LY NHÂN TÂM THƯỢNG THU - HÀNH CHI

17.

Ta chỉnh trang lại một lượt, rồi dẫn theo A Đào.

Nói là chỉnh trang, thật sự ta cũng không có gì để mang theo.

Viên gia, Bùi gia ai mà chẳng biết xuất thân của ta?

Nàng mời ta đến, hiển nhiên là có lý do, nếu ta không đi, hẳn nàng sẽ cho rằng ta sợ nàng.

Chỉ là hôn sự giữa ta và Bùi Tiềm còn chưa bị hủy bỏ, mặc dù thân phận của ta có chút xấu hổ nhưng chung quy còn có chỗ để dựa vào, ở trong mắt ta nàng cũng chỉ là một nữ lang lợi hại hơn chút mà thôi.

Đình viện của Viên gia thật rộng rãi, trong viện trồng rất nhiều loại hoa cúc mà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Người ngoài kiếm được nước giếng để làm cơm ăn còn khó, hoa nhà nàng lại được chăm sóc tốt như vậy.

Người tới cũng không nhiều, chỉ là ngoại trừ Viên Thận và Viên Anh, những người còn lại ta đều không quen biết.

Sau khi hành lễ với bậc trưởng bối, họ liền để lại một đám người trẻ tuổi ở đây nói chuyện phiếm, hoặc đánh đàn vẽ tranh, hoặc viết chữ chơi cờ, cảnh tượng này, đi đến nhà thế gia nào cũng giống nhau.

Có sáu bảy nữ nương vây quanh bên người Viên Anh, có người của Viên gia, cũng có người của Bùi gia, Lý gia.

Ta không quen biết ai, nàng cũng không muốn giới thiệu cho ta.

“Đây là nương tử mà Nhị lang chưa thú vào cửa, hiện giờ ở đường Đông mở một cửa hàng bút mực.”

Mắt phượng của nàng lay động, giới thiệu ta.

Người khác liền dùng cổ tay áo che miệng, làm ra dáng vẻ kinh ngạc.

Đoán chừng đã biết chuyện từ trước, chẳng qua là làm bộ trước mặt ta.

“Các vị nếu có nhu cầu, có thể đến chiếu cố việc làm ăn của ta cũng tốt.”

Càng nhìn dáng vẻ của ta, họ càng lộ ra vẻ khinh thường.

Ta ngẩn người ngắm hoa cúc phía trước, mấy ngày trước a mẫu có gửi thư đến.

Bác Lăng đương nhiên rối loạn, quân khởi nghĩa đều xuất thân bần hàn, hận không thể gi.etch.et bằng sạch thế gia, Thôi gia lại như miếng gỗ mục có thể bẻ gãy như trở bàn tay, sợ là sắp suy tàn rồi.

Đây là chuyện sớm muộn, không có Thôi gia, cũng sẽ có Vương gia, Tạ gia, Viên gia hay Bùi gia, thế gia đại tộc chiếm đoạt đất đai nhiều năm, ngang nhiên nuôi dưỡng nô dịch, bức bách người nghèo không để lại đường lui.

Đã không còn đường lui, đương nhiên là phải phản kháng, chỉ là thế gia đại tộc còn không biết đường sợ hãi, cũng không thèm nghĩ đến, chỉ cảm thấy những đám nghèo hèn nhỏ bẻ ấy, có thể gây khó dễ gì cho họ?

Chỉ là thế gia đại tộc được mấy người? Kẻ bần hàn trên thế gian này có bao nhiêu người?

Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, đạo lý đơn giản như vậy, vì sao không thể phá vỡ?

Ta cảm thấy có chút khó chịu, không phải vì Thôi gia suy tàn, nếu không có Thôi gia, vậy ta là ai?

Mối hôn sự này, còn có thể duy trì được mấy ngày nữa?

Ta và Bùi Tiềm, sẽ không còn quan hệ.

Ôi!

Các nàng tụ tập một chỗ líu ríu nói chuyện, vui vẻ vô lo, không biết thế sự gian khổ, cũng không biết sau này phải đối mặt với điều gì.

“Lang quân nhà ta mời nữ nương qua gặp.”

