MA Y ĐỘC PHI

Edit: susublue

Mấy ngày nay, Lam Hạo Thần có chút vội vàng, Bạch Vũ Mộng rất ít khi thấy hắn, mỗi lần đều về phủ rất trễ, hôm sau trời còn chưa sáng đã ra ngoài, thậm chí có khi còn trắng đêm không về.

Bạch Vũ Mộng nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao nàng cũng có chuyện gấp, lễ phục đại hôn của bọn họ đều do Bạch Vũ Mộng tự tay may.

Mỗi một đường kim mũi chỉ, đều chứa đựng tình yêu của Bạch Vũ Mộng. Lam Hạo Thần từng tranh làm, không muốn để cho Bạch Vũ Mộng mệt, nhưng không thể cản Bạch Vũ Mộng, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Ngày đại hôn cũng sắp tới rồi, Bạch Vũ Mộng chuẩn bị tiến cung, lần này Bạch Vũ Mộng xuất giá từ hoàng cung, lấy thân phận một công chúa, cho nên tạm thời mấy ngày nay bọn họ không thể gặp nhau.

Mấy ngày nay, Hạ Tử Lăng và Đường Ức Ảnh cũng luôn ở cùng Bạch Vũ Mộng, bọn họ ra ngoài đi dạo, diiexndaannllequydoon có khi ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau, bọn họ muốn giảm bớt cảm giác khẩn trương cho Bạch Vũ Mộng.

Đúng vậy, Bạch Vũ Mộng cảm thấy khẩn trương chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên nàng kết hôn, kiếp trước không có cơ hội, không ngờ đến nơi này lại có thể kết hôn.

Bạch Vũ Mộng bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, dù sao chỉ có tỉnh táo, mới có thể bảo hộ tốt bản thân, nàng biết, mấy ngày nay, nhất định sẽ rất bối rối.

Tối hôm nay, Bạch Vũ Mộng đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên có một bóng người tiến vào. Bạch Vũ Mộng lập tức đề phòng, lạnh lùng hỏi: "Ai?"

"Thế nào, lâu ngày không gặp, quên ta nhanh như vậy sao?" Giọng nói của đối phương có chút tự giễu.

Bạch Vũ Mộng đốt đèn sáng lên, nhìn đến bản thân hắc y nhân bịt mặt đứng trước mặt mình, nhíu mày, nàng quả thật không có bao nhiêu ấn tượng, người này, nàng quen sao?

"Ngươi không phải là Bạch Vũ Mộng!" Giọng điệu hắn chắc chắn.

Bạch Vũ Mộng hơi nhíu mày, kinh ngạc nhìn hắn: "Hả? Vì sao ngươi cho là như vậy?"

"Vũ nhi chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, cho dù là qua nhiều năm, nàng cũng sẽ không quên ta!"

"Ngươi là người nàng gọi là "Hắn"?" Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc hỏi.

Hắc y nam tử nhíu mày, mới biết Bạch Vũ Mộng có ý gì: "Đúng vậy, làm sao ngươi biết, còn nữa, Vũ nhi thật đang ở đâu?"

"Nàng đã chết, ngươi không thấy bây giờ ta thay thế nàng càng tốt hơn sao? Ngươi cũng nghe nói những lời đồn đãi rồi, ta không biết các ngươi có quan hệ thế nào, nhưng, bằng hữu của nàng vẫn là bằng hữu của ta!"

Hắc y nam tử ngẩn người, trên mặt lập tức hiện ra một chút đau đớn kịch liệt, thì thào lẩm bẩm: "Lúc trước, ta không nên bỏ lại nàng như vậy, do lúc trước ta nhất thời tức giận, mới hại nàng!"

Bạch Vũ Mộng nhíu mày: " Hai người các ngươi, rốt cục có quan hệ thế nào, ta thật sự rất hiếu kỳ!"

Người kia suy nghĩ, vẫn quyết định nói ra: "Nàng đã chết, như vậy tâm của ta cũng chết. Bây giờ ngươi thay thế nàng, thì nên thay nàng sống cho tốt!"

"Tất nhiên!"

Ánh mắt hắc y nam tử mông lung, giống như lâm vào trong kí ức: "Lúc ta còn nhỏ đã quen nàng, lúc trước ta bị người ta đuổi giết, là nàng đã cứu ta, sau này, diiexndafnnleequydoon ta dạy nàng đọc sách, biết chữ, ta cũng không biết giữa chúng ta là quan hệ gì, ta biết tên của nàng, nhưng nàng lại không biết tên của ta."

Đến giờ Bạch Vũ Mộng đã hiểu, Bạch Vũ Mộng trước đây dùng từ "Hắn" để thay thế, thì ra là không biết tên, không trách được.

