MẶC TỔNG CƯNG CHIỀU VỢ YÊU


Mặc Đình Thiệu nhìn một bàn thức ăn xong cũng không dùng bữa tối, đẩy ghế đứng dậy đi thẳng, cũng chẳng báo rằng có ăn hay không.

Giang Hạ Vũ thấy Mặc Tử Hàng không ăn thì cũng chán nản, bỏ về phòng, trước khi đi còn không quên chọc tức cô:"Rất khâm phục sự nỗ lực của em nhưng chị rất tiếc phải nói, đồ ăn của em chị vừa nhìn đã muốn ói"
Giang Hạ Vũ cười cợt nhấc chân bỏ đi, sau đó như nhớ ra một chuyện mà nán lại:"À này, nếu muốn nâng cao tay nghề thì nói với chị một câu, chị sẽ không vì ân oán riêng mà từ chối đâu.

Chẳng giấu gì em, mấy trò nấu ăn này chị chỉ cần trở tay cũng ra một bàn tiệc ngon như ở nhà hàng.."
Không ngon sao được, bao nhiêu năm cô ta ở nước ngoài trau dồi kĩ thuật nấu ăn, đến cả cái ngành tâm lý học cũng từng học qua.

Ông bà Mặc trước kia ở bên Mỹ đều thích thú với những món đồ ăn do cô chế biến đem qua, gì chứ nói đến nấu nướng, cô ta tự tin nắm chắc phần thắng về mình.
Giang Yên Nhiên lạnh lùng nhếch môi một cái:"Chị nói đủ chưa?"

Giang Hạ Vũ nhún vai:"Không cần thì thôi" rồi bỏ về phòng.
Trong phòng bếp chỉ còn lại Giang Yên Nhiên đứng cô độc, cô nhìn bàn đồ ăn đầy ắp mà mình đã cất công nấu cả buổi tối trong lòng là bao sự trống rỗng.
Cũng chính lúc này ông nội Mặc chống gậy đi vào nhà, chẳng là ông vừa có hẹn bên ngoài, vào bếp nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trên bàn và một Giang Yên Nhiên đang đứng chết trân tại chỗ, ông có chút hiểu được vấn đề, cười nói rạo rực:"Ai cha, mùi thức ăn thơm quá, ta vừa vào đến cửa đã ngửi thấy nên bụng đã kêu sùng sục rồi đây"
Giang Yên Nhiên bừng tỉnh sau bao suy nghĩ hỗn độn, đột nhiên khi thấy ông xuất hiện, người duy nhất trong căn nhà này bảo vệ cô, cũng là người duy nhất sẵn lòng ăn những món cô nấu trong lòng là bao nhiêu sự cảm động.

cô lấy lại dáng vẻ tươi tỉnh chạy lại đỡ ông nội ngồi xuống ghế, sau đó lại xông xáo lấy bát đũa đẩy về phía ông:"Nội, hôm nay con tự tay vào bếp, ông nội thử ăn một chút đi"
Ông nội tươi cười nâng đũa, ấy vậy nhưng vẫn nói lời trách cứ:"aiza Yên Nhiên, cháu là Giang thiếu phu nhân, chỗ của cháu không phải là chỗ loay hoay trong bếp để cho đầu tóc lấm lem thế này"
Giang Yên Nhiên kéo ghế đối diện ông ngồi xuống rồi cười sượng:"Dù sao cháu cũng rảnh rỗi, chỉ là xuống nấu một bữa cơm.

Với cả nếu cứ ngồi không như vậy cháu cũng thấy chán lắm ông ạ, thay vì vậy thì mình vào bếp, cháu thấy lúc nấu nướng mình không suy nghĩ được nhiều khiến đầu óc cũng thanh tịnh hẳn"
Ông nội vừa thở dài lắc đầu:"Dẫu sao thì bếp núc cũng là nơi rất nguy hiểm, người hầu trong nhà cũng không thiếu, đâu để đến lượt cháu đụng đến những việc này.

Đường đường là Mặc thiếu phu nhân, nếu có rảnh rỗi thì học cắm hoa, pha trà"
Giang Yên Nhiên không đề cập đến việc Mặc Đình Thiệu sẽ đuổi hết người giúp việc trong nhà đi mà còn đánh trống lảng sang chuyện khác.