Người tới là Bùi Nhất, ngày thường khuôn mặt hắn non nớt, con người lại lanh lợi, lúc này chỉ ăn mặc như gã sai vặt, thật không hợp chút nào.

“Hắn tới từ lúc nào?”

“Nửa canh giờ trước, ở ngay khúc cuối hành lang.”

Ta nhìn qua, trời lạnh, hắn đang mặc một chiếc áo báo màu xanh, trên vai khoác một chiếc áo choàng đen.

Hắn đứng quay lưng lại, hai tay chắp sau lưng, trên tay cầm một bó cúc hồng nho nhỏ.

Sau khi trở về, đã mấy ngày không gặp, trên đường đến Cát Lâm, ta với hắn cũng xem như là cùng chung sống một thời gian.

Hắn ít nói, ta lại cảm thấy thoải mái khi ở gần hắn, có chuyện gì cũng đều nói ra.

Ta xuyên qua hành lang khúc khuỷu, chậm rãi đến gần hắn.

Hắn quay người, thấy người tới là ta, khẽ nâng khóe miệng, mỉm cười.

Không biết vì sao, trong lòng ta lại co rút, cảm giác chua xót khó tả.

Viên Thận đứng ngay cạnh hắn, ta hành lễ với bọn hắn.

“Ngũ nương gần đây có phải cao lên rồi không? Sao ta lại cảm thấy cao hơn nhiều thế?"

Viên Thận cười hỏi.

Hắn sắp thành thân, người hắn thú là nữ nương Tạ gia thuộc quận Trần.

“Chắc là có cao thêm chút, dù sao ta cũng ăn rất nhiều.”

Đây là lời nói thật, mặc dù phải đi đường liên tục, nhưng đi theo Bùi Tiềm, lại được ăn uống no đủ.

“Cho ngươi đội này!”

Bùi Tiềm đưa tay cài bông hoa vào búi tóc của ta.

Ta đưa tay lên sờ, không biết bộ dáng mình cài hoa trông như thế nào.

“Đẹp không?” Ta đùa cợt nháy mắt hỏi.

Nếu không làm như vậy, ta sợ bản thân sẽ khóc.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta được một lang quân tặng một đóa hoa.

Hắn còn thực sự nhìn ngắm kỹ càng, rồi gật đầu.

18.

“Đẹp.” Hắn đáp, đôi mắt trong veo gợn sóng, toát lên vẻ mê hoặc không nói thành lời.

“Nhị lang…”

Viên Thận khẽ gọi hắn, hẳn là bị làm cho khiếp sợ.

“Nếu đã không muốn lưu lại, ta liền tiễn ngươi về!”

“Đều đã đến đây, nào có đạo lý bỏ đi giữa chừng? Ta cảm thấy rất vui vẻ, ngươi cứ làm việc của mình đi!"

Ta quay người, lại xuyên qua hành lang khúc khuỷu, đứng ngây người dưới ánh nắng không mấy ấm áp này.

“Nhị lang cài cho ngươi sao?” Viên Anh chỉ vào hoa cài trên búi tóc ta hỏi.

Ta gật đầu.

Mặt nàng biến sắc, một lúc sau dường như có chút đau lòng nói:

“Đóa hoa này của ngươi, đối với người khác là vàng ngọc, đáng giá muôn vàn.”

Ta không biết phải nói gì, mấy lời để an ủi người khác, cũng không phải thứ ta thường nói.

“Thôi Kha Ảnh, ngươi có sợ thứ gì không?”

Nàng cúi người tựa vào lan can trên hành lang dài, lại mỉm cười, nụ cười quá tươi tắn, không chân thực một chút nào.

“Có nha! Có rất nhiều, ta sợ rắn, sợ sét đánh, cũng sợ biệt ly…”

“Ta còn cho rằng không có gì có thể khiến ngươi sợ cả!”

“Làm sao?”

“Ta vừa ghét ngươi, lại có chút thích ngươi.”

“Ta hiểu.”

