MANDARIN CỦA TÔI

Type: Trang Phùng

Tiếng còi xe giục inh ỏi ở lối đi bộ ngoài khu chung cư, vô cùng gấp gáp, chắc hẳn là do bị xe họ chắn đường. Đang lúc giữa trưa mà chắn đường gì chứ…

“Ngoan nào, đừng náo loạn!” Anh vỗ nhẹ người cô. 

Vừa nãy thấy ba mình, Kiểm Biên Lâm cũng sững sờ, còn đang do dự có nên nói câu gì cho qua chuyện, tránh để ba truy hỏi đến cùng hay không, nhưng bị Sơ Kiến giày vò như thế lại khiến anh khó chịu quá đỗi…

Sơ Kiến biết rõ mình không “bịt tai trộm chuông” được nữa, bèn vùi mặt vào hõm vai anh: “Anh đừng vạch trần em ngay trước mặt chú Kiểm mà…Làm sao đây?”. 

“Làm sao gì cơ?”

“Em không dám nhìn mặt ba anh nữa đây này”. Đây mới là trọng điểm. 

“Ngại thì đừng nhìn, dù sao ba cũng thích em nhất.” 

Sơ Kiến rầu rĩ lắc đầu. Kiểm Biên Lâm đối mặt với ba mình qua cửa sổ xe hơi hé mở, ý muốn nói là: Không sai, sau này Sơ Kiến sẽ là con dâu của ba đấy! 

Ba Kiểm Biên Lâm còn đang suy nghĩ hai đứa này ôm qua ôm lại là đang chơi trò gì đây, có phải bị bắt quả tang nên Sơ Kiến mới xấu hổ vậy không? Có nên tránh đi…Nhưng nhìn lại tín hiệu của con trai, ông liền an lòng: Con trai giỏi lắm, có tương lai!

Anh ra hiệu với ba bằng ánh mắt, ý lại muốn nói là: Cô ấy đang xấu hổ, phải trái gì ba cũng phải cho con nhà người ta lối thoát chứ!

Khóe mắt đầy nếp nhăn của ba anh ngập tràn sự ngạc nhiên và vui sướng, ngầm hiểu rồi cười ha ha nhìn Sơ Kiến đang vùi đầu vào vai Kiểm Biên Lâm không dám ngẩng, giả vờ làm ra tư thế bề trên: “Hai đứa nhóc này thật không hiểu chuyện gì cả. Chưa chi đã vội vàng bỏ đi, lên nhà nói chuyện xem nào”. 

Dứt lời ông lại không che giấu được vẻ hớn hở trên mặt, chắp tay ra sau lưng đi vào cổng chung cư. 

Thế là, Sơ Kiến phải xuống xe, nhắm mắt cùng Kiểm Biên Lâm theo sát chú Kiểm đi vào cổng tòa nhà rồi vào thang máy. Cô hơi đứng chếch ra phía sau, sau khi cửa thang máy mở thì níu lấy góc áo phao lông vũ của Kiểm Biên Lâm, ủ rũ nhìn anh. Anh ngược lại vẫn rất bình thản. 

Sau khi vào cửa, ba mẹ Sơ Kiến nghe ba Kiểm Biên Lâm nhanh chóng chia sẻ tin vui thì đều kinh ngạc nhìn cô. Ba người lớn không hề nghĩ rằng, chuyện đến bất ngờ mới chính là kết quả hoàn mỹ nhất, tình láng giềng nhiều năm bỗng chốc biến thành thông gia. Ba người cùng nhau ngồi xuống sô pha, nhìn hai người trẻ đang đứng. 

Sơ Kiến tựa lưng vào hồ cá, mím môi rồi lại thả lỏng, liếc nhìn Kiểm Biên Lâm.  

Vì đã biết quá rõ gốc gác của Kiểm Biên Lâm, mẹ Sơ Kiến phát hiện ra những kinh nghiệm mà bản thân mình tưởng tượng trước đó để chuẩn bị cho lần đầu tiên tra hỏi con rể, từ bối cảnh gia đình đến trình độ học vấn, thậm chí là đi kiểm tra xem bằng tốt nghiệp đại học có phải là đi mua bằng giả hay không…đều hoàn toàn vô ích. 

Cuối cùng bà chỉ vui mừng “ừ” một tiếng, bao nhiêu tâm tình phức tạp bỗng hóa thành đơn giản: “Hai đứa tính thế nào? Chuẩn bị khi nào tổ chức đám cưới?”. 

