MẶC SỨC CƯNG CHIỀU


Sài Côn cảm thấy đại ca của họ thay đổi.
Suy nghĩ này cũng không phải gần đây mới có mà là đã tồn tại trong lòng một khoảng thời gian rồi.
Nhưng thứ Hai vào lớp lần này, cậu ta nhận thức được sự thay đổi của Thẩm Yến Trầm rất lớn, vì cậu ta nhìn thấy Thẩm Yến Trầm đang nằm trên bàn làm bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hành động này khiến Sài Côn vừa bước vào lớp đã cảm thấy bản thân đi nhầm lớp rồi.
Ngẩng đầu im lặng nhìn tấm bảng ghi lớp Chín, rồi lại nhìn đại ca có thói quen nằm xuống bàn ngủ của họ, Sài Côn vừa vui vừa sợ.
Vui mừng chính là hắn con mắt không tốn, đang ở làm bài đích thực là Thẩm Yến Trầm, kinh hãi chính là cũng không biết bọn họ lão đại đây là bị cái gì k1ch thích, thế nào đột nhiên dấy lên liễu học tập đích hứng thú.
Hay là làm bạn với học sinh giỏi nên bất giác ảnh hưởng.
Sài Côn cảm thấy mình hơi tổn thương trong lòng, nếu đúng như suy nghĩ của cậu ta, kết bạn với học sinh giỏi sẽ khiến người ta thích học, vậy trước đây Thẩm Yến Trầm đi chung với cậu ta thích đánh học trốn học… Vậy chẳng phải nói rằng cậu ta chỉ có thể mang ảnh hưởng không tốt đến cho người khác.
Nghĩ đến khả năng này, Sài Côn cảm thấy toàn thân cậu ta khó chịu.
So sánh người với người lập tức dễ dàng phát hiện khuyết điểm của chính mình.

Sài Côn vừa cảm thấy bản thân chính là năng lực tiêu cực, tâm trạng của câu ta mà tốt mới là lạ đó.
Sài Côn nhi ngồi ở chỗ ngồi thượng, thần sắc xoắn xuýt đích nhìn Thẩm Yến Trầm, rất muốn hỏi một chút hắn có đúng hay không thật có có chuyện như vậy.

Chính hắn học tập bất hảo, khả hắn nếu như bức chân dung hưởng tới rồi Thẩm Yến Trầm, vậy bất hảo liễu.
Chẳng phải giáo viên thường nói, vật hợp theo loài, là đàn em biết tự mình hiểu mình, Sài Côn rất không muốn lưu hình tượng không đẹp trong lòng Thẩm Yến Trầm.
Nhưng cậu ta lại không biết nên nói thế nào, cho nên vẫn ngồi đó lưỡng lự, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Yến Trầm.
Mà ánh mắt của cậu ta quá trắng trợn và bức thiết, dễ dàng dẫn tới sự chú ý của Thẩm Yến Trầm.
Thẩm Yến Trầm ngẩng đầu lên từ trong biển đề, nhìn thấy Sài Côn đang nhìn cậu với vẻ đau thương bán sống bán chết như cọng cỏ mùa đông ủ rũ phơi sương.
Thẩm Yến Trầm nhíu mày nói: “Sao đó?”
Sài Côn nhìn bậc thang dẫn đến cửa, vội vàng nói thắc mắc trong lòng.

Thẩm Yến Trầm nghe xong hắn đích câu hỏi, vùng xung quanh lông mày mặt nhăn đích càng sâu, hắn ăn ngay nói thật nói: “Ngươi nghĩ đến nhiều lắm, trên đời này năng ảnh hưởng ta tâm tình đích người đích xác hữu, nhưng ngươi ảnh hưởng không được ta có học hay không tập.”
Sài Côn nghe xong thì đủ loại cảm xúc hiện lên trong lòng, cuối cùng những cảm xúc này tụ lại thành một câu, may mà cậu ta không khiến Thẩm Yến Trầm thành ruột xe hư.
Cậu tạm an ủi bản thân, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn.
Có điều Thẩm Yến Trầm lại lấy hai bộ luyện thi từ trong hộc bàn ném cho Sài Côn khiến cậu ta đơ mặt, cậu ta sợ nhất chính là luyện đề, còn chưa lên tiếng từ chối thì Thẩm Yến Trầm đã nói:”Đều là bài căn bản nhất, mày làm thử trước đi.”
Trên đời này mỗi người đều tự chịu trách nhiệm cuộc đời của chính mình, Thẩm Yến Trầm cũng vậy, Sài Côn cũng không ngoại lệ.
Sài Côn không học tới nơi tới chốn, cũng không có nguyện vọng có thể thi lên đại học, lúc nào cũng để tâm đ ến chuyện kiếm tiền phụ giúp gia đình, lúc nào cũng lay lắt từng ngày.
Trước đây Thẩm Yến Trầm học cũng rất tệ, chính cậu cũng thi không được mấy điểm nên càng không thể giúp Sài Côn được.

