MAI PHU NHÂN SỦNG PHU HÀNG NGÀY

Thế nhưng, Thôi Thủ Nguyên bị một chén rượu tưới cho tỉnh táo.

Hắn ngơ ngác nhìn Vũ Trinh, thấy nàng buông chén rượu xuống, mới hiểu ra mình bị nàng tưới đầy mặt nước rượu.

"Việc này..."

Thôi Thủ Nguyên một chữ còn chưa nói xong, Vũ Trinh đột nhiên biến sắc, đứng dậy nắm lấy hắn, lôi hắn ra ngoài.

Thôi Thủ Nguyên bị nàng kéo cho lảo đảo, chỉ cảm thấy nàng sức lực kinh người, mình hoàn toàn không thoát được.

Ngay sau đó đầu lại lạnh buốt, Thôi Thủ Nguyên bị Vũ Trinh ấn cả cái đầu vào trong ao nước trồng hoa súng.

Các loại cá chép trong ao nước kinh hoàng bơi loạn xạ, mà Thôi Thủ Nguyên sau giây phút sửng sốt ban đầu, bắt đầu vùng vẫy theo bản năng.

Vũ Trinh chẳng màng nhiều như vậy, ấn đầu hắn chìm vào trong nước, khí định thần nhàn một hồi lại nắm lấy tóc hắn kéo lên, không đợi hắn hô hấp đàng hoàng hai hơi, lại một tay đẩy hắn xuống nước, như thế qua lại mấy lượt, Thôi Thủ Nguyên đã mềm nhữn như bùn, chật vật vạn phần, nước mắt nước mũi hòa lẫn nước ao cùng bèo tấm, hình dung tơi tả không ra hồn.

Khi Vũ Trinh rốt cuộc buông tay ném hắn sang một bên, Thôi Thủ Nguyên đã tỉnh rượu hoàn toàn.

Trong lòng hắn vừa tức vừa giận, nhưng nhiều nhất vẫn là sợ hãi, co rúm người trên mặt đất thở hổn hển run rẩy.

Vũ Trinh từ trên cao nhìn xuống hắn, lau lau nước trên tay,"Lần sau nhớ cho kỹ, thấy lang quân nhà ta Mai Trục Vũ, thì tránh xa ra, để hắn nhìn thấy ngươi thêm một lần nữa, ta sẽ đánh ngươi một trận, lại để ta nghe thấy ngươi nói hắn một câu không hay, bất kể là nói trước mặt hay sau lưng, chỉ cần bị ta nghe được, ngươi cứ chờ "chiêu đãi" của ta.

Mặc kệ Thôi Thủ Nguyên sợ đến mức tè ra quần thế nào, Vũ Trinh thở ra một hơi, liền đi đến Yêu Thị tìm Liễu Thái Chân.

Tiểu Xà, mấy ngày nay ta xử lý không ít đồ vật bẩn thỉu, còn lại ngươi đi xử lý.

Liễu Thái Chân uể oải, không mấy tỉnh thần.

Trước sau ngày Đoan Ngọ, khắp nơi đều tràn ngập một mùi rượu hùng hoàng, Liễu Thái Chân vốn là rắn, ghét nhất mùi này, tuy không sợ, nhưng cảm thấy rất thối, giống như người ngửi thấy mùi ô uế cũng không thể chịu đựng.

Cho nên mấy ngày nay Liễu Thái Chân không thích ra ngoài, công việc của yêu thị đều do Vũ Trinh dẫn theo Hộc Châu và Thần Côn bốn người xử lý, bận rộn ngày đêm chạy khắp nơi.

Nghe Vũ Trinh nói vậy, Liễu Thái Chân hỏi: "Sao vậy, ngươi có việc gì?"

Vũ Trinh nói một cách lý lẽ đầy đủ: "Ta chính là người đã thành thân, mấy ngày nay không đi gặp lang quân nhà ta, bên ngoài có kẻ đồn đại khiến hắn tức giận, ta phải đi an ủi hắn."

Thôi Lang trung xin nghỉ mấy ngày, nói là mắc bệnh trọng, nhưng tối qua ta còn thấy hắn ở phường Bình Khang, sao chỉ một đêm đã xảy ra chuyện, lại còn từ chối không cho ai đến thăm, chẳng lẽ là..." Tiểu lại nói đến đó thì ngập ngừng, song những người khác đều hiểu ý hắn muốn nói gì.

Trong chốc lát, trên mặt mọi người lộ vẻ thương hại pha lẫn khinh bỉ.

Mai Trục Vũ vẫn như cũ, mọi việc đều qua tai không để lọt vào lòng, đối với những lời đồn đại thường ngày này không hề để ý, chỉ lạnh nhạt thu dọn đồ đạc rời khỏi nha môn, chuẩn bị trở về.

Nhưng khi nhìn thấy người đang đứng chờ ở cửa quan phủ, vẻ mặt lãnh đạm kia lập tức biến thành niềm vui khó giấu.

Tuy nét mặt vẫn như trước, song khi ánh mắt trầm tĩnh chợt sáng lên, ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn đã thay đổi.

Hôm nay hiếm khi Vũ Trinh không mặc nam trang, mà mặc váy vạt màu xanh tuyết, bên mép váy thêu một mảng lớn hoa bồ công anh, một dải lụa màu vàng buộc bên hông, đè khối ngọc bội hình tròn màu trắng.

Chỉ đơn giản đứng đó, nhu tình trác thái, quyến rũ thiên thành, như minh châu chi huy, có lan thảo chỉ phương.

Nàng đi về phía Mai Trục Vũ, vươn tay ra với hắn, Mai Trục Vũ tiến lên hai bước nắm lấy tay nàng.

Vũ Trinh: "Lang quân, cùng ta đi một chỗ."

Mai Trục Vũ: "Được."

Vũ Trinh cảm nhận được ánh mắt của các quan lại vây xem đang thay đổi, khóe môi hơi nhếch lên, ghé sát vào bên Mai Trục Vũ, nhẹ giọng nói: "Đi lầu xanh."

Mai Trục Vũ đáp: "... Được."

Vũ Trinh cười tươi, nắm tay kéo hắn đi ra ngoài.

Hai người sóng vai mà đi, kề sát nhau rất gần, vạt áo bào và gấu váy thỉnh thoảng quấn vào nhau, Vũ Trinh cố ý nói chuyện nhỏ nhẹ, còn Mai Trục Vũ một tay chắp sau lưng, tay kia bị Vũ Trinh nắm, cúi đầu trò chuyện với nàng, giọng nói dịu dàng hơn nhiều so với lúc nói với người khác.

Hai người thấp giọng tâm sự như vậy, đặc biệt toát lên vẻ thân mật khác thường.

Những vị quan Hình bộ chưa từng chứng kiến hai người họ ở bên nhau, thấy cảnh này đều nghi ngờ lời đồn vợ chồng Mai Trục Vũ, Vũ Trinh rõ ràng là nồng nàn mật ngọt.

Bình luận

Truyện đang đọc