MANG THAI TRƯỚC KHI LY HÔN

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Trên xe, ba người không hé răng một lời, Hàn Đông Dương chỉnh kính chiếu hậu một chút, nhìn hai người ở phía sau.

Từ khi đi ra khỏi bệnh viện, Thi Gia liền rất không thích hợp, bây giờ đang ôm cánh tay Lâm Ngộ An một bé mèo con, cằm thì đặt ở trên vai Lâm Ngộ An.

"Sao vậy? Sao mới đó đã đòi về rồi?" Lâm Ngộ An còn nhớ rõ lúc trước Thi Gia nói sau khi về nước thì sẽ không về nữa, cậu hoàn toàn không hiểu Thi Gia đang nghĩ cái gì nữa.

"Trong nước có rất nhiều chuyện cực kỳ phiền lòng!" Thi Gia thở dài.

Lâm Ngộ An im lặng một chút, trong lòng cũng đoán được đôi chút: "Cậu cãi nhau với anh cả à?"

Thi Gia nhướng mí mắt nhìn qua, thản nhiên nói: "Hai người biết hết rồi à!"

Lâm Ngộ An ừ một tiếng.

Thi Gia buông tay, ngồi thẳng người dậy.

Chuyển đề tài lên người Hàn Đông Dương: "Vậy cậu nói xem, rốt cuộc anh cậu thích kiểu người thế nào?"

Hàn Đông Dương nhìn hắn một chút, đáp: "Thành thục chín chắn không dính người?"

Tâm trạng của Thi Gia xuống dốc không phanh trong nháy mắt, lại thấy Hàn Đông Dương thầm lắc đầu: "Không phải!"

Thi Gia: "..."

Hàn Đông Dương lại suy nghĩ một chút: "Ngoan ngoãn nghe lời ít nói?"

Thi Gia hít sâu một hơi, lúc cảm thấy nhân sinh vô vọng thì lại nghe thấy Hàn Đông Dương lẩm bẩm phủ nhận: "Hình như cũng không phải thế thì phải?"

Trong lúc Hàn Đông Dương chuẩn bị nói thêm gì nữa, Thi Gia vội vã cắt ngang hắn: "Được rồi được rồi, cậu chỉ cần thở mạnh một cái thôi là tôi cũng chịu không nổi rồi."

Lâm Ngộ An ngồi bên cạnh cười nói: "Cậu đừng hỏi em ấy, em ấy cũng không biết đâu."

Vẻ mặt Thi Gia cứng đờ, bỗng nhiên ngã xuống trên đùi Lâm Ngộ An, hai tay che mặt, đau xót khóc thành tiếng: "Xem ra đây là trời muốn diệt mình mà!"

Hai người đưa Thi Gia về nhà, chiều đó Thi Gia cùng đi ra ngoài dạo một vòng với Lâm Ngộ An, Hàn Đông Dương nói dì Ngô dọn dẹp căn phòng cho khách một chút.

Lâm Ngộ An nói Thi Gia đừng quá thất vọng, nói là cậu và Hàn Đông Dương đều đứng về phía hắn. Vốn Thi Gia ở bệnh viện bị Hàn Dục Hào làm cho quả tim bể ra như ngọn đèn lưu ly mà Tây Vương Mẫu đập nát, khi nghe thấy lời Lâm Ngộ An nói, tinh thần cả người phấn chấn hẳn.

"Vậy cậu còn về Anh không?"

Thi Gia vui vẻ: "Đương nhiên là không về rồi."

Nói giỡn thôi, không giải quyết được Hàn Dục Hào, cuộc đời này của hắn còn có ý nghĩa gì chứ?

...

Cùng đi du lịch vào ngày mùng chín, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương đã sớm đóng gói hành lý xong trong một buổi tối, nằm trên giường ôm iPad xem lại hướng dẫn. Dì Ngô biết bốn ngày tới bọn họ sẽ không ở nhà, liền quay về nhà sớm một ngày.

"Rốt cuộc chúng ta nên đặt mấy phòng đây?" Lâm Ngộ An làm ổ trong lòng Hàn Đông Dương, có chút không chắc phải làm thế nào.

Đặt hai phòng, lỡ như đến lúc đó anh cả không vui thì sao? Lâm Ngộ An nghĩ đến tính cách kia của Hàn Dục Hào, muốn hắn mở miệng nói yêu, thế thì còn huyền huyễn như cây vạn tuế ra hoa.

Vậy thì đặt ba phòng đi?

Lâm Ngộ An giơ tay vân vê tai Hàn Đông Dương: "Đặt mấy phòng đây?"

"Hai phòng thôi."

"Anh cả không vui thì sao?"

"Vậy thì em sẽ nói với anh ấy là khách sạn không còn phòng nữa, chỉ còn lại hai phòng giường lớn thôi."

Trong lòng Lâm Ngộ An vui vẻ, giơ tay ra —— kéo đầu Hàn Đông Dương xuống, hôn một cái lên mặt Hàn Đông Dương: "Dương Dương nhà anh thông minh quá à!"

"Hầy?" Hàn Đông Dương bỗng nhiên nhìn cậu, mắt sáng sáng: "Cục cưng, anh không nghĩ đến sao?"