Hai người có thể không kéo thấp điểm trung bình của lớp xuống dưới đó là chuyện khiến cô Hồng mừng rỡ rồi.
Hiện tại trầm yến trầm hữu liễu hàn tử dịch giá cá học tập thượng đích ngoại quải, sài côn nhi giá lý tha năng chiếu cố trứ điểm tự nhiên yếu cố thượng nhất nhãn.
Những đề này đều là Hàn Tử Dịch chọn cho cậu, có thể củng cố kiến thức căn bản của bản thân, cậu mua thêm một bộ cho Sài Côn.
Đương nhiên Thẩm Yến Trầm cũng không lên tiếng nhờ Hàn Tử Dịch dạy phụ đạo cho Sài Côn, Hàn Tử Dịch là học sinh, là một người có xương cốt có máu thịt, cậu không thể ỷ vào việc Hàn Tử Dịch thích mình mà để anh làm chuyện mà bản thân anh không thích.
Nhớ đến những lời hàm ý và mấy chữ Hàn Tử Dịch thích cậu, sau đó lại nhớ đến nhiều hình ảnh, Thẩm Yến Trầm cảm thấy trái tim lẫn khuôn mặt của mình đang nóng lên.
Ép những suy nghĩ miên man bất định xuống, Thẩm Yến Trầm hung dữ liếc Sài Côn, nói rất lạnh lùng: “Làm nghiêm túc, làm xong đưa tao kiểm tra.”
Vẻ mặt hôm nay của Thẩm Yến Trầm rất dữ, trông thấy là biết không dễ chọc.

Nhưng không hiểu vì sao, trong đầu Sài Côn cũng không sợ.

Rối bời cả một tiết học, rốt cuộc Sài Côn cũng hiểu rõ nguyên nhân rồi, tuy rằng Thẩm Yến Trầm rất dữ nhưng mặt cậu rất đỏ.
Giá chủng hung ngoan đích trình độ toán đắc thượng thập yêu, bất quá sài côn nhi tâm lý tưởng minh bạch liễu, não tử khước ngận thanh tỉnh, một khứ vấn trầm yến trầm vi thập yêu kiểm hồng.


Tha yếu thị na dạng tố liễu, na giản trực thị chân đích tại hoa tử.
Giáo viên của lớp Chín nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của Thẩm Yến Trầm và Sài Côn.
Trong giờ học, họ lơ đãng đi ngang qua nhìn thấy hai người đang làm bài gì đó khá căn bản nên cũng không lên tiếng cắt ngang.
Dưới góc nhìn của giáo viên lớp Chín, bọn họ có thể thuận lợi dạy xong tiết học đã cảm ơn trời đất rồi.
Nhưng đối với học sinh cầu tiến, giáo viên rất khích lệ trong lòng.
Hồng nữ sĩ thân là chủ nhiệm lớp người thứ nhất mở miệng nói, cửu ban học sinh đại bộ phận người cơ sở có điểm soa, hiện tại là cấp ba liễu, sau đó khẳng định hội xem ôn tập trước đây sở học đích nội dung.
Ở trên lớp bọn họ nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, không biết thì học thuộc lòng trước, sau đó có thể hỏi giáo viên, có thể thảo luận với nhau, có thể xem sách vở trước đây từ từ tiêu hoá những kiến thức này.
Dù sao thì phải tạo ấn tượng trước mới được.
Lời này có người nghe lọt tai, có người vẫn không quan tâm như trước.
Chuyện Thẩm Yến Trầm bắt đầu nghiêm túc học hành này có lẽ chắc chắn là chuyện gây chấn động với lớp Chín bọn họ.
Có bạn nghĩ, trước đây Thẩm Yến Trầm được gọi là đầu gấu của trường Số 1 đã hoàn toàn thay đổi muốn trở thành một sinh sinh tốt rồi, bọn họ cũng không thể bị tụt lại phía sau.

