MÃN BÀN GIAI THÂU (NGOẠI TRUYỆN "GẤM RÁCH")

Giản Tử Tuấn lần thứ hai hẹn anh dùng bữa tối, anh thong thả đến nơi hẹn.

Giản Tử Tuấn hết sức thẳng thắn: "Cậu Triệu lần này trở về, chắc hẳn không phải chỉ là nghỉ ngơi thăm người thân, cậu Triệu quan tâm đến Đông Cù như thế, thậm chí có thể một mực kết luận mức giá báo cáo cuối ngày lúc ấy, ý chí thật không nhỏ."

Anh cũng vô cùng thẳng thắn: "Giản tiên sinh, Phú Thăng và Đông Cù rõ ràng ngấm ngầm đối địch với nhau, nhưng tới nay, thế lực đã tương đương, Giản tiên sinh chẳng lẽ không muốn nhiều hơn, càng thành công hơn ư?

Giản Tử Tuấn nghe ra ý tứ của anh, qua một lúc lâu mới mỉm cười: "Tôi dựa vào cái gì phải giúp cậu?"

Anh hời hợt đáp: "Giản tiên sinh, tôi cũng không yêu cầu ông giúp đỡ tôi, tôi chỉ muốn nêu ra ý kiến hợp tác. Cổ phần khống chế của Dịch Chí Duy ở Đông Cù chiếm 14.5%, hơn nữa Dịch Truyền Đông cũng là 11%, cộng lại là 25.5%, mặc dù còn có chú của hắn ta chiếm 6% cổ phần, nhưng nghe nói chú cháu bọn họ bất hòa đã nhiều năm, hình thành như nước với lửa, phần lớn cổ phiếu và quyền lợi đã phân tán trong tay vị cổ đông nhỏ kia. Nếu tôi không lầm, Giản tiên sinh thông qua ngân sách, cũng nắm trong tay khoảng 4% cổ phần Đông Cù."

Giản Tử Tuấn cười nói: "Quả là chí hướng cao xa – không sai, toàn bộ cổ phần khống chế Dịch gia nắm giữ của Đông Cù chỉ có 30%, nhưng lão già đó ở trong hội đồng quản trị, ngoại trừ mình ra ông ta sẽ không tin bất cứ kẻ nào."

"Ông ta bị bệnh tim nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể phát tác, các thành viên trong hội đồng quản trị sẽ không đầu tư riêng vào trong tình trạng nguy hiểm này." Giọng điệu ông ta nguội lạnh, kiên nhẫn phân tích, giống như đang rành mạch làm thí nghiệm ở trường đại học: "Thời đại thần thoại đã qua, phải cướp lấy quyền lợi."

Giản Tử Tuấn trầm ngâm nhìn anh, đột nhiên nói một câu không liên quan: "Cậu Triệu à, tôi trước đây có phải đã gặp cậu rồi không?"

Anh nói: "Sáng sớm hôm đó ở sân golf, chúng ta đã từng trò chuyện."

Giản Tử Tuấn lắc đầu: "Không đúng, tôi cảm thấy thần thái và ngữ điệu của cậu giống một người – nhưng lại không nghĩ ra người đó là ai."

Anh mỉm cười nói: "Tôi là em trai của Triệu Quân Mỹ."

Ông ta "A" một tiếng, biểu cảm trên mặt đan xen phức tạp, không nhìn ra ông đang suy nghĩ gì, giống như đang nhớ tới rất nhiều sự việc, mà dường như cũng chẳng suy nghĩ gì cả. Sau một lúc lâu mới nói: "Thì ra là thế." Lập tức cười nói: "Không ngờ Quân Mỹ có một người em trai tuổi trẻ thế này, cậu so với cô ấy phải nhỏ hơn đến chục tuổi."

Anh cùng với chị ba cùng mẹ khác cha, vì thế nhỏ hơn chị ba mười bốn tuổi, anh nhỏ tuổi hơn nhiều so với chị ba, nhưng cũng gần ba mươi tuổi rồi, thật ra anh và chị ba không có quan hệ huyết thống, mẹ anh là chị của mẹ kế, mà cha anh chẳng qua chồng sau khi mẹ kế tái hôn, thật giống như một bộ tiểu thuyết văn học, giống hơn là bộ phim truyền hình lúc 8 giờ, các nhân vật có quan hệ rối rắm phức tạp, tình tiết ngoằn ngoèo, thay đổi nhanh chóng. Nhưng chị cả rất tốt với anh, nâng đỡ anh trưởng thành, đối xử với anh như tay chân trên cơ thể.