“Mẹ!” Sơ Kiến cảm thấy nếu không phải vì mặt kính cứng và chắc thì cô có thể đập vỡ nát bể cá ra trong lúc bối rối rồi. “Mẹ…”Kết quả là gọi hai tiếng nhưng vẫn sững sờ không thể nói ra được lời nào khác. 

Trong nhà lặng ngắt, yên tĩnh như tờ. 

“Kiểm Biên Lâm!” Sắc mặt ba anh khó coi. 

Tiếp theo, ông không kiềm chế được mà tuôn một tràng tiếng Quảng Đông, đại ý là: Làm ngôi sao lâu vậy nên tâm địa gian xảo hẳn ra, ba mẹ Sơ Kiến đều ở đây nhưng không thể nói được một câu chắc chắn. Ba nói với con này Kiểm Biên Lâm, nếu con dám có những suy nghĩ tùy tiện thì sau này đừng trở về nhà này nữa, kể cả người cha này cũng không cần nhận…

Sơ Kiến nghe thấy cúi gằm mặt, móng tay không ngừng cào vào mặt kính bể cá sau lưng. Kiểm Biên Lâm nghe từ đầu đến cuối, đến cuối cùng, nhân lúc ba mình cầm tách trà lên uống cho ngọt giọng, anh mới trả lời vẻn vẹn năm chữ: “Con nghe thao cô ấy”. 

Con ngoan!

Ba người lớn đều đồng loạt nở nụ cười. Nếu con trẻ đã nói như thế thì buông tha cho bọn chúng vậy. Ngày nay xem trọng việc tự do yêu đương mà. Vậy là tan họp. 

Dĩ nhiên, hai nhà vẫn lần lượt làm theo thông lệ. 

Ba Kiểm Biên Lâm nắm tay Sơ Kiến không ngừng bày tỏ rằng mình vô cùng vui mừng và bảo Sơ Kiến cứ yên tâm về làm dâu, sau này sẽ không khác gì khi trước vì ông tuyệt đối vẫn yêu thương cô nhất.  

Cùng lúc đó, mẹ Sơ Kiến gọi Kiểm Biên Lâm vào bếp, nói không ngớt rằng từ bé Sơ Kiến đã nghịch ngợm, tính tình trẻ con, dĩ nhiên việc này bà không cần giao phó vì từ trước đến giờ,,Kiểm Biên Lâm đã rất khoan dung với cô rồi. 

Trong bầu không khí vui mừng tràn ngập, ba người lớn như thấy được cảnh tương lai tốt đẹp khi được “ôm cháu” cũng như hai nhà rốt cuộc đã “thân càng thêm thân”, sau này già rồi có thể ở chung một nhà chăm cháu…

Sơ Kiến khó xử đến mức da đầu tê rần, chẳng thể thốt ra nửa chữ…

Lúc trở lại xe, Kiểm Biên Lâm hồi tưởng lại quá trình công khai thuận lợi vừa rồi, tay phải chống bên cửa sổ, dùng mu bàn tay che đi nửa gương mặt, khóe miệng để lộ nụ cười không sao che giấu được. 

“Có phải anh đang cười hay không thế…”

Kiểm Biên Lâm gật đầu, không nhịn được nữa, lần này còn bật cười thành tiếng. Anh lấy ra tấm thẻ tiết kiệm từ túi quần: “Ba anh cho em tiền tiêu vặt này”. 

Ông cụ cũng rộng rãi hào phóng thật, thẳng thắn cho một trăm nghìn tệ, xem chừng cả đời đã tích cóp được hơn hai trăm nghìn đây, biết Sơ Kiến là con dâu nên không tiếc bỏ ra phân nửa gia sản cho cô. 

Sơ Kiến: “…Không cần đâu”. 

Kiểm Biên Lâm: “Ồ, vậy để anh trả lại cho ba”. 

Sơ Kiến lườm anh, rút tấm thẻ từ kẽ tay anh rồi cất đi. Xem như là giữ hộ chú Kiểm vậy, tránh để chú đau lòng nói với ba mẹ thì cô lại bị rầy la. 