Nhưng chuyện học hành này, những ai kiên trì có thể học được từng chút một, những ai có thể kiên trì một khoảng thời gian, sau đó đọc không hiểu đề thi sẽ nhanh chóng từ bỏ.
Sài Côn nhi vốn có thuộc về đệ nhị loại tình huống, nhượng hắn học tập chẳng khác nào thính thiên thư.

Nhưng mỗi lần hắn muốn buông tha thì, vừa nhìn đáo Thẩm Yến Trầm na lạnh lùng đích nhãn thần, hắn trong đầu một cái giật mình, ngây là sẽ không cũng cấp cắn răng kiên trì xuống tới liễu.
Tất nhiên Hàn Tử Dịch không biết tình hình học hành cụ thể của các bạn lớp Chín, nhưng anh biết Thẩm Yến Trầm rất quan tâm đ ến cậu Sài Côn kia.

Thẩm Yến Trầm không có mấy bạn bè để tâm.
Là một người trưởng thành, tất nhiên Hàn Tử Dịch sẽ không tức giận vì cậu có bạn, thậm chí anh còn rất mừng cho Thẩm Yến Trầm.
Cho nên khi mua mấy thứ tài liệu ôn tập, anh cố gắng chú ý đến hai người, anh càng để tâm hơn khi giảng bài cho Thẩm Yến Trầm, để khi bạn trai của mình giảng bài cho Sài Côn có thể nói rõ ràng.

Sự cẩn thận này anh chưa từng nói nhưng cũng không có nghĩa Thẩm Yến Trầm không biết.
Thẩm Yến Trầm ngầm cảm kích Hàn Tử Dịch, cảm kích này lâu lâu sẽ hoá thành một kiểu chủ động khác.
Hàn Tử Dịch nhưng thật ra đ ĩnh thích hai người hiện tại ở chung đích thời gian, không cần lưng đeo nhiều lắm đông tây, chưa từng nhiều lắm áp lực, tâm tình thư sướng người cũng đặc biệt dễ cảm thấy thỏa mãn.
Ở bên nhau dù không làm gì cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Giang Thành nhanh chóng nghênh đón đợt tuyết đầu mùa, trận tuyết này cũng không lớn.

Nhưng vì nó đến quá nhanh nên nhiệt độ giảm đột ngột.
Lúc tuyết rơi, Hàn Tử Dịch suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp tới sinh nhật của Thẩm Yến Trầm rồi, anh phải tặng quà gì đây.
Sinh nhật của Thẩm Yến Trầm vài ngày 31 tháng 12, qua hôm đó chính là Tết nguyên đán, là năm mới.
Đương nhiên nghĩ vậy thôi chứ không có dự định đặc biệt, vì mọi người nhận định năm mới chính là Tết âm lịch.
Hàn Tử Dịch suy nghĩ với tính trạng kinh tế hiện nay của mình, anh quyết định mua khăn quàng cổ.
Kiếp trước anh tặng khăn quàng cổ cho Thẩm Yến Trầm, cậu rất thích, rất thích quàng trên cổ.
Đương nhiên, khăn quàng cổ này chắc chắn phải mua hai cái, mua kiểu tình nhân.
Chờ đến khi Lý Phàm chia tiền cho anh, anh có thể mua nhiều đồ tình nhân hơn.
Hàn Tử Dịch tính toán hết mọi thứ, chủ yếu là Lý Phàm gọi điện cho anh, bộ phim mạng mà họ đầu tư đã quay xong rồi, đang chế tác hậu kỳ.
Giá bộ võng kịch không có gì xúc động đường dây cao thế đích địa phương, tập sổ hựu không nhiều lắm, vận tác tốt nói rất nhanh là có thể đầu nhập chợ.
Dĩ tiền ngoại công ngoại bà tại thì, tha hoàn hội quá sinh nhật, hậu lai tha môn tương kế ly thế hậu, tha tựu tái dã bất quá sinh nhật liễu.
Nhi thả mỗi đáo tha đích sinh nhật, phụ mẫu đô yếu cấp tha đả điện thoại, bỉ thử tại điện thoại lý đô bất tri đạo cai thuyết thập yêu.

Hữu thì thân nhân chi gian thái quá khách khí thái hại phạ thương hại đối phương, na tựu hội hiển đắc tiểu tâm dực dực, tựu hiển đắc cách ngoại sinh sơ.
Bây giờ mọi người không có yêu cầu quá cao đối với phim mạng nên phải chiếu phim sớm, đến lúc đó anh sẽ có một khoản tiền trong tay.
Về phần khoản mà Thẩm Yến Trầm cho anh thì anh trực tiếp đầu tư vào trò chơi ảnh hưởng đến tương lai.
Đến khi tiền của anh đến tay, anh cũng sẽ đầu tư một phần vào đó.
Vậy là sau này anh và Thẩm Yến Trầm sẽ có cổ phần của riêng mình trong trò chơi thịnh hành trên thế giới.


Không phải rất nhiều nhưng tuyệt đối đủ dùng.
Hàn Tử Dịch đã suy tính hết tất cả.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là anh muốn tổ chức sinh nhật cho Thẩm Yến Trầm.
Đây là kĩ niệm đầu tiên muốn chúc mừng khi họ ở bên nhau, anh nhất định phải chú ý để tâm.
Trái với sự quan tâm của Hàn Tử Dịch đối với chuyện này, Thẩm Yến Trầm hoàn toàn không nhớ tới sinh nhật của mình.
Trước đây khi ông bà ngoại còn sống, cậu sẽ đón sinh nhật, sau khi họ rời khỏi thế gian thì cậu không còn làm sinh nhật nữa.
Hơn nữa mỗi lần đến sinh nhật của cậu thì cha mẹ đều gọi điện cho cậu, tuy rằng cả hai bên đều không biết nên nói gì trong điện thoại.

Đôi lúc giữa người thân quá khách sáo lại sợ tổn thương đối phương, còn nếu cứ dè dặt cẩn thận thì lại xa cách quá.
May mắn, thường ngày Thẩm Yến Trầm sẽ cố gắng đè nén những tâm trạng này, hoàn toàn không nhớ đến những điều này.
Năm này vì có Hàn Tử Dịch ở bên cạnh nên càng không có thời nhớ đến những thứ đó.
Càng lúc càng gần đến sinh nhật của Thẩm Yến Trầm, Hàn Tử Dịch nhận được điện thoại của Lý Phàm.
Đầu tiên Lý Phàm nói ngày bộ phim mạng sắp chiếu, đâu là lần đầu tiên Hàn Tử Dịch đầu tư, bất luận là anh hay là Lý Phàm đều rất để tâm đ ến hạng mục này.
Lý Phàm nói trong khoảng thời gian này đạo diễn gọi điện rất nhiều lần cho anh ta, chủ yếu là cảm ơn vì sự đầu tư của anh ta mà hắn có thời gian và tiền bạc khám bệnh cho cha của hắn.

Theo lời của Lý Phàm, quả thật đạo diễn xem anh ta như cha mẹ tái sinh, còn nói rằng sau này trong tay mình có kịch bản hay sẽ tuyệt đối ưu tiên cân nhắc đầu tư của họ.
Sau cùng Lý Phàm nói không biết mình có bị gài bẫy không nữa, Hàn Tử Dịch không hề lên tiếng cứ để cho anh ta lẩm bẩm trong điện thoại.
Đến khi nói xong việc công rồi, Lý Phàm lưỡng lự một hồi rồi mới nói việc riêng, anh ta nói: “Mẹ con nhờ cậu điều tra hành trình của cha con, lần này chị ấy đã hạ quyết tâm làm rõ tất cả mọi chuyện, sẽ không làm người hồ đồ.”
Giá điểm hàn tử dịch tảo tựu khảo lự đáo liễu, lý uyển bất toán một đầu não, tha tự kỷ khứ tra khẳng định hội kinh động hàn văn lạc, nhượng lý phàm khứ tra, tựu hảo bạn đa liễu, dã bất dung dịch đả thảo kinh xà.
Lý phàm tri đạo hàn tử dịch bất nại phiền thính đáo giá ta, tha thuyết giá cá dã một hữu biệt đích ý tư, tựu thị hữu điểm đam tâm hàn tử dịch: “Đáo thì nhĩ gia khẳng định hội xuất hiện nhất tràng phong ba, bất hội ảnh hưởng đáo nhĩ ba?”
“Không ạ.” Hàn Tử Dịch nói.
Lý Phàm thở phào, lại căn dặn anh mấy câu mới cúp điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc