Uất Trì Tích Nguyệt cũng biết được huynh đệ đồng môn của Kỷ Ninh tới, nên cũng đặc biệt mở tiệc chiêu đãi những đệ tử Hắc Bạch Học cung.
Cùng ngày, ở quận An Thiền xa xôi đang có một con thuyền lớn được khảm hoa văn màu vàng nghiền áp khí bay đi. Ở trên con thuyền có chi chít Kim Giáp cấm quân, trên boong là nam tử mặc giáp đen đội trưởng cấm quân. Mỗi người bọn họ đều có hơi thở hùng hồn, sâu không lường được.
"Đằng trước chính là Tuyết Long Sơn." Một tên nam tử mặc hán phục màu đen cười nói.
"Làm phiền Lạc Tiêu đạo hữu." Chín tên đội trưởng Kim Giáp cấm quân mở miệng nói.
"Việc này là chuyện nhỏ, có thể làm việc cho Diên Vương cũng là phúc của Bắc Sơn Lạc Tiêu ta rồi." Bắc Sơn Lạc Tiêu lập tức tâng bốc, nhưng trong lòng hắn vẫn thầm than. "Tuyết Long Sơn ơi, Tuyết Long Sơn, tại sao các ngươi không có mắt, lại đi đắc tội với Diên Vương. Cho dù khi trước Diên Vương cũng kém tắm, nhưng cũng không phải thứ nhãi nhép như Tuyết Long Sơn các ngươi có thể đắc tội được. Lần này Diên Vương phái tới chín đội Kim Giáp cấm quân, xem ra đúng là hận Tuyết Long Sơn này lắm. Không biết năm xưa Tuyết Long Sơn đã làm cái gì ra nông nỗi này."
Đông Thất chính là kẻ chủ mưu gây ra cái chết cho Uất Trì Tuyết, Uất Trì Sớn!
Dĩ nhiên Kỷ Ninh và Uất Trì Tích Nguyệt đều cực kỳ uất hận. Diên Vương cũng hiểu tâm tử của đứa cháu ngoại nên mới ra lệnh cho chín tiểu đội Kim Giáp cấm quân tới quận An Thiền nói trước một tiếng với An Thiền Bắc Sơn tộc. "Năm xưa vương gia nhà ta lưu lạc, kết thù lớn với Tuyết Long Sơn kia. Hôm nay ta tới để tiêu diệt Tuyết Long Sơn. Xin Bắc Sơn tộc cho chúng ta được phép giải quyết."
An Thiền Bắc Sơn tộc vừa nghe tới tiêu diệt Tuyết Long Sơn là đã khó hiểu.
Đương nhiên An Thiền Bắc Sơn tộc cũng sẽ không quá để ý tới một môn phái mà cả Địa Tiên, Tán tiên cũng không có. Hơn nữa Diên Vương cũng rất biết cách ứng xử, trước đó đã tự mình đến nói nên An Thiền Bắc Sơn tộc lập tức bố trí 'Bắc Sơn Lạc Tiêu' tự mình đi dẫn đường cho Kim Giáp cấm quân tới Tuyết Long Sơn.
"Đến rồi." Bắc Sơn Lạc Tiêu chỉ xuống phía dưới.
Xuyên qua sương mù có thể thấy lờ mờ một dãy núi liên miên, trong đó có ba ngọn nũi hùng vĩ hiểm trở hơn bình thường, độ cao cũng hơn xa những ngọn núi khác.
"Tuyết Long Sơn?" Chín tên đội trưởng cấm quân nhìn ngọn núi kia, gật đầu nhẹ.
"Đầu tiên bắt Đông Thất, sau đó tiêu diệt Tuyết Long Sơn." Một tên đội trưởng mở miệng.
Oang!
Thuyền lớn hạ xuống với uy thế vô tận, đáp thẳng lên tông môn Tuyết Long Sơn, làm cho người ở Tuyết Long Sơn đều kinh sợ. Có kẻ nào dám đáp thuyền thẳng lên tông môn như thế vậy? Thật quá kiêu ngạo?
