cố nhịn đủ loại đả kϊƈɦ cười nhạo của ông già kia, đã vậy còn có làm bộ làm tịch khuyên giải an ủi. Thật vất vả chịu đựng xong, báo cáo công tác kết thúc, nàng liền cất bước chạy mất, một giây cũng không dừng lại. Kết quả vừa mới đi đến cửa, lại nghe được ông già kia thở dài nói lời thâm thúy.

“Người trẻ tuổi thật là sốt ruột, đi đường cũng không yên, muốn tóm được Thương Lăng Thượng Thần phải kiên trì mới được, ai, không nghe lời lão chỉ có thiệt hại trước mắt.”

Ly Ca suýt chút nữa té sấp mặt ở cửa luôn. Nàng thở ra một hơi, lúc ra khỏi phủ đệ của lão già kia, tiện thể đem cây đào bảo bối của ông ta vặt sạch trái, lá cây cũng chỉ còn vài cái, trơ trụi lạinhánh cây. Ly Ca mới vừa đi ra khỏi cửa liền nghe được tiếng gào thét tê tâm liệt phế của ông ta kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Cây đào của ta! Tư Mệnh ngươi quay lại cho ta, xem ta đập chết ngươi!”

Ly Ca cười gian một tiếng, nhanh như chớp chạy về Thiên Phủ Cung của mình. Ông già kia cũng không tìm đến nàng gây phiền phức, chắc là lo cứu sống cái cây đào bảo bối kia trước rồi. Sau khi chuồn về Thiên Phủ Cung, Ly Ca lại đóng cửa lớn, treo bảng miễn tiếp khách.

Giày vò cả ngày, cuối cùng cũng kết thúc!

Bình luận

Truyện đang đọc