Cô nâng đũa gắp thức ăn vào bát cho ông rồi vui vẻ nói:"Dạ cháu biết rồi mà, ông mau nếm thử đồ ăn của cháu đi.

Chẳng phải ông vừa nói là mình đói, muốn mau chóng được thưởng thức đồ ăn tự tay cháu nấu hay sao?"
Ông nội như nhớ ra bật cười, nâng đũa lên đưa đồ ăn lên miệng, Giang Yên Nhiên cũng chống cằm hồi hộp quan sát từng biểu cảm của ông.


Trên khuôn mặt ông từ đầu không hề có một nét cau mày muốn chê bai bàn đồ ăn không hề đẹp mắt của cô, nhưng lúc này lại không giấu được nét mặt khó coi, hơi chau mày, nhưng vì nhìn thấy được bộ dạng mong chờ đó của Giang Yên Nhiên mới dở khóc dở cười nói:"Haha ngon lắm, quả không hổ danh là cháu dâu của Mặc lão ta"
Giang Yên Nhiên bán tính bán nghi:"Không phải chứ, tại sao nét mặt ông lại khó coi như vậy? Ông lại lừa cháu có đúng không?"
Cô lấy một đôi đũa khác gắp đồ ăn lên:"Cháu phải thử mới được"
Ông nội không thể cản cô, đành bất lực chờ Giang Yên Nhiên đưa thức ăn vào miệng.

Cô ho sù sụ một lúc phải tìm chỗ nhả ra:"Mặn quá!!"
Cô ngước lên nhìn ông đầy áy náy:"Tại sao khó ăn như thế mà ông không nói với cháu, còn tự mình nuốt hết"
Giang Yên Nhiên nhanh tay nhanh chân chạy vào bếp rót một cốc nước cho ông, ông nội Mặc vừa nhận lấy ly nước đã uống cạn nhưng miệng vẫn chối lem lẻm:"Không hẳn không hẳn, vẫn còn ăn được"
Cuối cùng Giang Yên Nhiên không an tâm, liền tự mình nếm thử tất cả các món, cuối cùng chỉ có món cá chiên không cần gia vị, chỉ có điều hơi cháy xén ở bên ngoài là còn ăn được, lúc này mới an tâm để ông nội dùng bữa.
Sau khi ăn xong, cô đỡ ông nội Mặc về phòng nghỉ ngơi, ông không để cô rời đi ngay mà kéo tay cô lại dặn dò đôi câu:"Yên Nhiên, thằng bé Tử Hàng hiện giờ đến cả ta cũng không nhận ra, bây giờ ta có nói gì nó cũng không nghe.

Nó ở với ta từ bé, tính khí của nó như thế nào ta là người rõ nhất.


Thằng bé đối với người ngoài thật sự rất vô tình, vô cảm.

Ba mẹ là người sinh thành ra nó nhưng vì hơn 4 tuổi đã đẩy cho ta chăm sóc rồi biệt tăm, nên nó đối với ba mẹ như người dưng nước lã chứ chẳng có tình cảm thiêng liêng gì.

Giờ chúng ta với nó coi như người ngoài, ta mong cháu thông cảm cho những hành động bồng bột của nó"
Giang Yên Nhiên cong môi cười nhẹ một cách trấn an, ra hiệu rằng hiện giờ cô đang rất ổn hơn bao giờ hết:"Nội, nội nói gì vậy? Lúc trước cháu là người không nhận ra anh ấy, lại còn khù khờ, cũng là một tay anh ấy chăm sóc, cưng chiều cháu, lo cho cháu từng chút một, chút ủy khuất này cháu không chịu được thì làm sao xứng đáng với tình cảm của anh ấy dành cho cháu đây"
"Ta biết, nhưng mà tình trạng của nó với cháu là khác nhau.

Ta chỉ sợ nó làm tổn thương cháu mà thôi"
Giang Yên Nhiên đẩy cửa đỡ ông vào trong, nói đùa một chút để ông bớt suy nghĩ:"Như vậy càng tốt, đợi đến lúc anh ấy tỉnh lại, cháu ghi sổ tính nợ luôn một thể".


Bình luận

Truyện đang đọc