Anh buồn bực trong lòng đứng dậy, gần đây anh thường không hiểu sao mình lại như thế, hay là do áp lực quá lớn, anh trước nay tự chủ rất tốt, chỉ trong tích tắc, tâm tình đã khống chế tốt trở lại.

Không thể đồng ý, bởi vì Giản Tử Tuấn hét giá quá cao. Hơn nữa Thừa Hiên kiên trì muốn thu mua Đông Cù, mà Giản Tử Tuấn cũng chẳng hứng thú: "Mặc Dù hiện nay Đông Cù phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, nhưng Dịch Chí Duy tuyệt đối không vứt bỏ Đông Cù, nếu bức bách chặt quá, không chừng sẽ khiến cho hai bên cùng thiệt hại. Liều mạng cùng ông ta không có chỗ tốt, cớ gì phải bất chấp nguy hiểm đến nhường này."

"Kế hoạch thu mua sẽ lập tức hoàn thành sau khi tập đoàn Đông Cù phá sản, toàn bộ các tổ chức sở hữu và công ty con, phân chia ra thành các tốp nhỏ bán đấu giá. Từ đó về sau Phú Thăng sẽ không còn đối thủ, Giản tiên sinh vì sao không hành động?"

Giản Tử Tuấn nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Giản tiên sinh là người làm ăn, lợi ích trước mặt, Giản tiên sinh cớ sao lại không đồng ý chứ?"

Giản Tử Tuấn im lặng chốc lát, cuối cùng cười ha ha đứng dậy: "Không sai, lợi ích trước mặt, tôi tại sao lại không đồng ý."

Đề tài cò kè mặc cả đúng là đau đầu nhất, anh buộc phải bàn bạc sơ sơ về cửa ải lợi ích này, sau cùng rốt cục cũng đạt được thoả thuận, hai người mới buông lỏng, Giản Tử Tuấn xuất thân thế gia, rất chú trọng tới độ tinh xảo của món ăn, vì thế nhàn nhã cùng anh nói chuyện phiếm vài câu về cách trang trí. Giản Tử Tuấn bỗng dưng hỏi: "Chị cả cậu có khỏe không?"

"Bệnh cũ, lúc tốt lúc xấu, vẫn liên tục phải uống thuốc Đông y."

Giản Tử Tuấn "đừng" một tiếng, rồi lại không nói tiếp, không hề đụng đũa vào món tôm thủy tinh trên bàn ăn, chỉ ảm đạm nhìn vào đĩa sứ hoa xanh, từng con tôm nõn trơn nhẵn nằm gọn trong quả dứa, ôm lấy những hạt sen trắng ngà, giống như hạt thủy tinh xâu thành một món đồ trang sức. Ông ta chăm chú nhìn món ăn, chầm chậm nói: "Người bạn già này lúc nào cũng muốn gặp lại ít nhất một lần, khi nào đó tôi sẽ đi thăm cô ấy." Anh biết chị cả không muốn gặp bạn cũ, mỗi lần chị trở về đều là tự đi tự đến, cũng không qua lại cùng bạn xưa.

"Cậu năm nay hai mươi sáu tuổi à?"

Giản Tử Tuấn trước giờ luôn hành sự cẩn thận, chắc chắn đã sớm phái người tra qua thông tin cá nhân của anh. Không hiểu sao đã biết còn hỏi, Thừa Hiên đáp: "Không, năm nay tôi hai mươi lăm tuổi."

Ông thở dài: "Con trai tôi nhỏ hơn cậu một tuổi, suốt ngày chỉ biết chọn đủ màu sắc cho xe thể thao, tặng quà cho bạn gái."

"Đó là cuộc sống hưởng thụ của người trẻ tuổi."

"Cậu cũng trẻ tuổi."

Anh chỉ sợ Giản Tử Tuấn hỏi Chỉ San, anh sẽ không biết nên trả lời thế nào, may mà không phải.

Bữa cơm này ăn trong gần ba giờ, khi đi ra bóng đêm đã dày đặc, anh đi đến bệnh viện thăm chị cả, không ngờ chị đã ngủ.

Trong phòng bệnh chỉ bật đèn ngủ nhỏ ở góc tường, giống như ánh ban mai mỏng manh. Anh nhẹ nhàng ngồi trước giường bệnh của chị, chị ngủ rất say, hô hấp ổn định. Anh nhớ lại hồi nhỏ ở Boston, hiếm thấy trời có bão tuyết liên tục, khi ấy hoàn cảnh của bọn họ không tốt, toàn bộ chi phí trong nhà đều dựa vào số tiền lương trợ cấp ít ỏi của chị. Đêm khuya tuyết rơi nhiều phủ kín cửa, anh đột nhiên lên cơn sốt, nóng đến nỗi khắp miệng đều nổi bọng máu, không có chút sức lực nào, mơ mơ màng màng nằm trên giường, bọc chăn, tuy rất nóng nhưng toàn thân lại phát run. Chị cả lái xe bế anh tới bệnh viện, bởi vì gió tuyết quá lớn, giao thông sớm đã đình trệ, tóm lại chiếc xe hơi cũ dọc đường đi mấy lần chết máy, cuối cùng cũng di chuyển, chạy vào ven đường giữa tuyết đọng thật dày.

Ngoài cửa sổ xe gió bão như gào thét, hoa tuyết lả tả như bữa tiệc, rả rích rơi rụng, đất trời là một màu trắng mênh mông. Không rõ đường, không rõ phương hướng, không ai, chỉ có tuyết rơi xuống vô tận, nằm xuống đất được cuốn bay lên bầu trời trắng xóa, khắp nơi đều là màu trắng như tuyết, trong tích tắc có thể chôn vùi chiếc xe hơi nho nhỏ của bọn họ. Anh bị sốt cao ý thức mơ hồ, cảm thấy rất lạnh, lạnh đến hàm răng run cách cách. Chị cả ôm chặt lấy anh, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho anh, càng ngày càng lạnh, anh mơ mơ màng màng, chỉ cảm giác có giọt nước mưa lạnh buốt rơi trên hai gò má mình. Trong tâm lý anh có suy nghĩ, mình sẽ chết ư? Thế nhưng chị cả lại ôm mình chặt như thế, chặt như thế. Cả người chị cũng run rẩy, nhưng chị chỉ im lặng rơi một dòng một dòng nước mắt, anh nửa tỉnh nửa mê dường như nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi tuyệt vọng, hung hãn bủa vây sau cùng đến nguyền rủa: "Đồ khốn khiếp, em nghĩ rằng chị muốn chết sao? Chúng ta đều có thể sống sót. Chị nhất định phải sống sót, sống thật lâu."

Anh vẫn nhớ mãi, trận gió tuyết xảy ra vào đêm khuya kia, có đúng là mình đã nghe được chị nói gì đó hay không? Có lẽ chẳng qua là bản thân mình suy tưởng, vì lúc đó mình đang phát sốt. Thế nhưng điều gì đã giúp chị chống chọi đến phút cuối cùng, đến tận khi bọn họ được 999 cứu ra? Lần ấy chân tay chị cả bị đông cứng gây tổn thương nghiêm trọng, suýt nữa phải cắt cụt, anh cũng vì biến chứng viêm phổi nên ở trong bệnh viện rất lâu, nếu không phải có bảo hiểm y tế, đúng là chẳng biết ra sao nữa.

Hồi nhỏ hoàn cảnh khó khăn như thế, không biết ngày qua ngày chịu đựng thế nào. Anh dần dần lớn lên, sau khi học xong đầu tiên phải đến làm thêm cửa hàng thức ăn nhanh, sau đó lại làm kiêm việc, mỗi buổi trưa đều đưa thức ăn đến công ty chứng khoán. Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, anh thỉnh thoảng đứng trước màn hình lớn, nhìn những đường thẳng ngoằn ngoèo, thuở nhỏ anh cực kỳ nhanh nhạy với các chữ số, nhìn lâu, cũng hiểu được khá nhiều, bèn về nhà hỏi chị cả, sau đó mỗi ngày gặm bánh mì đều nhìn xem tin tức tài chính kinh tế. Ban đầu chị cả còn vô cùng ngạc nhiên, không biết anh hỏi vấn đề chuyên nghiệp này làm gì, với lại một đứa trẻ hơn mười tuổi, lại nghe những bài báo tài chính kinh tế khô khan nhạt nhẽo một cách say mê, ngày nào anh cũng ghi chép trên máy tính xách tay, mua cổ phiếu ảo, mua vào với giá bao nhiêu, lại bán ra với giá bao nhiêu, mỗi khi dự đoán đúng, lại dùng bút chì đỏ khoanh vào tấm hình bên cạnh. Đến lúc chị cả ngẫu nhiên trông thấy những phần ghi chép này, anh đã làm phần tác nghiệp ảo được nửa năm, trên bản ghi chép chi chít những dấu khoanh đỏ, lấp la lấp lánh, giống như có thể thiêu đốt tầm mắt chị.