"Ngươi thích nàng rồi!" Một câu nói khẳng định, mà không phải là câu hỏi.

"Ta không biết, ta chỉ biết, lúc nàng muốn ta giúp nàng hóa trang thành xấu nữ, ta rất tức giận, ta biết, khi đó ta không có năng lực bảo hộ nàng, nhưng ta lại không muốn..."

"Có thể nói với ta tên của ngươi không, xem như giúp nàng hoàn thành tâm nguyện đi!"

Nam tử có chút kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, giật môi, do dự một hồi: "Doãn Tuyệt Ngân!"

" Tên rất êm tai, ta tin dù nàng ở dưới cửu tuyền cũng sẽ rất vui vẻ! Lâu chủ Vô Ảnh lâu!"

Doãn Tuyệt Ngân kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, sao nàng có thể biết thân phận của mình, đang muốn hỏi, Bạch Vũ Mộng lại mở miệng trước: "Rất vui được làm bằng hữu với ngươi!"

Doãn Tuyệt Ngân gật đầu: "Chúc phúc cho ngươi!" Nói xong, lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài: "Đây là lệnh bài Vô Ảnh lâu, có thể ra lệnh người trong lâu làm việc cho ngươi, ngươi cũng có thể cầm nó đến địa bàn của Vô Ảnh lâu, ngươi sẽ được tiêu xài miễn phí không giới hạn, ngươi cũng có thể dùng nó để tìm ta."

Doãn Tuyệt Ngân cũng không biết vì sao, dù biết nàng không phải là Bạch Vũ Mộng, nhưng, diiexndafnllequysdoon hắn vẫn đưa thứ này cho nàng, hắn cảm thấy, người này có thể tin cậy.

Bạch Vũ Mộng cầm lệnh bài, cười cười, hôm nay thu hoạch không nhỏ đâu, nhưng mà, nhận được lời chúc phúc của bằng hữu vẫn thấy rất cao hứng.

Lại qua vài ngày nữa, ba ngày sau chính là hôn lễ, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đã mấy ngày không được gặp mặt, tối hôm nay, Lam Hạo Thần nhịn không được, đã chạy tới gặp Bạch Vũ Mộng.

Nhìn thấy Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng có chút dở khóc dở cười: "Không phải nói không thể gặp mặt sao, sao chàng lại tới đây?"

"Mộng Nhi, nàng có biết ta nhớ nàng nhiều thế nào không, thật là, nàng là đồ không có lương tâm!" Lam Hạo Thần cười nói, nhưng trong nụ cười lại có mỏi mệt.

Bạch Vũ Mộng có chút đau lòng, ôm Lam Hạo Thần, cũng không nói gì nữa, để Lam Hạo Thần nghỉ ngơi thật tốt, bản thân nàng ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Trải qua một cảm giác tốt như vậy, lâu rồi không có ôm Lam Hạo Thần ngủ, Bạch Vũ Mộng thoải mái cọ cọ, rồi nặng nề ngủ.

Trước hôn lễ một ngày, Bạch Vũ Mộng ở trong viện đứng ngồi không yên, mấy ngày qua, một chút động tĩnh đều không có, căn bản không có ai tới giết người.

Nàng tất nhiên biết, Lam Hạo Thần an bài rất nhiều ám vệ ở đây, hơn nữa chính nàng cũng có người của Phượng Hoàng lâu theo đến bảo hộ, để bảo đảm hôn lễ lần này tiến hành thuận lợi.

Lúc này, trước mặt nàng đột nhiên liền xuất hiện một lão nhân cả người trắng như tuyết, diiexndannllequydoon Bạch Vũ Mộng cả kinh, thấy rõ người tới là ai, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu ai cũng giống như hắn, những ám vệ này không phải chỉ để trang trí thôi sao? Bạch Vũ Mộng vẫy tay để bọn họ lui ra, ngược lại nhìn lão nhân trước mặt.

"Lão nhân gia, rốt cục ngươi cũng đến thăm ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên đồ đệ như ta rồi chứ!"

"Sao ta có thể quên ngươi được?" Thiên Sơn lão nhân cười chột dạ: “Không phải ta đến để tặng ngươi lễ vật kết hôn sao!"

Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn hắn, không biết hắn có cái gì tốt muốn tặng cho nàng.

Thiên Sơn lão nhân lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội trong suốt, khối ngọc bội trắng hoàn toàn, thậm chí đặt ở dưới măt trời còn không nhìn thấy được.

"Đây là lệnh bài cung chủ Mị Ảnh cung, về sau Mị Ảnh cung giao cho ngươi, ngươi phải quản lý cho tốt nha."

"Lão nhân gia, ngươi xác định đến đây để tặng lễ vật, chứ không phải đến để quăng gánh nặng cho ta?"

Bình luận

Truyện đang đọc