“Thất ca của ta năm nay sẽ thú thê, ngươi nhìn nữ nương mặc y phục màu đỏ kia đi, nàng tên Lý Hoàn, không biết Thất ca của ta yêu thích nàng nhiều đến mức nào, nhưng gia tộc nuôi chúng ta trong lụa là gấm vóc, chúng ta phải trả ơn.”

Nàng thì thầm.

Ta nhìn về phía nữ nương kia, lớn lên thanh tú xinh đẹp, dáng người gầy yếu, chỉ là khuôn mặt hiện giờ lại toát lên vẻ u sầu.

Vì sao ta phải cố gắng giãy giụa? Đây chính là nguyên do, ngươi là chính ngươi, nhưng mọi chuyện liên quan đến mình, ngươi lại không thể tự mình làm chủ.

“Thất ca của bọn ta đã từng tìm đường ch.et, nhưng lại được cứu trở về, ta không ngờ rằng hôm nay nàng vẫn có thể đến đây. A phụ, a mẫu của ta không thích nàng, đối xử với nàng lạnh nhạt, nàng nhẫn nại không nổi giận, mới vừa rồi còn trốn sau cây khóc lóc, ta nhìn thấy.”

Nàng nhìn ta, ngừng cười, lại rưng rưng nước mắt.

Nàng khó chịu, ta có thể hiểu được, bởi vì chính nàng cũng là thân bất do kỷ*.

*thân bất do kỷ là phải làm những chuyện không được theo ý muốn

“Viên Anh, ngươi nói với nàng, đã tới thế gian này một hồi, mặc dù không thể làm chủ chính mình, cũng nên sống cho thật tốt, đừng tùy tiện tìm đường ch.et, nếu ch.et, coi như ngươi thực sự chẳng còn gì cả. Chỉ cần tiếp tục tồn tại, sẽ luôn có tương lai tốt đẹp, sau này cuộc sống như thế nào, ai có thể nói trước được điều gì sẽ đến?”

Ta dựa vào lan can, nhìn về phương xa, cũng không nói thêm điều gì.

Chỉ chớp mắt liền tới cuối năm, tân nương của Viên Thận cũng không thể tới.

Thiên hạ đã đại loạn, nữ lang Tạ gia kia đi được nửa đường, nghe nói đã bị nghĩa quân đoạt đi.

Lúc Viên Anh đến ta còn đang gảy bàn tính, thời gian gần đây việc buôn bán vô cùng tệ.

Hoàng đế muốn chạy trốn từ Tây Kinh đến đây, rất nhiều thế gia bỏ trốn cũng phải đi theo, vừa là chuyện tốt cũng không phải chuyện tốt.

Lòng người lo sợ, không còn mấy người còn có thể an tâm mà sống.

Ngoài phòng tuyết lớn bay tán loạn, nàng mặc áo choàng đội mũ trùm đầu. Nàng tới tìm ta, chỉ vì một ngày của nàng quá mức buồn tẻ, trời lạnh không có gì để tiêu khiển.

“Ngươi còn có tâm tư gảy bàn tính, ta nghe nói Lưu Ngọc đã truy đuổi tới Ninh An, họ Tư Mã gia sợ là số mệnh đã tận.”

Nàng cởi áo choàng, ngồi xổm xuống bên cạnh chậu than sưởi ấm.

“Chớ có thảo luận chuyện quốc sự.”

Ta đưa cho nàng một quả quýt được ủ ấm, rồi lấy đôi bốt đang khâu dở ra để làm.

Ta không giỏi nữ công, nhưng đôi giày của ta làm cũng coi như vừa chân.

“Đừng có giả bộ trước mặt ta, ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao? Ngươi nói xem tên Lưu Ngọc kia lợi hại như vậy sao?”

Nàng đưa quả quýt cho thị nữ Tú Viên ở phía sau, Tú Viên lột vỏ quýt, ngay cả miếng vỏ bên ngoài tép cũng cẩn thận lột ra, sau đó đặt múi quýt lên khăn tay rồi mới đưa cho nàng.

A Đào đang ở bên ngoài trông coi cửa hàng, nếu nàng nhìn thấy, chắc hẳn nàng sẽ ngồi kiểm điểm lại mình.

“Đúng vậy! Nghe nói hắn là người vô cùng lợi hại.”