"Không biết vị đạo hữu nào tới Tuyết Long Sơn ta vậy?" Oang Oang Oang. Ba bóng người lao lên không trung, đúng là ba gã Nguyên Thần đạo nhân của Tuyết Long Sơn: Tuyết Vũ đạo nhân, Hàn Dương đạo nhân, Hắc Long đạo nhân.
Bọn hắn vừa bay lên là lập tức thấy được một đám quân sĩ mặc áo giáp vàng chói lóa, uy thế đáng sợ kia không khỏi làm bọn hắn run lên.
Có điều khi thấy Bắc Sơn Lạc Tiêu mặc hán phục màu đen, Hắc Long đạo nhân liền nói: "Lạc Tiêu tiền bối, làm sao ngài phải tới Tuyết Long Sơn ta vậy? Nếu như có chuyện gì chỉ cần nói một tiếng là chúng ta sẽ tới làm. Cần gì Lạc Tiêu tiền bối phải tự mình tới đây?"
"Không biết Lạc Tiêu tiền bối tới Tuyết Long Sơn ta là vì chuyện gì vậy? Có việc gì cứ ra lệnh, chúng ta sẽ cố gắng đi làm." Hàn Dương đạo nhân cũng nói theo.
Ba gã Nguyên Thần đạo nhân đều rất cung kính.
"Các vị?" Bắc Sơn Lạc Tiêu nhìn về phía chín tên đội trưởng cấm quân ở bên cạnh. Chín tên đội trưởng cấm quân này đều là Tán tiên.
"Tìm được rồi." Một tên đội trưởng trong đó sáng mắt lên.
Vù.
Hắn vừa cất bước lên là đã biến thẳng vào trong tông môn Tuyết Long Sơn. Sau đó chỉ chớp mắt là hắn đã lôi theo một tên thanh niên áo trắng quay lại. Tên thanh niên áo trắng kia tái mét cả mặt, cả người run lẩy bẩy sợ hãi.
"Đông Thất!" Hàn Dương đạo nhân kinh ngạc hô lên.
"Ông nội, ông nội." Thanh niên áo trắng cực kỳ hoảng sợ, hô lên: "Tử Phủ của ta bị hủy rồi, Tử Phủ của ta bị hủy rồi."
Hàn Dương đạo nhân lập tức biến đổi vẻ mặt, mang theo chút giận dữ, có điều hắn vẫn cố nén giận nói: "Lạc Tiêu tiền bối, đây là chuyện gì? Tại sao lại dẫn người tới bắt đệ tử Tuyết Long Sơn ta vậy? Nếu Tuyết Long Sơn ta có đắc tội gì thì cứ việc nói, đáng chết phải xử, Tuyết Long Sơn chúng ta dĩ nhiên sẽ cho một cái công đạo."
"Đây cũng không phải người của ta." Bắc Sơn Lạc Tiêu lắc đầu nói. "Các ngươi thật đúng là mắt mù, tới cả Kim Giáp cấm quân lợi hại nhất ở vương đô Đại Hạ mà còn không nhận ra!"
"Kim Giáp cấm quân?" Hàn Dương đạo nhân, Hắc Long đạo nhân, Tuyết Vũ đạo nhân đều kinh hãi.
Cấm quân?
Bọn hắn cũng chỉ được coi là một phái bình thường ở quận An Thiền, an phận ở một góc, tới cả Tán tiên Địa tiên cũng không có. Nên dĩ nhiên hiểu biết với 'vương đô Đại Hạ' xa xôi cũng rất ít. Tuy Hắc Long đạo nhân đã từng tới vương đô Đại Hạ một chuyến, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cấm quân chứ đừng nói là cấm quân tinh nhuệ 'Kim Giáp cấm quân'. Vừa rồi, bọn hắn thấy những quân sĩ mặc giáp vàng này còn tưởng là quân đội của An Thiền Bắc Sơn tộc.
"Các vị tướng quân." Hắc Long đạo nhân nói. "Nếu Tuyết Long Sơn ta đã làm việc gì đắc tội xin cứ việc nói."
"Ta phụng lệnh tới bắt Đông Thất, diệt Tuyết Long Sơn ngươi." Một tên đội trưởng lạnh lùng nói.
"Truy bắt Đông Thất? Tiêu diệt Tuyết Long Sơn?"
