LY HÔN - THẦN VỤ QUANG

Editor: Campham

Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày


Bạch Tuyết Tinh ở gần đó chờ Lâm An Nhàn ba ngày, Phó Minh Hạo cũng mất tích ba ngày, cô biết chuyện này là do Quý Văn Nghiêu chủ mưu nhưng chỉ còn cách cầu Lâm An Nhàn hỗ trợ.

thật vất vả đợi được Lâm An Nhàn ra ngoài, họ Quý lại đi theo, Bạch Tuyết Tinh do dự thật lâu nhưng vì an nguy của Phó Minh Hạo nên đành lộ diện.

Bạch Tuyết Tinh nghe Quý Văn Nghiêu hỏi cũng không trả lời, tha thiết nhìn Lâm An Nhàn được che chở phía sau.

Lâm An Nhàn bất động hỏi: “Sao vậy?”

Lời chưa nói, nước mắt đã rơi, sau đó mới nhìn Quý Văn Nghiêu: “Quý tổng, van ngài thả Minh Hạo, van ngài, chúng tôi cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt ngài và Lâm tiểu thư nữa!”

“Tôi liên quan gì mà cô cầu xin?” Quý Văn Nghiêu không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Bạch Tuyết Tinh biết mình không phải đối thủ của Quý Văn Nghiêu nên quỳ gối trước mặt Lâm An Nhàn. Lâm An Nhàn đã sớm nhìn ra hành động của cô, vội vàng kéo lại: “Nếu cô làm thế tôi sẽ đi ngay.”

Bạch Tuyết Tinh đứng dậy, khóc sướt mướt: “Ba ngày trước, Minh Hạo đi làm nhưng không về nhà, tôi chỉ mong Quý tổng giơ cao đánh khẽ.”

Lâm An Nhàn mặt không thay đổi nhìn Quý Văn Nghiêu, rồi hỏi Bạch Tuyết Tinh: “Phó Minh Hạo mất tích liên quan gì Văn Nghiêu?”

Bạch Tuyết Tinh khiếp đảm nhìn Quý Văn Nghiêu lí nhí: “Vì sau khi Quý tổng điện thoại hỏi tôi Minh Hạo đã làm gì cô, thì Minh Hạo mất tích.”

Lâm An Nhàn nghe xong suy nghĩ một lúc rồi nói: “cô về đi, tôi không giúp được, với những chuyện xấu anh ta đã làm âu cũng là đúng tội.”

Bạch Tuyết Tinh không tin Lâm An Nhàn lạnh lùng như thế, khóc càng hung: “cô từng hứa chỉ cần tôi phối hợp cô sẽ cho tôi và Minh Hạo một chốn an thân, sao hiện giờ lại nuốt lời?”

Lâm An Nhàn khẽ cười: “Tôi đáp ứng nhưng Phó Minh Hạo đối đãi tôi thế nào cô còn không rõ sao!”

“Lâm tiểu thư, Minh Hạo nhất thời hồ đồ, cô cứu anh ta đi, tôi thay anh ta nhận sai, cô tha anh ta đi!” Bạch Tuyết Tinh khóc không thành tiếng.

Tuy đường nhỏ vắng người nhưng Lâm An Nhàn cũng lo bị người khác chú ý, lớn tiếng quở trách Bạch Tuyết Tinh: “cô cầu tôi cũng vô dụng, có chứng cứ gì mà cô khẳng định việc Phó Minh Hạo mất tích liên quan tới Văn Nghiêu.”

Quý Văn Nghiêu đứng bên cạnh không rời mắt nhìn An Nhàn, vừa nghe cô nói trên mặt lập tức tươi cười.

Bạch Tuyết Tinh căn bản không nghe Lâm An Nhàn nói.

Lâm An Nhàn cau mày như chán ghét, tiến lên dùng sức kéo cô gái trước mặt qua bên cạnh, thừa dịp Quý Văn Nghiêu không chú ý nhỏ giọng nói thật nhanh: “Đừng khóc nữa, giờ tôi mà cầu tình cho Phó Minh Hạo sự tình sẽ càng rối thêm thôi, cô về trước đi nghe không?”

