*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại hội thể dục thể thao chính thức khai mạc, con nhỏ Đồng Lôi luôn thích náo nhiệt kia đã thương lượng với cô chủ hiệm cả tuần trời, rốt cục cũng có thể giữ vị trí nâng cờ ở trước đội ng. Từng lớp xếp thành hàng ngay ngắn, trước khi khai mạc phải được ban giám hiệu nhà trường kiểm duyệt qua một lần. Tại Trung đứng ở giữa, mặc đồng phục trong màu trắng, đứng giữa trời đông lạnh đến mức phải run lên. Nhìn nhìn người đứng hai bên Đồng Lôi đang cầm cờ – Duẫn Hạo và Xương Mân, Tại Trung lại thấy tức giận đầy bụng. Cậu thậm chí còn cảm thấy, nếu mình cứ phải nhẫn nhịn cơn tức như vậy, sớm muộn gì phổi cũng sẽ nô banh. Làm người ấy mà, vẫn nên rộng lượng một chút mới tốt.
Ngày hôm sau chính là ngày Tại Trung phải thi chạy ngắn. Cậu mượn người trong đội điền kinh một đôi giày đinh, chịu đựng cái mùi hôi hôi từ nó tản ra, coi như là tự khích lệ cho mình vậy. Dù không muốn nhưng một khi đã làm thì phải làm cho tốt. Phải chạy sao cho thành người đứng đầu cho người khác xem.
Chào hỏi học trưởng xong, Tại Trung mang giày đinh đi vào sân.
Khi đi ngang qua lớp mình, Tại Trung ngơ ngác chào hỏi với Xương Mân đang khởi động người, kết quả Xương Mân không đáp lại, còn Đồng Lôi bên cạnh lại nháy mắt ra hiệu gì đó với cậu. Tại Trung tập trung nhìn lại, thì ra cô ta đang ám chỉ người ngồi phía sau – Duẫn Hạo và Lâm Khả Khả.
Tại Trung cười cười với Đồng Lôi, ngồi ở trước lớp đổi giày.
Chết tiệt, mùi gớm quá!Tại Trung hơi có bệnh sạch sẽ, mà mùi của cái giày này làm cậu muốn choáng váng.
Đang nhức đầu, đôi giày trên tay đột nhiên bị cầm lấy. Tại Trung cũng không ngẩng đầu lên, buồn bực nói, “Trả lại cho ta.”
Duẫn Hạo nhìn đôi giày trên tay hồi lâu, nói, “Giày này lớn quá, ngươi mang sẽ không thoải mái đâu.”
“Chân ta lớn, không cần ngươi lo.” Tại Trung hừ hừ nói, “Về đi, hoa hồ điệp của ngươi đang lo cho ngươi kìa!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe phịch! một tiếng, giầy đã bị ném trả lại dưới chân cậu. Tại Trung quay đầu, thấy Duẫn Hạo đúng là đã trở về chỗ ngồi của mình rồi.
Mụ nội nó! Tại Trung buồn bực mắng một câu, cũng không quan tâm giày mình có đang bốc mùi khó chịu hay không, mang vào sẽ ra sao.
“Tại Trung!” Đồng Lôi đuổi theo, đưa cho Tại Trung một bình nước, “Cố lên!”
“Trước trận đấu không thể uống nước, bà không biết hả?” Tại Trung bất đắc dĩ nhìn Đồng Lôi, sau đó lại nở nụ cười, “Cám ơn.”
“Tại Trung! Cố lên!!”
“Đúng vậy, Tại Trung, lát nữa phải cố chạy a!”
“Chúng tôi đều cổ vũ cho cậu đấy!!”
Xương Mân lắc lắc cái túi cứu thương trong tay, trêu ghẹo, “Không lấy được vị trí thứ nhất cũng được, đừng bị thương là tốt rồi!”
Cái miệng quạ đen! Tại Trung liếc mắt, ánh mắt lại không tự giác nhìn về phía trên cùng của khán đài, Duẫn Hạo đang nhìn sân thể dục xa xa, mặt không chút thay đổi.
Tại Trung kinh ngạc nở nụ cười, sau đó nhảy ra rào chắn.
Hai bên sân cờ màu phấp phới, tiếng hoan hô và tiếng hò hét không dứt bên tai. Các mục thi nhảy cao, nhảy xa và chạy ngắn diễn ra cùng lúc. Lực chú ý của mọi người hâu hết tập trung ở bãi nhảy cao với sào, bởi vậy Tại Trung cũng không có nhiều áp lực. Cậu làm vài động tác khởi động, dẫm dẫm lên bàn đạp
[1].
Vì sao… Đột nhiên lại hồi hộp như vậy a…Trán Tại Trung toát mồ hôi lạnh.
“Oành!”
Không xong… Quên mất là mình sợ tiếng vang.Tại Trung bị tiếng súng vang dọa sợ không nhẹ, không cần biết gì nữa liền lao ra đi.
