MA PHI KHUYNH THẾ, ĐỘC SỦNG NÀNG

Diệp Tuyết lớn như vậy, cũng chưa từng bị khi dễ như thế, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa tức, liều mạng vung đôi tay nhỏ bé, không để cho họ nhích lại gần mình. Nhưng nàng không chút nào hiểu pháp thuật, căn bản cũng không phải đối thủ của ba con Dạ Xoa kia, rất nhanh bị chế phục, hai người lôi kéo cánh tay của nàng, một người khác thắt cổ của nàng, kéo nàng từ trong nước ra.

"Buông ta ra, buông ta ra, các ngươi bọn Mẫu Dạ Xoa, Lão Vu Bà này......" Mắt thấy mình sẽ phải trần truồng đứng trước mặt nhiều người như vậy, nàng phát điên quào loạn cắn loạn, nhưng đổi lấy là hoàn trả gấp đôi của đối phương, vài đôi tay mang theo vết chai, "Rắc rắc rắc rắc"  nhéo lên người của nàng, khiến cho nàng đau đến nước mắt rào rào rơi xuống: "Cứu mạng a...... Cứu mạng......"

Giờ phút này, nàng không biết trừ hô cứu mạng, mình còn có thể làm gì.

"Hừ ~" Hỏa Linh lạnh lùng cười, "Ngươi là muốn gọi Yêu Vương tới cứu ngươi sao? Nói cho ngươi biết, bị vọng tưởng rồi, Yêu Vương đang ở tiền điện thương nghị đại sự cùng Ưng Vương, nhất thời tuyệt sẽ không tới được. Ba người các ngươi, buổi sáng chưa ăn cơm sao? Nhanh chút cho ta, kéo người còn cần lâu như vậy!"

Ba Mẫu Dạ Xoa kia thấy chủ tử của mình như không vui, lực đạo trên tay càng không ngừng tăng thêm.

Diệp Tuyết chỉ có thể nắm chặt thành thùng tắm, không để cho mình bị kéo ra, bầm tím trên người cũng là càng ngày càng nhiều.

"Xem ra thật đúng là không phải ti tiện bình thường, không để cho ăn chút đau khổ, cũng không biết trời có bao nhiêu cao đất có bao nhiêu dày." Hỏa Linh nói xong, từ trên đầu thị nữ bên cạnh rút ra một cây trâm bạc, tiện tay ném cho một Dạ Xoa trong đó: "Nếu lực đạo trên tay nàng lớn như vậy, liền khiến cho nàng trong vòng nửa tháng cũng không cầm được đồ."

"Vâng" Mẫu Dạ Xoa nhận lấy trâm, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, sau đó không chút do dự ghim xuống mu bàn tay nàng.

"A......" Diệp Tuyết kêu thảm một tiếng, tay nắm thành thùng lập tức nới lỏng, thân thể bị kéo lên, ném tới trên mặt đất lạnh lẽo.

Đầu gối đập xuống mặt đất, đau đến nàng toàn thân một hồi co rút. Trên mu bàn tay bị đâm một lỗ nhỏ, máu đỏ thẫm giống như ôn tuyển mới vừa được khai phát, ngăn không được trào ra bên ngoài.

Ba Mẫu Dạ Xoa bên cạnh đang muốn vung quyền cước, chỉ nghe bên ngoài người báo: Yêu Vương giá lâm ~

Hỏa Linh nảy sinh ác độc trợn mắt nhìn bên ngoài một cái, tên đáng chết nào, lại dám chạy đi cầu cứu Yêu Vương, nếu để cho nàng biết, nhất định lột da đối phương. Con mắt đỏ đẹp đẽ nhìn chòng chọc vào người trên đất: "Tiện nhân, bản lĩnh gì cũng không biết, dựa vào gương mặt này cũng dám tới quyến rũ Yêu Vương, ngươi thật là ngại mình sống được quá lâu. Bổn cung hạn cho ngươi trong vòng ba ngày tự động biến mất trước mặt Yêu Vương, nếu không, gặp ngươi một lần liền đánh ngươi một lần, nghe chưa?"

Vừa mới dứt lời, Yêu Vương đã đến cửa. Thấy người nằm trên đất không mảnh vải che thân, chân mày không tự chủ nhíu xuống, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt không hiểu nhìn Hỏa Linh bên cạnh: "Ái phi, buổi trưa mặt trời lớn như vậy, ngươi không ở tẩm cung của mình hảo hảo nghỉ ngơi, tới nơi này làm gì? Nếu bị cháy nắng, Bổn vương sẽ đau lòng."

Hỏa Linh nghe được hắn nói câu này, tức giận liền trào dâng. Coi như ban thưởng ở Ỷ Phượng Các thì thế nào, Yêu Vương thích vẫn là mình không phải sao: "Đại Vương, người ta cũng không phải là nghe nói Đại Vương mới nạp phi tử, nghĩ tới ngày sau muốn cùng nhau phục vụ Đại Vương, liền tới xem một chút, Tuyết Nhi muội muội có gì không hiểu, nô tì có thể chỉ cho nàng. Không ngờ Tuyết Nhi muội muội chính là không cảm kích, chẳng những không để cho nô tì vào cửa, còn nói thủ hạ cung nhân nói lời độc ác với nô tì. Nô tì bị chửi còn chưa tính, nhưng cứ như vậy, tất cả quy củ hậu cung đều lộn xộn rồi, cho nên......"

Bình luận

Truyện đang đọc