MA MÃNH VƯƠNG PHI PK YÊU NGHIỆT VƯƠNG GIA

- “Lúc nãy ngươi nói nhảm gì vậy? Ai là vị hôn thê của ngươi hả?” – Thiên Điệp nhíu mày.

- “Nàng nha… Ta…ta chỉ nói sự thật…” – Phong Thừa Vũ nuốt nuốt nước bọt. Ánh mắt của nàng dạo người quá. Hic hic…

- “Muốn chết?” – Nàng lên giọng. Khá lắm. Dám đặt điều với nàng cơ đấy.

- “Ta… Ta thích nàng. Ta muốn lấy nàng.” – Phong Thừa Vũ hít một hơi thật sâu rồi lấy dũng khí nói ra điều sâu kín trong lòng hắn. Hắn chờ đợi sự cảm động của nàng rồi nàng sẽ sà vào lòng hắn làm nũng ai ngờ…

- “Hừ. Mơ tưởng. Hứ.” – Nàng nhếch mép cười rồi xoay gót bước đi. Có trời mới biết lúc nhìn vào đôi mắt kiên định ấy tim nàng đập thật nhanh. Xém chút nữa nàng đã đồng ý rồi. Phù… Không thể để hắn đắc ý dễ dàng đến thế được. Phong Thừa Vũ. Cứ chờ xem. Trò chơi chỉ mới bắt đầu…

- “Nàng…” – Hắn nghẹn họng trân trối nhìn nàng bước đi. Qúa đáng à nha. Lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại. Hừ. Nàng chờ đó. Hắn sẽ không bỏ cuộc. Phong Thừa Vũ híp mắt nhìn theo bóng lưng yêu kiều đang ưu nhã bỏ đi, trong lòng dấy lên một ngọn lửa quyết tâm. Nàng nhất định phải là của hắn. Công cuộc truy thê… bắt đầu…

**********************

- “Sao ngươi lại ở đây? Ai cho phép ngươi vào đây?” – Thấy Phong Thừa Vũ ngang nhiên bước vào nơi ở của mình, nàng hết sức khó hiểu.

- “Là muội.” – Lăng nhi nhe răng cười cười.

- “Sao muội lại cho hắn vào?”

- ” Vũ ca nói ca ấy là vị hôn phu của tỷ. Dù sao nơi này cũng còn phòng trống mà. Muội đi trước đây. Chúc hai người vui vẻ.” – Lăng nhi nói một lèo làm nàng chưa kịp mở miệng phản đối đã chạy mất. Nàng liếc “kẻ vô tội” đang khoái chí cười mà muốn phun hỏa.

- “Ngủ ngon nương tử.” – Gửi đến nàng một cái hôn gió, Phong Thừa Vũ cũng nhanh chân chạy mất. Mắt nàng rất ghê. Hắn mà dám chần chờ ở đây là bị thịt liền. Hắc hắc.

- “Ngươi…” – Thối Phong Thừa Vũ. Tức chết nàng mà. Thiên Điệp tức tối leo lên giường ngủ.

Tình Nhi che miệng cười. Nàng trông chờ vào ngày mai. Không biết Phong công tử sẽ làm gì chọc tức công chúa nữa. Aiz… Đi báo tin cho nhà vua thôi.

********************

- “Điệp nhi… Dậy thôi nương tử của ta…” – Phong Thừa Vũ nhìn khuôn mặt trắng nộn đáng yêu đang say giấc mà nhẹ nhàng thả hơi thở nồng ấm vào tai nàng.

- “Um…” – Đang ngủ ngon, Thiên Điệp cảm giác nhồn nhột liền đưa tay ra xua muỗi ai nhè tát vào mặt Phong Thừa Vũ=)).

Không phải chứ. Nhìn nàng ngủ an bình thế mà vẫn đánh hắn được. Sao mới ngày đầu tiên mà đã khổ thế này… Phong Thừa Vũ cười khổ xoa xoa má vừa bị tát, dù không mạnh nhưng lòng hắn đau a~…

- “Làm cách nào cho nàng ấy tỉnh?” – Phong Thừa Vũ cười cười hỏi Tình Nhi đang đứng mím môi cười trộm đằng sau.

- “Ách. Khó lắm… Công… à… Tiểu thư chỉ thức dậy khi đói bụng thôi…”

- “Vậy sao?” – Hắn xoa xoa cằm suy nghĩ một chút rồi chạy ra ngoài.

Một khắc sau, Phong Thừa Vũ mang một tô cháo ngọc mai thơm lừng vào. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không gian làm Thiên Điệp thức giấc.

- “Thơm quá…” – Nàng chớp chớp mắt rồi tiến về phía tô cháo, chẳng nói chẳng rằng nhắm mắt ăn hết. Sau đó xoay qua xoay lại tay vô tình túm được miếng vải liền đưa lên miệng lau lau. Lau xong lại chạy vào giường ngủ tiếp=)). Dường như tất cả mọi việc xảy ra trong mơ. Phong Thừa Vũ mặt đen thui, hắn chuẩn bị bữa sáng cho nàng, nàng không cảm ơn còn lau miệng vào áo hắn, xong xuôi lại ngủ tiếp. Thiên a~… Tức chết hắn. Tình Nhi đứng một bên cười run muốn nội thương. Trời ạ. Vị công tử này thật đáng yêu.

Thiên Điệp nằm quay mặt bên trong, hai mắt vẫn nhắm, khóe môi giơ lên nụ cười mỉm. Hắn thật ngốc. Hắc hắc… Ván này nàng thắng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc