LY HÔN RỒI ANH ĐỪNG MƠ TƯỞNG TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nói đến câu cuối cùng, Vũ Linh Đan lại cúi đầu xuống.

"Thật lòng ư?"
Trương Thiên Thành ngây người ra, sau đó lại cười mỉa mai.

Lời này mà phát ra từ miệng của Vũ Linh Đan thì thật là kì lạ: "Cô nghĩ là Trương Đức Phú đang thật lòng với cô sao?"
"Ít nhất thì cũng không phải như anh!" Vũ Linh Đan cố gắng để bình tĩnh lại, cô khẽ nói.

"Ha ha!
Trương Thiên Thành đi qua đi lại một vòng rồi lại xoa đầu của mình, bỗng dưng anh không biết phải nói như thế nào, cuối cùng lại đá một cước lên bức tường.

Anh chỉ tay vào Vũ Linh Đan, nói: "Vũ Linh Đan, cô hãy nhớ kỹ, kể từ nay trở đi, những chuyện của cô không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi mà nhúng tay vào chuyện của cô thì tôi không mang họ Trương nữa."
Vũ Linh Đan mím môi không nhúc nhích, đến lúc anh đi vào thang máy rồi, cô mới cảm thấy như có ai đã rút cạn sức lực trong cơ thể của mình.

Cô mở cửa ra, ngồi phịch xuống nền đất.

Nước mắt cứ chảy ra không ngừng.

Cô cầm túi đập mạnh xuống đất, Trương Thiên Thành dựa vào cái gì mà dám nói cô như vậy, ít ra...!Hôm nay người đã bảo vệ cô là Trương Đức Phú, ít ra từ trước đến giờ Trương Đức Phú cũng chưa từng làm cô đau lòng như vậy.

Trương Thiên Thành tức giận đùng đùng đi xuống tầng, anh kéo cà vạt của mình ra để cho dễ thở.


Trần Đức Bảo lái xe đến đón anh, không hiểu sao anh lại xuống nhanh như vậy, anh ấy tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Trương, bây giờ quay về công ty hay là..."
"Về công ty!"
Trương Thiên Thành khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như bình thường, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được ý muốn giết người xung quanh đấy.

Sau khi lên xe, Trương Thiên Thành lấy một chiếc đĩa từ trong áo ra rồi vứt thẳng vào thùng rác.

Trần Đức Bảo cảm thấy ngạc nhiên, thế nhưng cũng không nói gì.

Hai ngày nay, Trương Thiên Thành đã phải thức suốt đêm vì chiếc đĩa này, anh muốn giúp Vũ Linh Đan nhanh chóng tìm ra chứng cứ.

Rốt cuộc có chuyện gì mà Trương Thiên Thành không đưa đĩa cho Vũ Linh Đan mà lại vứt đi như thế này.

"Không ai được nhắc đến chuyện này nữa!"
Trương Thiên Thành cảnh cáo.

"Em hiểu rồi."
Trần Đức Bảo gật đầu.

Trương Thiên Thành hít vào một hơi thật sâu, anh lấy hai tay day day huyệt thái dương, nhắm mắt vào nghỉ ngơi.

Cứ nghĩ đến vẻ mặt không biết điều của Vũ Linh Đan là Trương Thiên Thành lại cảm thấy tức giận.

Trương Phú Đức thật lòng sao, hừ, anh sẽ chống mắt lên xem, đợi đến lúc bộ mặt thật của Trương Phú Đức bị phơi bày thì cô sẽ có phản ứng như thế nào.

Thời gian cứ chầm chậm trôi, cũng không biết là đã qua bao lâu, Vũ Linh Đan đang nằm trên đất mới tỉnh lại.

Cô nghe thấy bụng mình kêu lên thành tiếng.

Cô thấy đói rồi.

Vũ Linh Đan sắp xếp hành lí gọn gàng, đi rửa mặt rồi bắt đầu nấu cơm.

Tuy rằng những ngày tháng ở nhà họ Vũ rất khổ, thế nhưng cô chưa bao giờ phải tự nấu cơm.

Sau khi kết hôn, Vũ Linh Đan rảnh rỗi không có gì làm nên học làm nhiều món ăn, cô muốn làm cho Trương Thiên Thành cảm thấy vui vẻ khi ở nhà.

Kết quả là những lần Trương Thiên Thành quay trở về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, cuối cùng lại thành cô nấu cho chính mình.