Ba người Hắc Long đạo nhân lập tức nghe như sét đánh bên tai, như đang trong cơn mơ.
Diệt tông môn?
Ông trời ơi!
Môn phái của bọn hắn đã truyền thừa rất lâu rồi, làm sao mà đang yên đang lành tự nhiên bị một đám Kim Giáp cấm quân tới tiêu diệt là sao?
"Hàn Dương!" Hắc Long đạo nhân thấy kẻ bị bắt là Đông Thất thì lập tức hiểu ra, nhìn chằm chằm về phía Hàn Dương đạo nhân ở bên, tức giận thét. "Tất cả là tại ngươi nuông chiều tên Đông Thất kia. Tên Đông Thất đã hại không biết bao nhiêu người bên ngoài, tới cả trong môn phái còn hại không ít nữ êệ tử. Tất cả là tại ngươi không dạy bảo! Chắc chắn là tên Đông Thất kia đã chọc tới nhân vật cực lớn, vì thế mới khiến cho Tuyết Long Sơn ta gặp phải họa diệt môn."
Hàn Dương đạo nhân cũng tái mét mặt.
Tuyết Vũ đạo nhân cố gắng cầu xin: "Các vị chỉ cần trừng phạt Đông Thất là được, thậm chí muốn Tuyết Long Sơn ta làm cái gì cũng được, nhưng xin để cho Tuyết Long Sơn ta một con đường sống."
"Các vị." Đội trưởng bắt tên Đông Thất kia lạnh lùng nói. "Ra tay."
Sau một tiếng ra lệnh, lập tức từng đội Kim Giáp cấm quân bay ra khỏi thuyền.
"Đại trận thủ sơn." Hắc Long đạo nhân gào khàn cả giọng. Thanh âm của hắn vang lên bên tai từng đệ tử.
"Phong cấm!"
"Tuyết Long Phi Thiên trận!"
Toàn bộ trận pháp cấm chế được nhiều đời tiền bối để lại trên Tuyết Long Sơn cùng được kích hoạt, từng luồng phong cấm hiện lên, sương mù tỏa ra, thậm chí còn có từng con rồng trắng tuyết bay lên trên không trung mỗi ngọn núi. Toàn bộ sức mạnh của môn phái đã được kích hoạt. Cho dù có một Tán tiên tới thì cũng khó lòng phá nổi môn phái này.
"Oang..." Trên bầu trời cũng xuất hiện từng con rồng vàng.
Có tổng cộng tám con rồng vàng, mỗi con đều dài tới vạn dặm, uy thế tràn khắp nơi.
Bình thường, Tán tiên đúng là khó có thể phá nổi môn phái Tuyết Long Sơn...Nhưng một tiểu đội cấm quân là một Tán tiên dẫn theo bốn mươi chín Nguyên Thần đạo nhân, lại còn mặc Đạo Binh Giáp Khải tạo thành rồng vàng! Mức độ mạnh của uy lực ít nhất cũng phải ngang cỡ mười Tán tiên
Mà ở đây là chín tiểu đội!
"Uỳnh..." Con rồng vàng uốn lượn múa may, một cái vẫy đuôi đơn giản của con rồng vàng là đã làm cho những chỗ phong cấm bị vỡ vụn như kiểu bong bóng.
Tên đội trưởng bắt Đông Thất quan sát phía dưới.
Đọc Truyện Online Tại TruyệnY YTám tiểu đội khác cùng biến thành rồng vàng, bắt đầu tấn công vào những hướng khác nhau trên Tuyết Long Sơn, hoàn toàn áp đảo...nghiền nát từng đại trận cấm chế ở từng nơi. Còn mê trận ư? Phải biết rằng mỗi con rồng đều dài tới cả vạn dặm, chỉ chấn động một cái là làm cho cả đại trận tan tành rồi.
"Đây, đây..." Hàn Dương đạo nhân dẫn đệ tử tạo thành một con rồng trắng tuyết khổng lồ.
Nhưng nhìn thấy uy thế của con rồng vàng kia thì hắn sợ tới mức không dám đi cản.
Hắn chỉ là một Nguyên Thần đạo nhân dẫn theo một đám Vạn Tượng, Tử Phủ, tạo thành con rồng trắng...đi so với con rồng vàng được một Tán tiên dẫn theo bốn mươi chín Nguyên Thần đạo nhân. Thật đúng là không chỉ có cách một tầng đâu. Chênh lệch quá xa.
"Đông Thất ơi Đông Thất. Rốt cuộc ngươi đã đắc tội với ai thế." Hàn Dương đạo nhân vừa tức vừa tuyệt vọng.
"Xong rồi." Tuyết Vũ đạo nhân dẫn để tử đấu với đối phương một cái mà đệ tử đã chết hơn nửa. Con rồng trắng tuyết biến mất hút. Tuyết Vũ đạo nhân lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng. "Vậy là Tuyết Long Sơn xong rồi. Thật là hận, hận quy định của môn phái Tuyết Long Sơn ta không nghiêm, để đám đệ tử đi hại tứ phương nên mới thành ra đắc tội với nhân vật lớn thế này."
"Uỳnh."
Tuyết Vũ đạo nhân lập tức nổ tung khiến cho một vùng nguyên lực chấn động. Hắn lựa chọn tự bạo là để cho hồn phách còn có thể đi đầu thai.
Tuyết Vũ đạo nhân tự bạo, Hàn Dương đạo nhân bị giết, Hắc Long đạo nhân bị giết.
Từng ngọn núi của Tuyết Long Sơn đều bị sụp đổ. Dưới uy lực của tám con rồng vàng dài vạn dặm. Có ngọn núi bị sụt xuống thành ao hồ, có ngọn bị sập xuống thành cao nguyên. Tóm lại, gần như không còn một ngọn núi nào nữa.
"Đây, đây..." Đông Thất sợ ngây người.
"Lạc Tiêu đạo hữu, lần này đã làm phiền ngươi, bây giờ ta phải quay về vương đô Đại Hạ ngay."
"Đây là chuyện nhỏ. Tuyết Long Sơn đã đắc tội với Diên Vương, bị giết cũng đáng, không thể trách ai được."
"Vậy ta xin đi trước."
"Không tiễn."
Lúc này cả đám Kim Giáp cấm quân giải Đông Thất lên thuyền rời đi. Bắc Sơn Lạc Tiêu đứng đó nhìn về phía nơi vốn là Tuyết Long Sơn, không khỏi lắc đầu: "Môn phái nhỏ bé cỡ này mà quy định không đủ nghiêm, để đệ tử làm hại tứ phương thì số mệnh của môn phái sẽ không ngừng giảm, rồi cũng sẽ tới một ngày bị diệt. Buồn cười, thật buồn cười. Tới cả hoàng tộc Đại Hạ còn phải gây dựng Ứng Long Vệ để truy bắt những tên giết người đầy tội ác. Ngược lại, môn phái nhỏ thì lại tùy ý làm càn."
Vù. Bắc Sơn Lạc Tiêu biến mất.
Diên vương phủ, vương đô Đại Hạ.
Ngay khi tuyết bắt đầu rơi thì một đám Kim Giáp cấm quân đi vào vương phủ.
"Các vị huynh đệ cứ đi nghỉ trước, trông coi tên Đông Thất kia, ta nhanh chóng đi bẩm báo cho quận chúa." Một tên đội trưởng nói, sau đó lập tức đi gặp quận chúa.
Trên một hành lang rộng lớn đang mở tiếc rượu.
Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt đang cùng với đám người Mộc Tử Sóc vừa xem cảnh tuyết vừa ăn uống, trò chuyện.
"Bẩm quận chúa." Đội trưởng kia xuất hiện, cung kính nói. "Người đã bắt tới."
Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt thấy đội trưởng kia thì lập tức nín cả thở nghe câu 'người đã bắt tới' thì hai người không kìm lòng được, đứng phắt dậy.
"Các vịi, ta và Kỷ Ninh có việc, đợi lát nữa sẽ quay lại." Uất Trì Tích Nguyệt nói.
Hay lắm ad ơi! Mình thật sự cảm ơn bạn vì làm ra bộ truyện này, chúc bạn thành công nha...và làm nhiều bộ hay hơn!