“Ngươi nói xem, nếu hắn đánh tới An Ấp, đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào?”

Nàng ăn một múi quýt, nghiêng đầu nhìn ta, vẫn còn mang dáng vẻ ngây thơ.

Ta từng có chút chán ghét dáng vẻ đó của nàng, nhưng ngày ngày nàng đều qua qua lại lại như vậy, có chuyện gì cũng nói với ta, có thứ gì ngon cũng đều mang tới, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, giống như người lúc trước mỉa mai ta không phải là nàng vậy.

Ta lớn đến từng này, cũng chưa kiếm được một người bạn tốt nào cả.

Nàng không giấu giếm điều gì trong lòng, mọi thứ đều viết ở trên mặt.

Thực ra Viên Anh là một cô nương tốt bụng, trong sáng lại thuần khiết.

“Ngươi hãy cứ sống như hiện tại nha! Tìm một lang quân mà mình thích, rồi sống thoải mái mỗi ngày.” Ta mỉm cười đáp lại nàng.

Nhưng ta và nàng đều hiểu rằng, có lẽ sẽ không còn có thể như hiện tại được nữa.

“Hiện giờ huyết thống Vương Tà còn chưa rớt đài, huống chi là nhà của ta!”

"Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu*, ngươi chỉ cần sống thật tốt những ngày trước mắt là được."

*nguyên văn là “明日事明日愁”, “Minh nhật sầu lai minh nhật sầu”

“Trâm ngọc ta tặng ngươi đâu? Sao lại không đeo? Đó là cùng một đôi với ta đấy.”

Nàng chỉ vào cây trâm cài tóc bằng ngọc bích với họa tiết hoa ngọc lan trên đầu mình hỏi ta.

“Không muốn đeo, ta chưa từng sở hữu một món đồ nào tốt như vậy, tất nhiên là phải để dành cho ngày trọng đại mới đeo.”

Ta bỏ thứ đang cầm trên tay xuống, lấy ra một cái bọc đưa cho nàng.

Ta biết nàng tặng đồ cho ta không phải vì muốn nhận lại từ ta thứ gì, nhưng ta bằng lòng tặng lại nàng, miễn là nằm trong khả năng của ta.

Nàng mở bọc đồ ra, bên trong là đôi giày mềm do ta tự tay làm, mang ở trong phòng rất thoải mái.

“Cho ta sao? Cho ta phải không?” Nàng lật qua lật lại ở trong tay nhìn ngắm.

“Là ta làm, chúng ta mỗi người một đôi.”

Nàng ôm giày vào trong ngực, cong cong khóe miệng.

“Ngũ nương, ngươi thật tốt.”

“Đúng vậy, ta cũng biết mình tốt đến nhường nào mà.”

“Haha, ngươi còn tự thổi phồng bản thân, thật là không biết xấu hổ…”

Chúng ta nói chuyện phiếm xong, một ngày cứ như vậy qua đi.

Lương thực trong kho hàng cũng sắp bán hết. Trước khi tuyết rơi, ta thuê người đào một cái hầm ở hậu viện của cửa tiệm, cố gắng tích trữ thật nhiều lương thực.

Phòng trước tai họa, luôn là điều cần thiết.

Tuyết càng ngày rơi càng dày, Bùi Tiềm sai người tặng hạt vàng cho ta.

Ta nhận đồ, tìm một hộp trang điểm bỏ vào, đó là thứ còn hơn cả những gì ta đáng được nhận.

Ta đặt hộp vào trong hầm.

Những chuyện ta nợ Bùi Tiềm, đương nhiên là rất nhiều.

Tháng giêng năm nay khác với năm trước, thế sự đại loạn, chỉ có thể an phận.

Ta mua lại cửa tiệm, tiểu viện đã không còn chào đón ta. Hiện giờ Thôi gia đã không còn như trước, An Ấp coi như vẫn còn đang an ổn, chỉ sợ có một ngày bọn họ sẽ tìm đến đây.

Nhà của ta, hiện giờ chính là cửa tiệm này.

Ngày hôm đó đầu tháng giêng, ta chuẩn bị năm món cay, một đĩa đồ ăn nhẹ, ngoài ra còn có thêm mấy thứ hoa quả, bánh ngọt và thịt.

Lại sai A Đào xâu một chuôi tiền, hi vọng nàng luôn an nhàn, vui vẻ.

Rượu là rượu Tiêu Bách mới mua, vừa cay vừa tê, chẳng qua hợp dịp mà uống thôi!

Không biết có nhà ai còn đốt pháo, tiếng bùm bùm vang lên, mới có chút không khí náo nhiệt.

Đây là ngày Tết đầu tiên ta xa nhà, cũng không có cảm giác cô đơn, chỉ là còn chút phiền muộn.

Thế sự như vậy, không biết trong nhà sẽ ra sao.

Người chuyển lương thực quay trở về nói, mọi người trong nhà đều khỏe mạnh, bảo ta phải chú ý sức khỏe, nếu có thể thành hôn cùng Bùi Tiềm vào mùa xuân năm sau, chắc chắn sẽ tới.

Thôi gia đã suy tàn, e rằng để gả vào một gia đình tốt hơn Bùi gia, tuyệt đối là không thể.

Trong mắt a mẫu chỉ nhìn vào chuyện trước mắt, hiện tại Bùi gia thú ta về, còn có giá trị gì đây?

19.

Ngoài phòng tuyết rơi như rắc muối, gió rất mạnh.

“Ngũ nương, nếu Bùi lang quân có thể lấy được ngươi, đó chính là phúc khí trời ban cho hắn.”

A Đào vân vê tấm bài trong tay, không biết phải ra con gì, đôi lông mày nhíu chặt lại khiến đôi mắt chỉ còn một khe hở nhở.

“Đừng có nói bậy, làm gì có nữ lang nào mà Bùi lang quân không xứng chứ?”

Ta xoa búi tóc của nàng, hôm nay nàng vấn tóc bằng một sợi dây màu đỏ, ta lại mua cho nàng một cây trâm bạc, hiện giờ nó đang được cài trên đầu nàng.

“Sao lại là nói bậy? Nữ lang trên thế gian này, không ai có thể sánh bằng nữ lang nhà ta.”

Nàng nghiêng đầu phản bác.

Thật đúng là lời nói của trẻ con nha!

“Nữ lang trên thế gian này ngươi đã gặp qua được mấy người? Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, muộn rồi, ngươi đi ngủ trước đi! Ta phải viết cho a mẫu mấy phong thư, rồi xem có thể gửi nó đi hay không.”

A Đào gật đầu, về phòng đi ngủ.

Ta mài mực, cầm bút trên tay suy nghĩ một hồi, lại không biết nên viết cái gì.

Xa nhau như vậy, hỏi điều gì mới có thể an tâm đây?

Mực rơi trên trang giấy, loang ra một mảng lớn.

Ta chợt nhớ tới dáng vẻ Bùi Tiềm viết chữ, một tay vén tay áo, một tay cầm bút, từng nét chữ giống như rồng bay phượng múa.

Trước kia vẫn thường nghe nói con cháu Vương gia viết thư pháp tốt nhường nào, Bùi Tiềm cũng không kém phần hào hoa.

Hắn làm chuyện gì cũng điềm tĩnh, như thể hắn đã sớm nắm được mọi thứ trong tay, khiến những người ở bên cạnh hắn liền cảm thấy an tâm.

Một năm cứ như vậy mà vội vàng trôi qua, thật nhanh mà!

Tiếng gõ cửa vang lên, lúc này còn ai có thể tới?

Ta khoác áo choàng bước ra cửa, cao giọng hỏi là ai.

“Bùi Tiềm.”

Thanh âm giống như bông tuyết hôm nay vậy, nhẹ nhàng rơi vào lòng ta.

Ta cảm thấy mình như đang kìm nén niềm rạo rực trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được cong cong khóe miệng.

Cửa viện mở ra, đã thấy hắn đứng ở cửa, trên mình khoác một chiếc áo lông cáo màu bạc, trên vai là chiếc áo choàng màu mận chín.