Sáu giờ đến Hoành Điếm, làm thủ tục ở đại sảnh khách sạn xong đã gần bảy giờ. Vẫn theo quy tắc cũ, Tạ Bân nhường phòng cho Sơ Kiến. Tổng kết lại là Tạ Bân chẳng hề nổi nóng hay nguyên tắc gì với bà xã của Kiểm Biên Lâm trong những chuyện như thế này cả, ai bảo người ta là vợ của Kiểm Biên Lâm cơ chứ…

Tuy đầu tư vào studio của Đồng Phi, thỉnh thoảng cũng cùng cô ấy gặp gỡ vài người trong giới, nhưng Sơ Kiến vẫn còn rất lạ lẫm với chuyện đóng phim. Cô ngồi trong xe bảo mẫu, chăm chú nhìn nhìn thợ trang điểm tô vẽ cẩn thân, tỉ mỉ cho Kiểm Biên Lâm với vẻ khá tò mò thật lâu. 

Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm cũng cảm giác được cô cứ nhìn mình đăm đăm, mặt lại không thể cử động, bèn liếc mắt về phía cô. Sơ Kiến thấy vẻ mặt đó của anh, mặt liền đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Đây chính là trạng thái bình thường trong lúc hóa trang, thế nên thợ trang điểm hoàn thành xong nhiệm vụ liền bước xuống xe, ngồi bên cạnh Tạ Bân hút thuốc, còn thì thầm: “Ôi, nhìn Kiểm Biên Lâm với vợ cậu ta, tôi cũng muốn có bạn gái cùng đi khắp nơi quá!”. 

Tạ Bân dụ tắt tàn thuốc, cười hì hì: “Có phải là ngọt ngào lắm không, em nhìn tôi, tôi nhìn em, vô cùng trong sáng”. 

Thợ trang điểm lắc đầu: “Phải đấy, cái kiểu yêu đương trong sáng như thế khiến tôi cảm giác như được trở về thời thanh xuân đeo cặp sách chép bài. Kiểu chuyện từ thế kỷ trước rồi”. 

Tạ Bân mừng rỡ: “Thôi anh đừng ghen tị nữa, người ta thật sự là mối tình đầu đấy!”. 

Dưới xe, hai người đàn ông độc than liếc nhìn nhau, bùi ngùi như trải qua trăm sông nghìn núi, chịu bao gian khổ khó khan, tiếp tục cúi đầu hút thuốc lá. 

Trên xe, Sơ Kiến kề tai anh nói nhỏ: “Ban nãy, Tạ Bân nói chỉ quay ở Hoành Điếm hai ngày thôi, nơi này sẽ phải quay một cảnh bên trong miếu và một cảnh trong quán trọ, sau đó sẽ chuyển đến một nơi rất nghèo nàn à?”. 

Anh giải thích: “Nội dung kịch bản này từ cao nguyên đến Nepal rồi đến Ấn Độ. Cảnh thiên nhiên sẽ lấy cảnh thật, những phân đoạn khác đều phải tìm nơi dựng cảnh. Nếu không dự trù trước sẽ không cover được”. 

“Vậy hai ngày nữa, em sẽ về Thượng Hải, thu dọn thêm ít đồ chuyển phát nhanh qua đây trước, tránh để anh ăn uống thiếu thốn, không đủ dinh dưỡng. Còn đồ dùng…”

Cô đang tính toán thì Kiểm Biên Lâm lại lắc đầu. 

“Em không cần phải đi đâu, vất vả lắm!”

“ Anh là người bệnh còn không thấy vất vả thì vất vả cái gì?” Sơ Kiến chợt nghĩ đến gì đó, liền đưa tay vuốt tóc anh “Tạ Bân còn nói anh phải đóng vai một vị hòa thượng hoàn tục, trong quá trình quay phim còn phải cạo đầu nữa”. Cô đang suy nghĩ dáng vẻ anh khi cạo đầu sẽ thế nào, nhưng tưởng tượng mãi vẫn không ra. 

Thế nhưng, chỉ cần nhìn khuôn mặt hiện giờ và phục trang còn vứt bên cạnh là có thể nhận ra nhân vật lần này rất có tính đột phá. 

Anh “ừ” một tiếng, nghĩ ngợi rồi cau mày: “Quên nói cho em biết, lát nữa sẽ có cảnh hôn”.

Tim Sơ Kiến đập thình thịch: “Bình thường thôi mà, bây giờ phim nào trên ti vi mà không có cảnh hôn cơ chứ!”. 

Kiểm Biên Lâm vuốt ve gáy cô, không dám nói thật rằng không phải chỉ diễn cảnh hôn thôi đâu. 

Đến khi vào phim trường đã dựng mới nhận ra đó là một phòng giặt quần áo được bày trí mang đậm phong cách du mục. Dưới ánh đèn bên kia là một góc nhỏ của phòng giặt, trên máy giặt còn phủ tấm thảm lòe loẹt. Mấy nhân viên và tạp vụ đều ở phía sau, kẻ đứng người ngồi rủ rỉ tán gẫu. 

Sơ Kiến ngồi trên băng ghế trong góc, nhìn đạo diễn quay phim mô tả cảnh diễn cho Kiểm Biên Lâm và nữ chính. Trong cảnh phim, Kiểm Biên Lâm ôm nữ diễn viên kia ngồi lên máy giặt, đại ý là chỉ trong giây lát phải ôm xốc cô ấy lên với tư thế vô cùng nam tính, ôm ấp vuốt ve nồng nhiệt rồi hôn thắm thiết…Theo như đạo diễn yêu cầu, cổ áo sơ mi của anh phải mở rộng một chút, vạt áo phải kéo ra nửa đoạn từ lưng quần, tay áo xắn lên đến khuỷu tay. 

Tuy Sơ Kiến nghe không rõ lời nói của đạo diễn, nhưng từ hành động của Kiểm Biên Lâm có thể đại khái nhìn ra được đây là một cảnh “nóng”. Từ lúc phát hiện ra điều này, cô liền suy nghĩ xem mình có nên tránh đi không. 

Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm rất nghiêm túc đưa ra ba đề nghị: 

Thứ nhất, bộ phim này sẽ phát vào khung giờ vàng, những phim phát sóng vào khung giờ này đều bị kiểm duyệt rất khắt khe, nên những cảnh quá nóng bỏng có thể cắt bỏ vì có quay cũng không được chiếu. 

Thứ hai, nếu phân đoạn có góc quay  chạm vào ngực thì quay lệch góc đi là được. Nhân tiện, để tôn trọng diễn viên nữ, nhất định phải cho thêm vài lớp bông ở trước ngực. 

Thứ ba, cảnh hôn…vẫn nên quay chếch đi, trông đẹp một cách hàm súc là được rồi. 

Nữ diễn viên cảm kích chết đi được, bảo trợ lý đi tìm bông lót ngực, còn không quên rối rít khen ngợi: “Vẫn là anh Kiểm chuyên nghiệp. Mấy hôm trước có cảnh hôn khiến em phải quay mất cả một ngày, đối phương còn kiên quyết đòi quay lại vì kêu không có cảm giác”. 

Nhân lúc chuẩn bị khai máy, Kiểm Biên Lâm trở lại bên cạnh Sơ Kiến. Anh mang loại giày ủng đế cứng màu đen chuyên dùng cho quân nhân, mặc quần dài bằng chất vải kaki thô ráp, áo sơ mi màu trắng ngà đã cởi bỏ hai nút dưới cổ áo, để lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh trắng trẻo, áo phao lông vũ khoác trên vai. 

Tuy rõ ràng trong phim này anh phải diễn vai người đàn ông nửa đời trước là kẻ ác, nửa đời sau mới “cải tà” nhưng không “quy chính”, vào vai một đội trưởng đội cảnh sát hoạt động ngầm tay đã nhuốm đầy máu tươi trên con đường theo đuổi lý tưởng lấy ác trị ác. Thế nhưng, Sơ Kiến ở phim trường xem cảnh diễn thử khi nãy, rồi bị anh cúi đầu nhìn như thế khiến toàn thân có cảm giác như chính mình đang chìm đắm trong cảnh diễn. 

Thứ cảm giác bị ép buộc phải lang thang bên bờ vực của sự sống và cái chết hoàn toàn không còn là Kiểm Biên Lâm ngày thường nữa. Có lẽ đây chính là tố chất của một diễn viên, vào phim trường liền hóa thân thành nhân vật. 

Hiểu Vũ rót trà nóng cho Kiểm Biên Lâm, anh cầm cốc giấy nhìn cô: “Lát nữa, em ra ngoài đi dạo đi!”. 

Sơ Kiến thoáng ngơ ngác, liền hiểu ra: “À, được. Nơi này lạnh quá, em ra ngoài dạo một lát”. 

Kiểm Biên Lâm kìm nén giọng nói, bất ngờ thốt ra: “Nội dung phim yêu cầu phải thế”. 

“Ừm, em biết rồi”. Sơ Kiến vô cùng khốn đốn, lí nhí đáp: “Em hiểu mà”. 

Không phải chỉ là cảnh nóng thôi sao…

Bình luận

Truyện đang đọc