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương bỗng nhiên thở phào một cái, trên mặt hiện lên vui mừng hớn hở như có như không, Lâm Ngộ An cau mày, bỗng nhiên nhéo mặt Hàn Đông Dương, híp mắt hỏi: "Trong lòng em lại đang nghĩ cái gì đó?"

Trong miệng Hàn Đông Dương như đang ngậm ngọc trai, không chịu mở miệng: "..."

Lâm Ngộ An: "Nói."

Ánh mắt Hàn Đông Dương dần dần rời rạc, rõ ràng là trong đầu đang tạo ra một cái thế giới không muốn người khác biết.

Lâm Ngộ An nhìn hắn chằm chằm, qua một lúc lâu, mới nghe Hàn Đông Dương nhỏ giọng nói: "Em đang nghĩ thế này, cuối cùng anh cũng từ từ trở nên ngông ngốc rồi á."

Lâm Ngộ An: "..."

Lâm Ngộ An nhịn lại nhịn, khó khăn lắm mới kiềm chế được xúc động xách đế giày lên tát vào mỏ chồng cậu, mình thì đang từ từ đè cơn tức xuống, lại nghe Hàn Đông Dương dùng giọng nói rất thất vọng nói: "Không biết khi nào ngày đó mới có thể đến đây, theo em quan sát, emcảm thấy cũng sắp... á, đau."

Người nào đó thành công chọc giận đàn ông đang trong thời kì mang thai, Lâm Ngộ An cũng chứng minh được, đàn ông đang mang thai thì không có IQ, nhưng thể lực đánh người thì vẫn có.

Sau khi đánh xong một trận, Hàn Đông Dương rất quy củ, ngồi ở một bên, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.

Lâm Ngộ An hỏi nhiều lần, cũng không thấy chồng mình trả lời, nghiêng đầu nhìn qua, chồng cậu đang ngồi im ở một bên, cười cười xoa đầu chồng cậu, hôn một cái: "Hôn nhẹ không đau nữa này."

Khoé miệng Hàn Đông Dương từ từ nhướng lên mà mắt thường có thể thấy được, ôm Lâm Ngộ An làm một cái hôn sâu vượt qua thế kỷ.

Đây là điển hình của đánh một gậy rồi cho một viên đường, Hàn Đông Dương liền lập tức cắn câu, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ.

"Được rồi được rồi." Lâm Ngộ An đẩy hắn ra, "Chúng ta nhanh chóng đặt phòng thôi."

"Được."

Trải qua chọn lựa nhất trí với nhau, đặt hai phòng có giường lớn, về chuyện kiểu khách sạn. Lâm Ngộ An lập tức nói chuyện này cho Thi Gia, Thi Gia tức giận, rống lên ở bên đó: "Hai người có thể lãng mạn chút không, tìm một cái khách sạn tình thú cũng không được à? Có thể huỷ phòng không? Đổi qua một cái giường nước? Có thể suy nghĩ đến tôi một chút không..."

Lâm Ngộ An: "..."

Nụ cười của Lâm Ngộ An tắt đi: "Bạn à, tạm biệt!"

Thi Gia: "..."

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngộ An mới vừa rửa mặt xong, Hàn Đông Dương đã mò ra được một bộ quần yếm denim rộng thùng thình từ trong phòng giữ quần áo, chọn một cái áo khoác phao màu trắng, hợp lại thành một bộ cho cậu mặc.

"Anh không muốn mặc bộ này đâu." Lâm Ngộ An giãy giụa, trong khoảng thời gian này, chồng cậu vô cùng hứng thú với vấn đề ăn mặc của cậu, nhưng bụng cậu lại lớn, luận lanh lợi thì không phải là đối thủ của chồng cậu.

"Bộ này đẹp, em cũng mặc nữa, chúng ta mặc đồ vợ chồng." Hàn Đông Dương nói xong, lấy một cái nón len màu đen ra từ trong tủ quần áo ra, đội cho Lâm Ngộ An, đẩy tới trước gương, "Anh nhìn xem, có phải là nhìn rất ngoan hay không."

Nhìn người đàn ông trong gương, Lâm Ngộ An quay đầu vùi trước ngực Hàn Đông Dương, có chút không muốn ra ngoài: "Như một quả bóng vậy."

Hàn Đông Dương cười: "Nhanh lên, bây giờ chúng ta đi đón hai người anh cả thôi nào."

"... Ừ!"

Hai người lục tục ra cửa, đi đến Hoài Cảnh Hoa Viên đón Hàn Dục Hào trước, sau đó lại đi đón Thi Gia, Thi Gia vừa lên xe đã thấy lạnh cả người, xoa xoa tay: "Tôi ở nhà chờ mọi người cả hai tiếng đồng hồ đấy."

Nói xong lại nhìn Hàn Dục Hào ngồi ở bên cạnh một chút, không hề kiêng dè gì nắm bàn tay đặt trên đầu gối kia, Hàn Dục Hào hốt hoảng, lại không dám làm ra động tĩnh gì, chỉ dám trừng mắt: Cậu đang làm gì thế hả?

Thi Gia cười đắc ý, nắm tay càng chặt hơn.

/Hết chương 47/

Bình luận

Truyện đang đọc