400m, lập tức là xong thôi, không sao, không sao cả!Nhưng đôi giày dưới chân như muốn đối nghịch với cậu, nhất quyết không chịu ngoan ngoãn hợp tác, không chỉ quấn chặt vào chân mà còn như muốn kéo chân cậu xuống nữa.
Cứu mạng a cứu mạng a… Tôi không muốn như vậy…Tại Trung sợ hãi tăng nhanh tốc độ, nghĩ rằng chỉ cần chạy xong là được, không cần nghĩ nhiều làm gì.
100m chạy xong rồi…200m chạy xong rồi…300m cũng chạy xong rồi!!!Ngay sau đó, chân phải Tại Trung không chịu khống chế trẹo ra ngoài một cái, nhất thời mất cân bằng, nặng nề té ngã trên đất.
“A!!! Tại Trung ngã xuống rồi!!!” Đồng Lôi cầm ống nhòm hét lên một tiếng, vội vàng quay lại kêu lên với mấy người bạn cùng lớp. Không đợi mọi người phản ứng lại, một thân ảnh thon dài đã vọt ra ngoài như tên bắn…
Tại Trung bị trầy da chỗ cổ tay và đầu gối. Cậu chán nản nghĩ,
lần này đừng nói đến thứ nhất mà ngay cả thứ hai cũng đừng có mơ. Ngồi dưới đất buồn bực một hồi, khi muốn đứng lên mới phát hiện ra chân phải bị trẹo còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Con đau ập đến làm cậu lại ngã phịch xuống.
“A –”
Duẫn Hạo vội vàng chạy đến trước mặt Tại Trung, ngồi xổm xuống quan sát tình hình của cậu. Tại Trung cảm thấy bây giờ mình rất muốn trốn, không muốn nhìn thấy hắn, vì thế dùng sức đẩy hắn, “Tránh ra!”
“Rốt cuộc ngươi tức giận cái gì?!” Duẫn Hạo thấy đầu gối Tại Trung bắt đầu chảy máu, lập tức kéo đồ cậu, “Ngồi im đừng nhúc nhích!… Ta cõng ngươi về.”
Tại Trung ngây ngốc nhìn Duẫn Hạo xoay người, sau đó kéo hai cánh tay mình, cõng mình lên lưng. Mặt Tại Trung dán bên tai trái Duẫn Hạo, nhất thời làm cậu thấy hồi hộp, tim đập cũng nhanh hơn.
Loại cảm giác này thật… tồi tệ!
Không, không phải tồi tệ, mà là… quá tuyệt vời…
Duẫn Hạo cõng cậu đi như bay, tiếng thở dốc nho nhỏ truyền đến, Tại Trung như bị mê hoặc, ngây ngốc cười.
Mọi thứ xung quanh đều biến mất, tất cả những tạp âm cũng tiêu biến trong thế giới của cậu.
Tại Trung không thích xem phim, nhưng giờ khắc này lại làm cậu cảm thấy như đây không phải sự thật.
A a a a… Máu ta muốn sôi lên rồi……
Mới sáng sớm, Xương Mân đã xách hộp cứu thương chờ sẵn sau băng ghế ngồi, thấy Duẫn Hạo chạy như điên đến đây, y bị hù dọa không nhẹ.
Tại Trung được Duẫn Hạo nhẹ nhàng thả xuống ghế. Tại Trung cúi đầu không chịu nói.
Có lẽ là Duẫn Hạo thấy cậu như vậy, trong lòng không thoải mái, thấy Xương Mân bận rộn thì nhanh chóng rời khỏi.
“Tao nói này…” Tại Trung nhìn Xương Mân, “Vừa rồi mày thấy biểu tình kinh ngạc của tao thế nào hả?”
Xương Mân cúi đầu, dùng cồn khử trùng cho Tại Trung tiêu độc, bình tĩnh nói, “Không có gì, tao còn tưởng là tao thấy một củ khoai ấy chứ.”
“…” Tại Trung buồn bực nói, “Mặt tao có hồng à nha…”
“Chứ mày nghĩ thế nào?! Trắng bệch như người bị máu trắng ấy.” Xương Mân cười nhạo nhìn cậu, “Không phải chỉ là cõng mày chút thôi sao!”
“Cậu thì biết cái gì?! Trịnh Duẫn Hạo người ta là chạy như điên tới, ôn nhu ôm lấy Tại Trung đó…” Đồng Lôi không biết chạy từ đâu tới, trong tay còn cầm quần áo và giày của cậu, “Nè, lão công bảo tôi đưa cho cậu nè.”
Không ngờ Tại Trung không phản bác mà cầm quần áo và giày của mình lên, đá đôi giày đã hại mình kia ra xa.
“Thẩm Xương Mân, mày đúng là đồ miệng quạ đen, nếu không phải mày rủa tao ngã thì tao đã không ngã rồi!”
[1] Vầng, chính nó, là cái thứ để đạp chân lấy đà lúc chạy ngắn ấy. Có ai được xài chưa ta???