Sau đó cao giọng: “Nhanh đi, đừng vu hãm người khác!”

Bạch Tuyết Tinh không rõ Lâm An Nhàn có ý gì nhưng tóm lại cứ nghe trước đã, che miệng chạy.

“Em thật sự tin anh không hãm hại Phó Minh Hạo?” Quý Văn Nghiêu đi tới cúi đầu nhìn Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn cũng không nhìn anh ta: “Có hay không không phải chuyện của em.”

Quý Văn Nghiêu tựa tiếu phi tiếu: “Là anh làm em cũng không quản?”

“Em không muốn quan tâm đến ai nữa, anh muốn làm gì thì làm, Phó Minh Hạo sống hay chết là chuyện của anh ta.”

“thật tuyệt tình?” Thanh âm Quý Văn Nghiêu xen lẫn ý cười.

Lâm An Nhàn không trả lời, mặt lãnh đứng im.

Quý Văn Nghiêu thật cao hứng: “Tuy em mặc kệ nhưng anh sẽ không để em thất tín với Bạch Tuyết Tinh. Phó Minh Hạo là do anh bắt nhưng anh sẽ thả, ngoài miệng không nói nhưng lòng không nỡ, còn lo lắng cho anh phải không?”

Thấy Lâm An Nhàn vẫn im lặng, Quý Văn Nghiêu nhấn điện thoại: “Phó Minh Hạo khỏe không? Hôm nay để anh ta về đi, nhớ kỹ, tôi đã đáp ứng với vợ tôi đưa về nguyên vẹn?” Quý Văn Nghiêu phân phó.

“anh đi đi, em muốn về nhà.” Lâm An Nhàn xoay người bước đi, với tính tình của Văn Nghiêu, mình còn không tha thứ, đừng mong anh ta thả Phó Minh Hạo, không biết lại gây đến đâu!

Quý Văn Nghiêu đưa Lâm An Nhàn đến chung cư, nhìn cô vào thang máy mới rời đi.

“Tằng ca, có chỉ thị gì?”

“nói thả người, nghe ngữ khí thì chắc có phu nhân bên cạnh.” Tằng Phàm đơn giản nói ý tứ của Quý Văn Nghiêu.

“Đưa về, còn chưa làm gì mà.”

Tằng Phàm chỉ huy: “Mao Tứ chuẩn bị dụng cụ đến đây, An Tử đâu? Mau tìm anh ta về phụ, những người khác đi theo tao, nhanh lên!”

“Tằng ca, Quý tổng nói đưa về nguyên vẹn mà, sao muốn động thủ?” Mao Tứ khó hiểu hỏi Tằng Phàm.

Tằng Phàm cốc đầu anh ta một cái: “Thằng ngu, không có tao mày đã sớm bị đánh chết! Trước mặt Quý phu nhân, Quý tổng phải đóng vai người tốt? Hôm nay, đại ca sẽ dạy cho mày, ý Quý tổng là đã nhốt ba ngày thì phải giáo huấn một chút rồi mới thả, hiểu không? Đồ con lợn, nếu họ Phó lành lặn trở về, không hay chính là chúng ta, còn không mau cút!”

Qua hai ngày, Lâm An Nhàn điện thoại hỏi thăm Bạch Tuyết Tinh.

“Lâm tiểu thư, Minh Hạo đã được thả.”

Lâm An Nhàn thở phào, dù sao cô cũng không muốn Quý Văn Nghiêu làm chuyện trái pháp luật.

“Tốt rồi, cô khuyên anh ta đừng ảo tưởng nữa, Văn Nghiêu sẽ không trả lại tiền đâu.”

Bạch Tuyết Tinh đột nhiên khóc: “Phế nhân như anh ta nào còn dám ảo tưởng cái gì, quá thiếu đạo đức, ô ô......”

Lâm An Nhàn nghe Bạch Tuyết Tinh khóc tê tâm liệt phế, nghĩ thầm chẳng lẽ Phó Minh Hạo bị tàn phế?

“cô không tin thì tới mà xem, mẹ con tôi về sau sống sao đây!”

Lâm An Nhàn buông điện thoại, tuy tò mò nhưng nào dám đi một mình.