Nhưng chị không hài lòng, thậm chí vẻ mặt còn như đau lòng, anh không biết vì sao chị lại có nét mặt này, không ngờ sau cùng chị lại mở sổ kiết kiệm mang tên mình, toàn bộ giao cho anh quản lí. Ba năm cao trung, chẳng ngắn cũng chẳng dài, lại thu hoạch được kha khá. Anh vốn nghĩ đã gom đủ học phí đại học rồi, không bằng bây giờ thu tay lại, sau này thi đậu để có được khoản học bổng toàn phần. Cũng năm tốt nghiệp cao trung ấy, chị cả Phó Thánh Hâm lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất kể lại chuyện xưa. Từ đó về sau, cái tên Dịch Chí Duy trở thành thách thức quan trọng nhất của cuộc đời này, luôn luôn khắc ghi trong tâm trí. Hồi học đại học bài vở rất nặng nề, anh lại học khoa kỹ thuật hàng không có tiếng MIT, mỗi ngày đều bận rộn ở phòng thí nghiệm và thư viện. Thành tựu huy hoàng nhất không phải là ba năm học hết tất cả các bộ môn, mà là dự đoán thành công trùng với hướng đi của ngân sách, ở quỹ tiền tệ quốc tế kiếm được bộn tiền. Mãi đến khi tốt nghiệp đại học, mới coi đây là nền tảng để bắt đầu công việc, toàn tâm toàn ý quản lý đầu tư. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn đã phát triển nhanh chóng, thuận lợi khiến người ta không theo kịp.

Anh chưa từng căm hận người nào, Dịch Chí Duy là ngoại lệ, bởi vì biểu hiện trên khuôn mặt chị cả là tuyệt vọng, như thể cả thế giới đã rời bỏ chị, vì vậy anh quyết tâm, không bao giờ buông tha cho ông ta. Anh chắc chắn sẽ thắng ông, chắc chắn sẽ thắng, sau đó giúp chị cả tìm một thế giới khác.

Anh ngưng mắt liếc nhìn khuôn mặt chị cả trong bóng tối, dường như cảm nhận được gì đó, chị đang say ngủ bỗng nhiên tỉnh lại, hơi mờ mịt mở mắt, lúc này vẫn còn buồn ngủ, chị nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, thì thào vài tiếng, giọng điệu lơ mơ không rõ, anh chỉ nghe rõ được hai chữ phía sau, hình như nói: "Em à?"

"Là em, chị cả." Anh tự nhiên cúi người cầm tay chị, đầu ngón tay chị lạnh như băng, cổ tay hơi run lên. Anh không khỏi hỏi: "Chị cả, chị sao thế?"

Chị trấn tĩnh lại, giọng nói cũng hết sức bình tĩnh: "Không có gì, chỉ là nằm mơ thôi." Lại hỏi anh: "Muộn thế này còn qua đây à?."

"Muốn đến thăm chị."

Chị dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không biết," Anh thở dài: "Ngày hôm nay nói chuyện cùng Giản Tử Tuấn rất thuận lợi, rất suôn sẻ, em ngược lại thấy hơi lo lắng."

"Giản Tử Tuấn này tâm kế gian xảo, để mắt kỹ tới ông ta thì tốt hơn."

Anh hít sâu một hơi: "Hiện giờ Dịch Chí Duy còn đang nằm trong bệnh viện, nhưng người này từ trước đến nay luôn mẫn cảm, không biết có thể giấu được ông ta vài ngày không."

"Dịch Truyền Đông đâu?"

"Nếu không phải anh ta tư chất bình thường, thì cũng chỉ là sắm vai heo ăn hổ [1], so với Dịch Chí Duy, anh ta đúng là không có ưu điểm." Anh đưa tay che miệng, không trông thấy ngáp một cái: "May mà công ty bên này được bàn tay của hai người điều khiển, Phương Tiểu thư và Trần tiên sinh đều vô cùng tài giỏi, giúp em tiết kiệm được không ít tâm tư."

Cô nhìn anh yêu thương: "Công việc để ngày mai hẵng giải quyết, nhìn em mệt đến nỗi mắt cũng không mở được, về nghỉ ngơi trước đi."

Anh cố tình oán hận: "Chị cả, chị vừa cười mắt em nhỏ hử?"

Có lúc ở trước mặt chị, anh lộ tính trẻ con như thế này, thật ra mắt anh cũng chẳng hề nhỏ, anh lớn lên với mắt híp một mí, đuôi mắt hơi vểnh lên trên, là cái mà người ta gọi là mắt hoa đào, không cười cũng giống như đang cố nén. Cô bị anh đùa nở nụ cười: "Rõ là vớ vẩn."

_____________________________

[1] Heo ăn hổ: Giả làm heo dụ hổ đến ăn, lúc hổ đến thì lại cởi bỏ hình dáng con heo để ăn thịt hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc