MAN HOANG KỶ NIÊN

Mông Khác biết không thể làm quá đáng, nhưng lại không nỡ tránh ra, vẫn nằm đè lên người không tha, thỉnh thoảng còn hôn hai cái gặm gặm, một đôi bàn tay gây tội ác không nhịn được sờ trên nắn dưới.

Chu Khang lần thứ hai sâu sắc hiểu được cái gì gọi là không muốn chết thì đừng có đi tìm chết. Nếu sớm biết thành ra như vậy, Tướng quân bảo cậu đi ngủ cậu liền thành thật đi ngủ được rồi, còn đòi áp chảo cái gì bánh nhân hẹ a, dù sao kẻ bị đói bụng cũng không phải cậu! Hiện tại hay rồi, phỏng chừng chính mình phải biến thành bánh nhân hẹ bị người lăn qua lăn lại...

Còn có Tướng quân, ngài có thể đứng dậy không? Anh đây sắp bị ngài đè bẹp rồi! Dù là áp chảo bánh nhân hẹ, cũng không có quy định phải đè chết một mặt không tha! Sẽ bị dính nồi!

Sau đó, càng muốn khóc. Anh zai Chu phát hiện, cậu cương, cương cứng luôn! Không phải cái loại cọ lên đùi người ta rồi cương trong giấc mộng kia, mà là bị người hết hôn rồi sờ không nhịn được mà cương lên.

Aaaaaa! Rốt cuộc thì anh đây đã hoàn toàn bị bẻ cong!

Nhưng Chu Khang không phát hiện, dưới sự phấn khích, toàn thân cậu đều đỏ. Người vốn trắng, giờ màu đỏ càng ngày càng lan tràn, hơn nữa làn da trơn nhẵn sờ không muốn dừng tay, thế nên kẻ lưu manh đè nghiến trên người cậu càng không bỏ qua nổi.

Mông tướng quân đương nhiên ngay lập tức phát hiện biến hóa trên thân thể của người đang nằm dưới thân, tiếp tục xoa nắn một lần nữa, thì càng rõ ràng. Vì thế, hơi chống lên cơ thể, đem người xoay lại rồi ngăn chặn một lần nữa, một tay đã lần tới.

Toàn bộ quá trình Chu Khang đều choáng váng. Thân là một xử nam thuần khiết, thân là một xử nam thân kiều thể yếu trong sáng chưa từng thể nghiệm một chút gì liên quan tới tình dục, cả ngày bị người hết ôm lại hôn lại sờ đã rất khiêu chiến hạn cuối rồi, mà người kia lại vốn ôm tâm tư không trong sáng cực kỳ tà ác đối với cậu, ấy vậy mà cậu còn đã quá quen nằm dưới thân người kia – đây là một chuyện khiến người phiền lòng tới mức đau 'bi' cỡ nào!

Run run rẩy rẩy phóng thích trong tay người, Chu Khang suýt nữa rớt nước mắt. Thở dốc hòa hoãn lại, quay đầu vừa nhìn lập tức thấy được quần tứ giác nho nhỏ đã bị xé thành trăm mảnh bên cạnh, liền thật sự khóc. Đậu má, quần tứ giác nho nhỏ của anh đây! Hỏng một cái là thiếu một cái a!

Mông Khác đỏ cả mắt, vẫn cứ ôm chặt người không tha, một tay ở trên địa phương nhiều thịt nhất của Chu Khang vò đến vò đi, tựa hồ đang suy nghĩ có muốn trực tiếp làm tới cùng hay không.

Chu Khang giãy giụa duỗi ra một cái móng xuốt, mạnh mẽ nhéo mặt Mông Khác. Chỉ tiếc toàn thân đều mềm nhũn không có sức lực gì, đừng nói lưu lại dấu vết trên mặt người ta, cái tay kia còn bị người ta xem là muốn sờ sờ cho nên một phát ngậm vào được, sau đó năm ngón tay lần lượt bị gặm cắn liếm mút.

Đậu má, chú ý vệ sinh nha Tướng quân! Lúc nãy anh đây vừa cầm đất trong kẽ móng tay còn dính bẩn đấy!

Ánh mắt Tướng quân quá hung ác, Chu Khang không dám làm ra một cử động nhỏ nào, chỉ lo có động tác gì lại trêu chọc người ta – đồ chơi kề sát giữa hai chân anh đây đừng quá hoạt bát như thế a khốn nạn!

Ôm người trong lòng xoa nắn một lát, đến cùng Mông tướng quân không đủ cầm thú, vẫn thả người ra. Nuôi lâu như vậy, vẫn quá gầy. Đặc biệt mấy ngày đi ra ngoài phơi muối đó càng gầy vô cùng, mấy ngày nay mới thoáng bù đắp trở về một chút, thế nhưng, còn xa xa không đủ. Eo nhỏ như thế, Mông Khác dám cá, chỉ cần hắn hơi hơi dùng sức thôi là có thể bẻ gãy người.

Bị đặt ở trên nệm, mãi đến khi Mông tướng quân đi ra hang đá có tiếng nước rào rào truyền vào Chu Khang mới thở phào nhẹ nhõm. Quá tốt, rốt cục lại sống qua một lần, không cần lo lắng đêm nay bị người làm chết!

Vừa thả lỏng ra, Chu Khang rất nhanh ngủ thiếp đi. Lúc Mông Khác giội nước xong trở về, cầm khăn lông ướt giúp Chu Khang lau người, rồi nằm xuống bên cạnh.

Mấy ngày kế tiếp, Mông Khác không lại tiếp tục trêu chọc Chu Khang, chỉ là thức dậy càng ngày càng sớm, đi ngủ cũng càng ngày càng muộn.

Ngẫm lại mùa mưa sắp đuổi tới nơi rồi, còn một vài thứ chưa chuẩn bị xong, Chu Khang sờ sờ cái mông, hơi yên lòng một chút. Tướng quân bận rộn như thế, ít nhất trước mùa mưa trinh tiết của anh zai Chu vẫn được đảm bảo đi, có lẽ thế!

Bận rộn mấy ngày liền, kệ bếp đã dựng xong, lều cũng đáp tốt, đồ gốm đã nung được một nhóm lớn, bột mì chứa được hai vại rồi. Suy nghĩ một chút, thật giống như không có thiếu cái gì, Chu Khang thả nửa tâm, nửa tâm kia lại bị kéo căng.

Cả ngày tiếng sấm không ngừng. Chu Khang nghĩ, sẽ không phải mùa mưa đến luôn rồi chứ, chỉ là mỗi ngày cứ đánh sấm sét như vậy mà không mưa thì cũng quá gian nan rồi. Đứng trên núi đá cậu đã thấy rất nhiều lần có ánh lửa và khói đặc, phải là một vài chỗ bị bén lửa cháy. Khắp mọi nơi đều có cỏ khô, trong mùa khô mà cháy thì không phải chuyện tốt đẹp gì. May mắn thỉnh thoảng sẽ có trận mưa rào, nếu không lửa cháy lan tới nơi đây thì thảm, mà kể cả lửa không lan tới núi đá, cậu cũng sẽ bị khói đặc hun cho mất mạng. Nghĩ như thế, Chu Khang lại nhanh chóng đi chăm sóc gốc nhân sâm nửa chết nửa sống trồng giữa sườn núi kia. Phải mau chóng thúc giục ra nhân sâm, không thì đến một ngày nào đó Tướng quân không nhịn được cậu còn có thứ cứu được cái mạng nhỏ này!

Sáng sớm tỉnh lại, Chu Khang theo Mông Khác leo xuống núi thừa dịp thời gian ngắn ngủi trước lúc mặt trời mọc không khí mát mẻ đi tản bộ xung quanh. Từ khi Chu Khang nói thầy thuốc dặn để cho cậu thích hợp hoạt động một chút, Mông tướng quân liền ghi tạc trong lòng. Đặc biệt là mấy ngày nghỉ ngơi sau khi đã bận rộn xong, tựa như chấp hành kỷ luật quân đội, mỗi ngày sáng sớm tối muộn hai lần nhất định sẽ dẫn Chu Khang đi tới đi lui xung quanh, đi tới lúc không được nữa thì cõng.

Chu Khang rất quý trọng cơ hội rèn luyện kiểu này. Cậu biết, thời gian có hạn, cậu nhất định phải trong thời gian ngắn đem mình nuôi mập – kể từ lần trước lúc nửa đêm buông tha cho cậu đi giội nước lạnh Tướng quân động một cái là chảy máu mũi, nhìn khỏi nói khiến người khác có bao nhiêu sốt ruột.

Nuôi mập chính mình cho người ta làm thịt, thật sự ưu thương cảm giác quá đau 'bi' mà!

Chu Khang u buồn ngồi xổm trên mặt đất cầm cành cây chọc chọc ổ con mối, vừa móc vừa tưới nước vào trong ổ nhà người ta, sau đó bắt được con mối lao ra cho vào trong bình đậy lại. Loại con mối này hai ngày trước Mông tướng quân bắt một lần, mang về cho cậu làm đồ ăn vặt. Con mối có giá trị dinh dưỡng cao, cậu trước đây ăn rất nhiều lần rồi ở chỗ ông thầy thuốc, làm thành một loại dược liệu chế biến sẵn để nấu ăn, đắt chết người. Có người bảo trứng mối càng tốt hơn, chẳng qua quá khó để lấy được. Chu Khang yên lặng nở nụ cười. Tiểu tướng quân nói, trên đại lục này có rất nhiều con mối, phỏng chừng về sau sẽ không thiếu mối ăn. Đào hang ổ của người ta bắt lấy con em người ta vân vân..., bác Đác-Uyn đã nói, cá lớn nuốt cá bé thôi...

Còn Mông tướng quân mỗi khi đối đầu với bọn mèo to xác lại mềm lòng, không thấy người ta đào mối còn vui sướng hơn cả cậu sao!

Bình luận

Truyện đang đọc