MAI LẠI NỞ

Lời cuối sách

Editor: Tây An

Thượng Thiện và Phương Vãn cưới xong, cùng Thận Ngôn trở thành một nhà ba họ, mái nhà không có huyết thống lại ấm áp phi thường.

Thận Ngôn dần dần lớn lên, lại cảm thấy cha mẹ của cậu tuy nói không phải tương kính như tân, nhưng cũng như bạn như bè. Đến khi cậu mười bốn mười lăm tuổi, dần dần biết được chuyện đời, bắt đầu đồng cảm với tình yêu của mẫu thân phụ thân.

Người có mắt đều nhìn ra được, phụ thân yêu mẫu thân như mạng, mẫu thân lại cứ mãi vân đạm phong khinh vậy thôi, dường như không có gì có thể đặt trong lòng của cô.

Cậu vốn thận trọng, khi sắp phải đi Nam Kinh học, càng không yên lòng, cuối cùng vẫn là hỏi mẫu thân.

Dẫu mẫu thân không trả lời, nhưng sau khi cô suy nghĩ sâu xa, kể một câu chuyện.

Có con hồ yêu che giấu thân phận gả cho người ta làm vợ, lại sinh một bé gái có đuôi cáo và tai cáo. Trượng phu kinh hãi, để bé gái vào rương trúc, dán phù chú hồ ly lên, lại tiếp tục sống cùng hồ thê, chỉ nói là dù thế nào cũng không thả con gái ra.

Hồ thê rất hận, lại vì con mà tiếp tục ở nhà, cuối cùng người đàn ông kia được hồ thê trợ giúp, thành phú ông một phương.

Song người đàn ông từ đó lại già yếu rất chậm, vì sợ hãi những ánh mắt e ngại của người khác, mang theo rương trúc và hồ thê ẩn cư tại thâm sơn.

Đến một ngày, hồ thê tìm được cơ hội, dụ dỗ lữ nhân lạc đường xé toang phù chú, thả con mình ra, khi định kiên quyết rời đi, người đàn ông lại xin họ đừng rời đi, và tha thứ cho hắn ta.

Người đàn ông nói, “Ta sợ nàng bị ta biết thân phận, rồi đi, mới tạm giam con gái.”

Hồ thê nói, “ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng, tuyệt đối không tha thứ cho chàng...” Lại rơi lệ đầy má.

Khi nàng rơi lệ, người đàn ông mỉm cười nhắm mắt, tất cả năm tháng chồng chất, cuối cùng thành nắm xương khô.

Ra, nỗi hận của hồ thê là loại bùa chú, có thể khiến người đàn ông dừng lại tuế nguyệt. Không còn hận, rồi tha thứ, người đàn ông thọ nguyên sớm tận, cũng tới lúc chết.

Mẹ của cậu cười cười, “Mẹ không nhớ rõ tình tiết bộ manga* kia nữa... Chỉ nhớ kỹ rõ ràng là vậy.”

*Ủa đang định khóc luôn á, ai hay đọc manga thì nổ tên dùm tớ với, sao vừa quen vừa lạ:v.

Cô yên tĩnh trong chốc lát, “Mẹ biết từ lâu, tình yêu là thứ không dây vào được. Một khi dây vào, thì phiền não sẽ bộc phát, lại thêm biết bao biến số. Mẹ có thể bình an ra khỏi Trương gia, cũng là vì mẹ không yêu cậu ba Trương. Nếu mất linh đài này, khoan nói khó giữ được tính mạng, càng dưng không thêm vô số tổn thương vào lòng mình.”

Thận Ngôn vẻ mặt không hiểu, “Mẹ, không phải mẹ nói, con nên yêu vợ con mình, không khiến họ ngột ngạt ạ?”

Cô cười khổ vài tiếng, ”... Đúng. Con là con của mẹ, sẽ nghe mẹ dạy bảo...”

“Mẹ không tin cha ạ?”

“Không phải... Không tính là vậy.” Cô cười trong chốc lát, “Là vấn đề của mẹ. Nếu mẹ động lòng, thì sẽ mất đi người ấy. Mẹ, mẹ không muốn mất đi cha con...”

Giống như hồ thê nghĩ hết cách hận trượng phu của mình. Trong lòng không hận, miệng nói cũng muốn hận. Không phải thì không giữ được, không giữ được.

Cô chẳng phải... Mới nảy sinh chút ái niệm với cậu ba Trương, cùng hắn ta chung giường chung gối, cuối cùng rơi vào kết cục mất đi người kia và hết thảy sao? Kiếp trước kiếp này, ví dụ như vậy còn ít sao?

Bọn họ không biết, bên ngoài màn cửa có một người đương đứng, đã nghe được hết.

Còn tưởng rằng, chung thân hắn sẽ ôm niềm tiếc nuối như thế, nào biết được, trái tim đã sớm chất đầy hỏa mai cao ngạo. Hắn yên lặng tránh đi, trong gió thoảng đến mùi lạp mai nở rộ, như đêm nguyên tiêu ấy.

Nàng không muốn mất ta. Lòng nàng có ta.

Nhắm mắt lại, hắn tỉ mỉ trải nghiệm chút vị ngọt này, như si như say.

(Hoàn thành)

Bình luận

Truyện đang đọc