LÝ LUẬN NÂNG CAO TỐ CHẤT CỦA ĐẶC CÔNG OMEGA

“Breakpoint no.4.” 

Randall thong thả nói, họng súng tối om trên tay hắn vẫn như cũ chĩa về phía vị đồng sự đã lâu không gặp. 

Breakpoint no.4 bình thản cười cười, thế nhưng trong cặp mắt xanh lam của cậu ta lại chỉ độc lãnh khốc cay nghiệt. 

“Bỏ súng xuống, Randall.” 

Đặc công tóc vàng khẽ giương cằm, động tác này khiến hắn nhìn qua có vẻ kiêu căng ngạo mạn, tuy vậy Breakpoint no.4 đối diện cũng không hề tức giận, hiển nhiên đã quen với điệu bộ của Randall. 



Cậu ta nhàn nhạt nói: "Tình trạng anh nhìn có vẻ cũng không tốt lắm nhỉ.” 

Randall mặc dù dưỡng sức không tồi, thế nhưng trên mặt vẫn không giấu được mà nhuốm vài phần mệt mỏi. Hắn cũng lười che giấu, biếng nhác híp híp mắt, sau đó nói: “Cũng không tệ lắm, trừ việc phạm vi hoạt động không bằng trước đây.” Hắn nhún vai. 

Randall bị giam là chuyện rất rõ ràng, Breakpoint no.4 cũng không có gì nhiều để bình luận, cậu ta chỉ mỉm cười một chút, phẩy phẩy tay với Randall, thanh niên tóc vàng chú ý tới chiếc đồng hồ được cấp cho mỗi đặc công Breakpoint, bắt buộc phải đeo trên người 24/24 đã biến mất. Breakpoint no.4 nói: “Tôi nghĩ anh đã biết ý đồ của trưởng quan chúng ta.”

Đặc công tóc vàng khẽ run một chút, sau đó rất nhanh che giấu đi. Hắn nở nụ cười: “Ý đồ gì cơ?” 

Breakpoint no.4 cũng không có ý định vòng vo: “Bruce Stewart muốn thanh trừ toàn bộ đặc công Breakpoint.” Đôi mắt xanh của cậu ta gắt gao nhìn thẳng Randall, trong mắt mờ mịt không rõ, nhưng thống hận vô cùng rõ ràng trong giọng nói hoàn toàn có thể nghe ra. Cậu ta thậm chí chẳng còn bận tâm tới việc giấu giấu diếm diếm, trực tiếp gọi thẳng họ tên “trưởng quan” của bọn họ. 

Randall khẽ nhíu mày, hắn hỏi: “Cậu tháo đồng hồ rồi?” 

Breakpoint no.4 cười giễu một tiếng, ánh mắt của cậu ta lướt qua cánh tay lộ ra bên ngoài của Randall, trên cổ tay đối phương vẫn còn đeo chiếc đồng hồ phổ thông kia. 

“Vậy anh có biết chiếc đồng hồ kia không đơn thuần chỉ dùng để đựng thuốc kích thích không?” Cậu ta tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Khi tôi phát hiện sự tình có biến liền đi tìm Breakpoint no.2, còn chưa nói được hai câu thì anh ta đã chết, bị nổ mà chết, ngay trước mặt tôi.” 

Randall mặt không đổi sắc. 

Bruce thật sự đã ra tay. 

Đặc công Breakpoint là thứ vũ khí quá mức sắc bén, nếu không nắm chắc trong tay thì sẽ có ngày bị cắn ngược. Vừa vặn thứ CIA từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu chính là thủ đoạn “cứng rắn” để khống chế đặc công. Thứ nhất, Omega đã tiến hành phẫu thuật sẽ phải phụ thuộc vào thuốc kích thích, còn thuốc nổ cực mạnh được giấu trong chiếc đồng hồ kia chính là thủ đoạn thứ hai. Chỉ cần được kích nổ từ xa, uy lực của vụ nổ đủ để đem một người đàn ông trưởng thành xé thành mảnh nhỏ. Randall như có như không liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay. 

“Cậu vậy mà lại tháo xuống món quà nhỏ sir tặng cho chúng ta sao?” 

Breakpoint no.4 lạnh lùng nói: “Tôi không muốn ngồi chờ chết, no.3.” Ánh mắt cậu ta đảo nhanh qua mặt Randall cùng với khẩu súng trên tay hắn, “Đó cũng là mục đích tôi tìm anh.” 

Randall vẫn giương cằm nhìn Brealpoint no.4 như cũ. 

Hệ thống cảnh báo đã bị phá hủy, cho dù hiện tại súng có nổ thì chuông báo động khẩn cấp cũng sẽ không kêu. Randall thong thả nói: “Tôi đoán cậu đã xử lý hết những người có khả năng cản đường chúng ta rồi nhỉ?” 

Hắn phát hiện trong lòng bàn tay mình toàn mồ hôi lạnh. 

Bruce còn chưa rời khỏi nơi này. 

Breakpoint no.4 gật đầu, cừu hận và điên cuồng trong mắt đã được ẩn đi, cậu ta khôi phục lại bộ dáng ngày xưa, thật giống như đây chỉ là một trong số những nhiệm vụ “khó nhằn” mà chính bản thân cậu ta đã quá quen thuộc. 

“Tôi rất mong đợi sự hợp tác của chúng ta.” 

Randall chậm rãi cất khẩu súng dưới lớp quần áo, nhưng không hề đóng lại chốt bảo hiểm. 

“Tôi rất cao hứng khi được cậu coi trọng như vậy.” Hắn nói: “Nhưng cậu cũng biết, phản bội Bộ chỉ huy đặc biệt sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.” 

Breakpoint no.4 cười lạnh một tiếng, thứ cảm xúc khiến người lạnh thấu xương lần nữa hiện lên trong đôi mắt xanh, cậu ta nói: “Những ngày này trôi qua đối với tôi có chỗ nào tốt đẹp sao?” Cậu ta mỉm cười nhìn Randall, bộ dáng thoạt nhìn không hề tức giận, tựa như chỉ đang nhàn nhạt buông một câu bình phẩm về thời tiết, “Còn không bằng cùng đồng quy vu tận đi.” 

Đặc công với mái tóc sẫm màu cười tủm tỉm mà nói rằng, “Hợp tác với tôi đi! Thứ gì có thể tốt hơn việc thoát khỏi cái cũi này cơ chứ?!” Cậu ta dùng giọng điệu cảm thán nói một câu, giống như đang nói về chí hướng phấn đấu cả một đời người. 

Randall nhìn tư thế mời của người đối diện, có chút buồn cười nói: “Trên thế giới này, ngoại trừ sir, không ai có thể ra lệnh cho tôi.” Hắn bày ra điệu bộ khiêu khích không chút kiêng dè, trong lòng lại chợt nhớ ra, dường như đã rất lâu rồi hắn không xưng hô với Bruce Stewart như vậy. Trưởng quan của hắn. 

Breakpoint no.4 cũng không biết chuyện Randall đã từng bỏ trốn khỏi Bộ chỉ huy đặc biệt. Ánh mắt cậu ta gần như ngưng kết trên phần bụng gồ lên thanh niên tóc vàng. 

“Từ khi nào mà Bộ chỉ huy đặc biệt lại cho phép đặc công Breakpoint thụ thai thế?” 

Randall nhún vai, hắn thong dong nói: “Tôi nghĩ đây cũng chỉ là một phần trong thực nghiệm Breakpoint mà thôi.” 

Hắn đón lấy ánh mắt sắc bén của Breakpoint no.4, cảm giác được mồ hôi lạnh trên người càng tuôn nhiều, lòng bàn tay dính ướt một mảng. Randall cảm thấy bản thân chưa từng khẩn trương như vậy. Hắn sợ Breakpoint no.4 phát hiện lai lịch của đứa bé này, sau đó hắn sẽ bị dùng để uy hiếp Bruce. Hắn quá rõ ràng tác phong làm việc của đặc công Breakpoint, đứa bé này tuyệt đối không có khả năng sống sót. 

Breakpoint no.4 quả nhiên mở miệng. 

“Tôi nghĩ anh cũng biết, Omega không có khả năng chỉ bởi vì động dục mà mang thai.” Cậu ta lộ ra một nụ cười âm trầm, ngữ khí khẳng định: “Anh bị dấu hiệu.” 

Randall vờ như không thấy bàn tay đặt trên khẩu súng của Breakpoint no.4. 

Thanh niên tóc vàng mỉm cười, “Dấu hiệu hay không dấu hiệu thì có gì khác nhau?” Hắn tạm dừng một chút, “So với việc tò mò về dấu hiệu phụ thuộc ghê tởm này, không bằng nghĩ xem làm cách nào để ra ngoài.” 

Breakpoint no.4 nhướn mày, “Được.” 

Cậu ta nhìn biểu tình trên mặt Randall, trong lòng thầm nghĩ, no3 bị giam chỉ sợ cũng là vì dấu hiệu này. Đám bác sĩ kia đối với một Omega Breakpoint mang thai tuyệt đối như nhặt được chí bảo, làm sao có thể thả hắn rời đi. Nghĩ như vậy, thái độ lạnh như băng kia của Randall liền có thể hiểu được. Hắn chắc hẳn phải chán ghét kẻ dấu hiệu kia, cho dù hắn không đứng ở bên này, cũng tuyệt đối sẽ không đứng về phía Bộ chỉ huy đặc biệt. 

Một kẻ kiêu ngạo bất tuân như vậy, làm sao sẽ cam tâm tình nguyện thư phục dưới chân người khác. 

Suy nghĩ của Breakpoint no.4 xoay chuyển nhanh chóng, cậu ta đột nhiên nở một nụ cười tươi rói với Randall, cặp mắt xanh lòe lòe tỏa sáng. 

“Trước khi rời đi chúng ta còn cần làm một việc.” Breakpoint no.4 chậm rãi nói ra lời tiếp theo, “Một thử thách nho nhỏ mà thôi.” 

Randall nhíu mày. 

Nụ cười trên mặt Breakpoint no.4 bắt đầu vặn vẹo, cậu ta nói: “Anh dám chứ?” 

Randall không nói, trực tiếp đưa khẩu súng trên tay ra. Breakpoint no.4 giật mình ngốc lăng một chút, sau đó cười lớn. 

“Được, được!” Thanh niên tóc đen mắt xanh vốn có diện mạo anh tuấn, giờ phút này lại trở nên vặn vẹo khó hiểu, khiến người thoạt nhìn không rét mà run. Cậu ta tiếp nhận khẩu súng từ tay Randall, tùy tiện đùa nghịch một chút, từng viên đạn rơi ra khỏi khẩu súng, lách cách va chạm với đài điều khiển trong phòng theo dõi. Sau đó cậu ta ngẩng đầu nhìn Randall, dùng tay nhặt lên một viên đạn, từ từ nạp vào khẩu súng rỗng tuếch kia. 

Cậu ta đưa lại khẩu súng cho Randall. 

Đặc công tóc vàng tiếp nhận súng, không nói gì. 

Hắn đem vũ khí duy nhất giao cho Breakpoint no.4 liền biểu lộ bản thân thuận theo, mà đối phương đưa lại súng nghĩa là đã tín nhiệm hắn. Bọn họ thế này, chính là đã đạt thành hiệp nghị. 

Randall ước lượng khẩu súng trên tay, sức nặng của năm viên đạn thiếu đi là vô cùng rõ ràng, ít nhất trong lòng hắn là như vậy. Hắn hiểu được bản thân mình chỉ có một cơ hội nổ súng. Chỉ là, ngay cả hắn cũng không biết mình sẽ phải nổ súng với ai đây. 

Cùng lúc đó. 

Amanda khẽ rên một tiếng, mở mắt ra. Bên má dán lên mặt đất lạnh như băng khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Nữ đặc công trẻ tuổi xoay người ngồi dậy, súng lục giắt trong bao súng ở thắt lưng đã không cánh mà bay. Amanda nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân lúc này đang bị nhốt trong phòng hồ sơ, bốn phía xung quanh là những tủ hồ sơ rất lâu rồi không có người quét dọn. Cô bám vào một trong số đó rồi cố gắng đứng dậy. 

Hôm nay là phiên trực của Amanda, cô vừa thoát thân khỏi một cuộc chính biến tại một quốc gia nhỏ, trở về thì chưa có nhiệm vụ nào khác, ở Bộ chỉ huy đặc biệt này, việc trực đêm đã là có thể coi là công việc béo bở khiến nhóm đặc công sơ cấp đỏ mắt. 

Có ai ngờ lại xảy ra chuyện. 

Người đánh cô bất tỉnh thân thủ tốt đến đáng sợ, Amanda nhớ lại, dù cô chỉ là một đặc công sơ cấp, không có nghĩa là cái gì cô cũng không biết. Từng ấy ngày vào sinh ra tử cũng đã luyện cho cô trực giác mẫn cảm, nhưng vừa rồi cô hoàn toàn không nhận thấy được có kẻ địch tập kích. 

Amanda đứng nghe ngóng trong chốc lát, bên ngoài không có bất cứ tiếng động nào. ——Người nọ thậm chí không hề kinh động tới hệ thống báo động sao? 

Tĩnh lặng như tờ. 

Nữ đặc công phát hiện tim mình đang đập rất nhanh. Cô đứng dậy vặn mở tay nắm cửa phòng hồ sơ, cửa đã bị khóa từ bên ngoài. 

Amanda khẽ nhíu mày, cô đang định dùng tay phá vỡ ô kính trên cánh cửa thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. 

Cửa “phanh” một tiếng bị mở ra. 

Amanda lui về sau một bước, công kích của cô bị người đến chặn lại, nữ đặc công trấn định một chút, lúc này mới thấy rõ người tới. 

Thượng úy Garcia. 

Trên mặt nữ quân nhân không che dấu nổi vẻ lo lắng: “Cô nhìn thấy kẻ tập kích mình không?” 

Amanda lắc đầu. 

“Shit!” 

Garcia lần đầu tiên chửi thề trước mặt đặc công sơ cấp. Nàng túm lấy Amanda đi nhanh ra ngoài. 

“Randall cậu tốt nhất đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, trưởng quan sẽ không tha thứ đâu!” Garcia nghiến răng nghiến lợi nói thầm, cước bộ ngày càng nhanh, mà Amanda phía sau lại sửng sốt. 

Cô nghe được cái tên kia. 

—— Randall James, chỉ đứng sau Bruce Stewart, là cấm kỵ của Bộ chỉ huy đặc biệt, đặc công vương bài, kiệt tác hoàn mỹ nhất kế hoạch Breakpoint. 

Amanda là một đặc công, chuyện cô biết cũng rất nhiều, tỷ như, huấn luyện viên cô ngưỡng mộ đến tột cùng có thân phận gì. Cô biết có một số việc không nên đào sâu tìm hiểu, nhưng chung quy vẫn không khống chế được chính mình. 

Garcia lại không có thời gian giải thích cho Amanda. Từ hành động kỳ quặc của Bruce mấy ngày nay nàng liền đoán được Randall đã trở về, nhưng không hề biết vị đặc công tóc vàng đã bị trưởng quan giam tại Bộ chỉ huy đặc biệt gần hai tháng. 

Nàng chỉ đơn giản cho rằng Breakpoint No.3 cuối cùng cũng trở lại. 

Garcia gấp rút phân phó Amanda: “Không cần kinh động tới nhân viên bảo vệ khác, không được phát ra cảnh báo, để tiếu tổ tìm kiếm đi theo cô, gặp được hắn lập tức cho tôi biết, không nên động thủ.” 

Amanda biết “hắn” là ai. Cô thấp giọng đáp, xoay người rời đi. 

Garcia đi thẳng tới văn phòng của Bruce. 

Hết chương 63

Tiếp tục chuyên mục giải thích))) Đoạn cuối chap này ý là Garcia biết Randall đã trở lại vì đám hành động dở người của anh Bruce, nhưng bạn ý không biết là thật ra Randall đã bị giam gần hai tháng. Do những lần trước lần nào Randall về cũng quậy tanh bành Bộ chỉ huy đặc biệt bằng những phi vụ phá hoại còi báo động, vô hiệu hóa an ninh, trèo tường chui ống thông gió lâu ngày thành thói nên Garcia cũng nghĩ lần đột nhập này là do Randall gây ra mà thôi, nhưng thực ra là không phải, vì bạn Randall bị giam mà)) Khổ lém, điển hình của câu chuyện khi bạn vô tội thực sự thì ếu ai tin bạn:) 

Bình luận

Truyện đang đọc