Công tử trầm tĩnh, tuyết mang vẻ thuần khiết, công tử đẹp như ngọc bích độc nhất thế gian này.*

*nguyên văn là “公子不语, 雪是清白的雪, 公子是如玉无双的公子.”

“An khang hạnh phúc.” Hắn mỉm cười, chậm rãi nói một câu như vậy.

“An khang hạnh phúc.”

Ta cũng chúc lại hắn một câu y chang.

Trong một đêm như vậy, ta cùng hắn gặp lại, dường như chỉ vì một câu nói này.

“Tặng ngươi.” Hắn lùi cách ta một bước, cũng không lại gần, chìa tay đưa cho ta một chuỗi hạt trừ tà được xâu bằng một sợi dây màu đỏ.

Nó được làm từ hạt bồ đề.

“Ta lại không có đồ gì tốt để tặng công tử.”

Ta đưa tay nhận lấy, nhìn thấy chuỗi hạt châu đã được mài nhẵn bóng.

“Sau này tặng cũng được. Ta phải về, trời lạnh, đóng cửa cẩn thận rồi ngủ sớm đi! Ngày mai ta phải cùng Thất lang đi tìm người, không biết ngày nào mới có thể trở về. Những ngày gần đây cũng không quá an ổn, ta để lại Bùi Thập và Bùi Nhị Thập, ngày mai bọn họ sẽ tới đây, bất luận thế nào, đều phải bảo vệ bản thân chu toàn.”

Hắn rất ít khi nói nhiều như vậy, hẳn là sắp phải đi nên mới vậy!

Nữ lang Tạ gia quả thật là trên đường tới thành hôn đã bị bắt cóc, dù sống hay ch.et, Viên gia vẫn nên cho một câu trả lời thỏa đáng.

"Kẻ bắt cóc nữ lang Tạ gia chắc chắn biết nàng đến đây để thành hôn, vì vậy sẽ không gi.et người ngay, nếu có để lại lời nhắn, chắc chắn có mục đích gì đó. Hoặc là muốn tiền, hoặc là muốn người. Chỉ là muốn đòi tiền cũng không sao! Nếu là muốn Bùi gia cùng Viên gia trở thành đồng minh, công tử cũng nên cân nhắc kỹ càng. Dù thế nào cũng đều phải bảo trọng."

Đèn lồng trước cửa không chịu nổi gió, lung lay rồi phụt tắt.

“Nữ lang như ngươi thật là…” Hắn thở dài, bước lại gần, vươn một bàn tay khớp xương rõ ràng đến, muốn đưa lên đỉnh đầu ta, rồi lại thu lại.

"Vào đi thôi! Ta phải đi rồi..."

Hắn lùi lại vài bước, rồi quay người rời đi.

Ta nhìn hắn từ từ biến mất trong gió tuyết, chỉ để lại một điểm đỏ.

20.

Ngày mùng sáu Tết, Viên Anh dẫn theo Tú Viên đến, cau mày, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Nàng mang một chiếc giỏ, nói muốn ta đi cùng nàng tới chùa Phật Quang.

Chùa Phật Quang nằm ngay phía thành Tây, ngồi xe ngựa có thể tới rất nhanh.

Hôm nay không phải mùng một hay mười lăm, nên trong chùa cũng không có nhiều người.

Dọc đường Viên Anh luôn bồn chồn lo lắng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ta cũng không hỏi, nếu nàng muốn thì nàng sẽ nói.

Tất cả các vị thần chư Phật đều cầu một lần. Ta không phải người tin vào số mệnh nên không tin thần Phật.

Nàng cùng ta ngồi trong phòng uống trà, cửa sổ đều mở, ngoài phòng là một sườn dốc, trên sườn núi có trồng cây, tuyết từ mấy ngày trước vẫn chưa tan, phủ kín mặt đất.

Nàng chằm chằm vào nó một lúc lâu, chậm rãi quan sát, rồi hít một hơi dài, nhìn qua màn sương mù lần nữa, trông có chút đó thê lương động lòng người.

"Thất ca cùng Nhị lang đi tìm nữ lang Tạ gia, ngươi biết không?"

"Ừm!"

"A phụ ta không muốn. Tạ gia đã suy tàn, mất đi một nữ lang, cũng không phải lỗi của nhà ta. Thế sự vốn là như vậy, liệu nhà họ Tạ còn có thể tìm thấy nàng không? Nhưng Thất ca lại nói rằng nàng đã không quản ngàn dặm đến gả cho hắn, bất kể sống hay ch.et, hắn cũng đều nên đi tìm. Ngũ nương ta có chút ngưỡng mộ Thất ca, hắn cũng không nhất thiết phải đi tìm, chỉ cần coi như không có cọc hôn sự nào với Tạ gia. Chỉ cần cầu xin a phụ, a mẫu lần nữa, cưới Lý Hoàn về không phải tốt hơn sao? Nhưng hắn lại muốn đi tìm.”

Viên Anh khẽ mỉm cười, nữ lang xinh đẹp như vậy, cười rộ lên càng đẹp mắt.

"Viên Anh, như vậy mới được coi là một lang quân! Nếu mọi chuyện chỉ biết so đo thiệt hơn, thì có gì khác với tảng đá không? Thất ca của ngươi là người tốt, nếu tình cảm của bản thân phải lấy mạng sống của người khác để đạt được, ngươi có yên lòng yên dạ nổi không?”

Không ngờ Viên Thận mang một bộ dáng cà lơ phất phơ, lúc nào cũng quần áo lụa là, lại có một trái tim như vậy, hắn quả là một người tốt.

"Hôm nay ta cầu phúc cho Thất ca của mình, cầu mong hắn bình an trở về, cầu mong nữ lang Tạ gia cũng được bình an! Chẳng phải ngươi luôn nói rằng nữ lang trên đời này sống không dễ dàng sao? Sống quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, ta nghĩ nàng ấy xứng đáng được sống."

Hóa ra là vì Viên Thận và Bùi Tiềm!

Ngày mười sáu tháng giêng là ngày sinh nhật của ta, sau ngày này, ta sẽ sang mười bảy, không quá lớn, cũng không quá nhỏ.

Ta đang cùng A Đào quét tuyết trong viện, a tẩu của Bùi Tiềm liền tới. Ta từng gặp nàng một lần, nhưng lúc ở chung cũng không mấy vui vẻ.

Vì sao nàng đến đây, trong lòng ta cũng đoán ra được.

Ta mời nàng vào nhà, rót cho nàng một chén trà nhỏ, A Đào thò đầu vào trong nhìn trộm.

Ta nhướng mày nhìn nàng, mặc dù không muốn, nhưng nàng vẫn bỏ đi.

"Hôm nay cũng không phải ta muốn đến, chỉ là trong nhà ta cũng không có người nào phụ hợp. Ta liền thẳng thắn với ngươi! Hôn sự giữa ngươi cùng Nhị lang chỉ là chuyện cưỡng ép mà thôi. Trong nhà đã phái người đến Bác Lăng, ít ngày nữa liền trở về."

Ta hiểu ý nàng, chuyện này bất kể ta có đồng ý hay không, cũng không còn đường cứu vãn.

Thôi thị suy tàn, nhà của ta chỉ còn một mình a mẫu, lấy cái gì để Bùi thị mưu cầu đây?

Hiện giờ Bùi Thái Bảo vẫn là Bùi Thái Bảo, địa vị của Bùi gia vẫn còn vững vàng!

"Được, ta đã hiểu."

Hôm nay nàng đến đây chỉ để thông báo cho ta một tiếng, Bùi Tiềm có biết chuyện này không?

Với trí thông minh của hắn, khi nghe tin Thôi thị suy tàn, hiển nhiên cũng đoán được ngày này sẽ đến phải không? Chỉ là hắn chưa từng nhắc tới trước mặt ta, đã là vô cùng tôn trọng ta rồi.

Ngày hôm đó ta ngồi bên bếp lửa ngẩn ngơ cả một ngày, cuộc sống chính là như vậy! Khi lòng ngươi tràn đầy niềm vui vì có được một thứ gì đó vô cùng quý giá, nó lại lặng lẽ bị cướp đi. 

Bình luận

Truyện đang đọc