Nghe động tĩnh bên ngoài chắc là Văn Nghiêu lại tới. Hai ngày nay, anh ta đều đến nhà cô, không ai dám nói chuyện thì ngồi xem tivi một mình, tới giờ cơm thì tự ngồi vào bàn cùng ăn, vô cùng tự tại.

“Em đừng ở nhà mãi, cùng ra ngoài đi dạo giải sầu đi?”

“Phó Minh Hạo bị gì vậy?”

“Bị gì, anh cho người đưa về rồi mà, lúc đó em cũng nghe điện thoại còn gì.” Quý Văn Nghiêu vô tội.

“Em điện thoại nghe Bạch Tuyết Tinh khóc nói Phó Minh Hạo thành phế nhân.”

“anh không rõ, hay anh đưa em đến đó xem sao?”

Lâm An Nhàn cũng muốn biết Phó Minh Hạo làm sao, gật đầu đáp ứng.

Hai người đến phòng trọ của Phó Minh Hạo và Bạch Tuyết Tinh, lên lầu gõ cửa.

Bạch Tuyết Tinh ra mở cửa, một câu chưa nói xoay người vào phòng ngủ.

Quý Văn Nghiêu kéo tay Lâm An Nhàn đi vào theo.

Tròn căn phòng âm u, Phó Minh Hạo nguyên vẹn nằm dựa vào đầu giường.

Như cảm giác có người vào, Phó Minh Hạo chậm rãi ngẩng đầu. Lâm An Nhàn lắp bắp kinh hãi, mới vài ngày không gặp Phó Minh Hạo đã tiều tụy thành dạng này, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt đục mờ nhìn không tiêu cự.

Lúc Lâm An Nhàn còn nghi hoặc, Phó Minh Hạo đột nhiên quát to: “Tôi sai rồi, sai rồi! không dám nữa, van cầu các người, An Nhàn, tha tôi, tha tôi!”

Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo không ngừng cầu xin, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu.

“Nhìn anh làm gì, anh cũng như em thôi!”

Lâm An Nhàn lại nhìn Bạch Tuyết Tinh.

Bạch Tuyết Tinh vô lực nói: “Lúc được đưa về, Minh Hạo đã không khác gì người chết. Tôi nghĩ anh ấy bị người ta đánh nhưng tìm không thấy miệng vết thương, anh ấy lại luôn rên rĩ, tôi cởi quần áo của anh ấy ra mới biết......”

Bạch Tuyết Tinh nói không nên lời, Lâm An Nhàn lại hồ đồ không hiểu, người ta làm gì?

“Tôi không nói được, hai người tự nhìn đi.” Bạch Tuyết Tinh mở đèn phòng ngủ.

“không cần, tôi hiểu rồi.” Quý Văn Nghiêu ngăn cản, thầm thì bên tai An Nhàn.

Mắt An Nhàn mở to, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu, biểu tình phức tạp nhìn Phó Minh Hạo quỳ rạp trên mặt đất.

Bạch Tuyết Tinh nói thêm: “Như vậy cũng không nói làm gì, cúc hoa Minh Hạo còn bị đâm đến nỗi không rõ hình dạng, về sau anh ấy làm sao mà sống đây!”

Lâm An Nhàn không biết nói gì cho phải, xoay người yên lặng đi ra ngoài.

Đến nơi đậu xe, An Nhàn hỏi Văn Nghiêu: “Đều do anh làm?”

“An Nhàn, tới bây giờ anh chưa bao giờ nói dối em, anh điện thoại ra lệnh thả còn sự tình thế nào anh cũng không biết.”

Quý Văn Nghiêu nghiêm túc nhấn điện thoại hỏi một câu, nghe đối phương trả lời nhất thời giận tím mặt.

“không phải tôi đã nói đưa về nguyên vẹn sao? Tằng Phàm, tới công ty gặp tôi ngay, lá gan của cậu ngày càng lớn rồi?”

Quý Văn Nghiêu tắt điện thoại, tức giận phóng xe tới công ty.

Lâm An Nhàn không nghĩ Văn Nghiêu giận như vậy, cô nghĩ Quý Văn Nghiêu cố ý trị Phó Minh Hạo nhưng nhìn gân xanh trên cổ vừa rồi lại lưỡng lự.