Không mất đến nửa tiếng, Vũ Linh Đan đã nấu xong mấy món ăn.

Cô tìm một chai rượu vang rồi tự rót tự uống.

Cô cảm thấy hơi quá đáng khi lấy Trương Đức Phú ra làm lá chắn.


Nếu như Trương Thiên Thành đi tìm Trương Đức Phú vì việc này thì chẳng phải là lỗi của cô rồi còn gì.

Cô đặt chai xuống xuống bàn kêu cạch một tiếng.

Nói cho cùng thì mong muốn chiếm hữu của Trương Thiên Thành quả là mãnh liệt, rõ ràng là hai người đã chia tay rồi, chuyện của mình cũng không còn liên quan gì đến anh nữa.

Cho dù cô với Trương Đức Phú yêu nhau thì anh cũng không có quyền can thiệp.

Vũ Linh Đan nở một nụ cười mỉa mai, không nghĩ đến Trương Thiên Thành nữa, cô lại tiếp tục vừa ăn vừa uống rượu.

Ngày hôm sau là một ngày nghỉ hiếm hoi.

Vũ Phong Toàn cứ chậm chạp không trả lời, thế nhưng lại gửi một tin đến, bảo cô cuối tuần về nhà ăn cơm.

Nhà?
Vũ Linh Đan nằm trên giường, cô vẫn còn cảm thấy lạ lẫm khi nhìn những thứ xung quanh mình, thế nhưng căn phòng này là một căn phòng ấm áp.

Cô mỉm cười, xóa luôn tin nhắn đó đi sau đó tắt điện thoại đi ngủ.

Vũ Linh Đan lại không ngờ tới, chuyện Trương Đức Phú tặng hoa cho cô lại được rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin.

Buổi chiều hôm đó, phóng viên vây kín Tập đoàn Bạch Đằng, ngay cả nhà họ Vũ cũng khó mà thoát ra được.

Vũ Linh Đan bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức.

Người biết được địa chỉ ở đây chỉ có Công Nữ HSn và Trương Thiên Thành,
Vũ Linh Đan bỗng nhiên dự cảm được điều gì đó không lành, nếu như là Trương Thiên Thành thì cho dù trời có sập xuống cô cũng sẽ không mở cửa.

May mà là Công Nữ HSn.


"Không phải cậu đang ở nơi khác sao, sao lại trở về sớm như vậy?" Vũ Linh Đan ngáp một cái, mặt cô hơi ngái ngủ.

Công Nữ HSn nhìn bộ dạng nhếch nhác không thèm rửa mặt của Vũ Linh Đan đầy ghét bỏ, vội vã nói: "Sao cậu lại tắt điện thoại vậy, biết mình đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không?"
"Có chuyện gì vậy, đây là cái gì?"
Vũ Linh Đan không nói nên lời.

"Cậu với Trương Đức Phú, thôi, cậu tự xem đi."
Công Nữ HSn sốt ruột thật, thế nhưng cô ấy lại không biết phải nói bắt đầu từ đầu.

Cô ấy kéo Vũ Linh Đan ngồi xuống sô pha rồi mở ti vi lên.

Khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Vũ Linh Đan, ánh mắt của Công Nữ HSn trở nên lo lắng, cô ấy bắt đầu chú ý đến mọi hành động của Vũ Linh Đan.

Động tác đang ngáp của Vũ Linh Đan đột nhiên dừng lại, trong phút chốc không thể nhìn thấy sự ngái ngủ trên mặt của cô nữa.

Trương Đức Phủ tỏ tình với Vũ Linh Đan ở trước Bạch Đằng, rất có thể chuyện của hai người sẽ thành sớm thôi.

Vũ Linh Đan: ".."
"Cái này còn chưa là gì, cậu xem xem còn có cái đáng sợ hơn cơ, mình đúng là phục cậu thật rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, mình thì lo lắng sắp chết, thế mà cậu lại nằm ở nhà ngủ"
Công Nữ HSn không nói nên lời, cướp cái điều khiển ở trong tay của Vũ Linh Đan, nhanh chóng chuyển kênh.

Sau khi đã chuyển qua rất nhiều kênh, Công Nữ HSn mới tức giận nói: "Đám người này thật là quá đáng, cái gì cũng dám viết, thế mà lại
.


Bình luận

Truyện đang đọc