MA TÔN - NGỌC HẠC PHONG


Ta mặc kệ lời hắn nói, trực tiếp khép cửa lại.

Nhưng khi cánh cửa vừa mới động, Long Phá Thiên đã giơ một bàn tay ra chặn ngang.

Ánh mắt hắn âm trầm, cả người lộ ra một chút u ám.

Thái độ rõ ràng là có vài phần tức giận:
- Ngươi thật sự không đi?
- Ta không có hứng thú đi với một Đại ma đầu.
Ngay khi ta vừa đáp xong, một cảm giác quen thuộc tràn ngập quanh mình.

Một cỗ khí lạnh bắt đầu xuất hiện, ta cảm nhận được ánh mắt đầy tính uy hiếp của Long Phá Thiên.

Hắn ngạo nghễ nhìn ta.

Đôi bàn tay vươn ra, kéo khuôn mặt ta đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Sau đó, hắn nửa khinh thường nửa âm trầm lên tiếng:
- Căm ghét bổn tọa đến như vậy?
Ngay sau khi nói xong, đôi tay với những khớp xương rõ ràng của hắn đang di chuyển từ cằm xuống chiếc cổ bé nhỏ của ta.

Chỉ cần một động tác nhỏ của hắn, ta lập tức sẽ hồn phi phách tán.


Nỗi sợ hãi tràn ngập cõi lòng, ta thật sự cảm thấy bản thân mình dại dột.

Lại không biết sống chết mà khiêu khích tên Ma đầu này.

Ta mơ hồ nhận ra cái chết sắp cận kề.

Đôi mắt ngấn lệ, hàng lông mi khẽ run, môi đỏ mím chặt.

Nhưng sau đó ta bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn.

Trước sau gì cũng bị tên độc ác này hành hạ đến chết.

Vì vậy, ta khép chặt hai mắt, chấp nhận số phận, chứ không thèm van xin hay tỏ ra sợ hãi.
Nhưng ta đợi mãi..

đợi mãi..

vẫn không thấy Long Phá Thiên động thủ.

Lúc này, ta mới từ từ mở mắt ra nhìn.

Long Phá Thiên đã không còn dáng vẻ tức giận cùng sát khí quanh thân nữa.

Hắn lặng lẽ giơ ngón tay thon dài của mình lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mi của ta.

Hành động dịu dàng lại không kém phần ôn nhu này thật khiến ta hoảng hốt.

Ta không biết phải làm sao cả.

Hai mắt mở to, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Nhưng khi ta chưa kịp hồi phục tinh thần, tay hắn nắm chặt eo thon của ta.

Sau đó, Long Phá Thiên xoay người mang ta bay ra khỏi Long Thiên cung.

Chuyển biến quá mức nhanh chóng này làm ta không thích ứng được.

Vì vậy, ta có phần hoảng loạn, không tự chủ mà níu chặt vạt áo trước ngực của hắn.

Long Phá Thiên đưa ta bay lên thật cao.

Lúc này, toàn cảnh phía dưới chân khiến ta ngỡ ngàng kèm thích thú.


Lễ Thất tịch của Ma giới thật sự ngoài sức tưởng tượng của ta.

Những con đường dài được trang hoàng hết sức lộng lẫy.

Dọc hai bên đường, đèn lồng ánh lên màu sắc rực rỡ và sinh động.

Hàng quán tấp nập người qua kẻ lại.

Những món đồ chơi thú vị được bày bán khắp nơi.

Các món ăn tỏa hương thơm ngát.

Tiếng nhạc cụ vang vọng nghe vui tai.

Tài tử giai nhân quần là áo lượt, xinh đẹp động lòng người..

Mọi thứ trước mặt khiến ta vô cùng thích thú và phấn khởi.

Và khi ta đang sắp chìm đắm trong khung cảnh thú vị này, một giọng nói không lạnh không nhạt vang lên bên tai ta:
- Có hứng thú?
Lúc này, ta mới chợt nhớ lại, Long Phá Thiên vẫn đang ở ngay bên cạnh mình.

Nhìn tới gương mặt yêu nghiệt của hắn, nhớ tới những lời uy hiếp hắn vừa nói với ta cách đây không lâu; ta lẳng lặng buông vạt áo của Long Phá Thiên ra.

Mặt xoay đi, ta cất giọng hờ hững:
- Không có.
Mặc dù nói vậy nhưng khóe mắt của ta cũng không tự chủ mà lướt nhìn khung cảnh đêm Thất tịch nhiều thêm một chút.

Long Phá Thiên cũng không thèm quan tâm lời ta nói, trực tiếp đáp xuống con đường lớn, nơi náo nhiệt nhất của Ma giới lúc này.
Vừa đáp xuống, ta lập tức thoát khỏi cánh tay của Long Phá Thiên.


Hai chân bước nhanh, hòa vào dòng người tấp nập.

Mọi thứ xung quanh vô cùng thú vị.

Hai tay ta nhấc bộ tuyết sa trắng muốt, hai chân hết rảo sang trái lại chạy sang phải.

Ta hết thích thú ngắm nhìn chiếc đèn lồng đỏ xinh đẹp lại chuyển sang mân mê mấy con búp bê bằng vải được bày bán khắp nơi.

Ta dường như bỏ mặc ba chữ "Long Phá Thiên" ra sau đầu..
Đi đến giữa đường, ta đột nhiên phát hiện một góc phía tay phải có rất nhiều người vây quanh khá náo nhiệt.

Bắt đầu từ sự tò mò, ta vội vàng bước thật nhanh đến.

Vì quá tập trung ngắm nhìn phía đó mà ta không để ý xung quanh cho lắm.

Đột nhiên, một tiểu hài tử lém lĩnh đùa bỡn với bạn bè nên va mạnh vào người của ta.

Ngay giây phút ta sút nữa mất thăng bằng mà ngã một cái rõ đau thì bất ngờ thay, một cánh tay rắn chắc và hữu lực vươn ra đón lấy vòng eo bé nhỏ của ta.

Một lần nữa, mùi đàn hương quen thuộc lại vương vấn nơi chóp mũi, cả người của ta rơi vào lồng ngực ai đó.

Không cần suy xét gì thêm thì ta cũng có thể xác định được người vừa cứu mình thoát khỏi cú ngã chổng vó chính là Đại ma đầu yêu nghiệt...


Bình luận

Truyện đang đọc