Đến văn phòng, Lâm An Nhàn gặp Tằng Phàm, dáng người rất khôi ngô, làm người ta cảm giác thực gần gũi.

“An Nhàn, em ngồi đi.”

Văn Nghiêu đi đến bên Tằng Phàm, đạp vào đùi anh ta một cước, Lâm An Nhàn nghe thanh âm rít lên cũng cảm thấy đau.

Tằng Phàm quỳ rạp xuống đất, Quý Văn Nghiêu cao giọng chất vấn: “Cậu làm gì Phó Minh Hạo, tôi đã dặn gì?”

“Quý tổng dặn đưa người về nguyên vẹn, còn vết thương của Phó Minh Hạo tôi nghĩ nói riêng với Quý tổng, miễn phu nhân không thoải mái.” Tằng Phàm như không biết đau ngây ngốc trả lời.

“Tôi hỏi cậu sao lại xem thường lời nói của tôi?” Quý Văn Nghiêu lại đá một cước.

Lâm An Nhàn nhìn không được, đứng dậy ngăn Quý Văn Nghiêu: “Từ từ nói, sao cứ đánh người ta?”

“Quý phu nhân đừng trách Quý tổng, là tôi không tốt, lúc nhận lệnh đưa Phó Minh Hạo an toàn về tôi không kịp ngăn bọn đàn em động thủ, ta đã đuổi tụi nó đi. Mặc kệ thế nào là tôi không tốt, Quý tổng muốn phạt thế nào cũng được, chỉ cần ngài đừng đuổi việc tôi, tôi không sợ bị đánh!”

Lâm An Nhàn nhìn Tằng Phàm mới tin Quý Văn Nghiêu. Tuy đồng tình Phó Minh Hạo xui xẻo nhưng dù sao anh ta cũng làm chuyện xấu, còn Tằng Phàm càng nhìn càng đáng thương: “Thôi đi, anh ta chẳng qua chỉ một công nhân.”

“Ngu ngốc, việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, nếu vợ chồng tôi hiểu lầm thì sao?” Quý Văn Nghiêu hỏa vẫn không tiêu.

“anh ta chỉ làm theo lệnh, em đã hết giận rồi!”

Quý Văn Nghiêu không phản bác, trừng mắt nhìn Tằng Phàm: “Cút đi!”

“Cám ơn Quý phu nhân, cám ơn Quý tổng!” Tằng Phàm cười ngây ngô nhanh chóng lủi ra khỏi văn phòng.

Thư ký đã chờ sẵn bên ngoài, đưa Tằng Phàm một phong thư: “Quý tổng thật hào phóng!”

Thư ký mỉm cười: “ Là cậu diễn tốt, Tằng Phàm hãy nói tôi biết với cái mặt của cậu bao nhiêu người đã bị cậu lừa?”

“Nhờ công ơn cha mẹ!” Tằng Phàm nói xong mang theo vẻ mặt cười giản dị, đi vào thang máy.

“An Nhàn, mấy ngày nay anh rất buồn, em đừng chia tay được không? Đời này ngoài em ai anh cũng không cưới!”

Lâm An Nhàn không thể quên cách Văn Nghiêu trả thù mình, có lẽ là yêu sâu nên bị thương cũng sâu.

“anh cưới ai em không xen vào, em không muốn dính líu đến anh nữa, quá mệt mỏi.”

“Mọi việc cứ để anh lo, em tha thứ anh đi!” Quý Văn Nghiêu không thay đổi ước nguyện ban đầu, tiếp tục khẩn cầu.

Lâm An Nhàn nhìn bộ dạng Quý Văn Nghiêu, ngực hơi hơi phiếm đau, nhẫn tâm nói: “Em muốn về nhà, cuối tuần này nhà em sẽ chuyển đi.”

Quý Văn Nghiêu nhìn chăm chú Lâm An Nhàn rời đi, ánh mắt ngày càng âm lãnh.

Nếu An Nhàn không chịu tha thứ, anh ta đành phải xử lý mục tiêu kế tiếp, bằng không lửa giận trong lòng không có chỗ tiêu!

Bình luận

Truyện đang đọc