MANG THEO TAOBAO XUYÊN VỀ 70



Điền Chí Thành nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu, ngay cả sức nặng của gánh nước trên vai anh cũng biến nhẹ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn kẹo bạc hà trong tay mình, cô giật mình, tay chậm rãi nắm chặt hai viên kẹo, cô ngẩng đầu nhìn, bóng dáng Điền Chí Thành in sâu vào đôi mắt cô.


Có lẽ…… Có lẽ chuyện lần đó chỉ là do Điền Chí Thành nhất thời hồ đồ?Cô cầm kẹo bạc hà, mở ra nhét một viên vào miệng, vị ngọt nhàn nhạt cùng với vị bạc hà bỗng chốc tràn ngập khắp khoang miệng, lập tức bắt lấy nụ vị giác của Mục Hiểu Hiểu.

Vị ngọt khiến cho gương mặt Mục Hiểu Hiểu thoáng dịu dàng lên, cô nhét viên kẹo bạc hà còn lại và giấy gói vào trong túi áo, sau đó tiếp tục cúi đầu cắt cỏ cho heo.

Điền Chí Thành gánh nước đến hai đầu bờ ruộng, Chu Bảo Quốc đi qua, trong mắt chứa ý cười trêu: “Chí Thành à, cháu cũng không thể thấy nữ thanh niên trí thức mà quên làm việc đâu nha.

”“Chú Bảo Quốc, chú cứ yên tâm, cháu còn kiếm công điểm nuôi gia đình nữa, chắc chắn không làm lỡ chuyện.

” Điền Chí Thành để đòn gánh xuống, nở nụ cười từ tận đáy lòng.


Đến giờ tan làm, mọi người làm việc ồn ào trở về ăn cơm trưa.

Điền Chí Thành về đến nhà cũng không thấy quả phụ Điền, trong nồi cũng trống trơn.

Anh bèn bật bếp, lấy gạo nấu cơm, tiện thể mang rau mà buổi sáng quả phụ Điền lấy ở vườn rau đi rửa.

Đợi cơm toả mùi thơm, quả phụ Điền mới về.

“Mẹ, mẹ vừa đi đâu vậy?” Điền Chí Thành thuận miệng hỏi một câu, quả phụ Điền lại lộ ra gương mặt vui vẻ với anh.


Con trai, tìm được bà mối cho con rồi.

” Quả phụ Điền cười đập đập tay, giải thích nói: “Buổi sáng mẹ và thím Mai Hương con đang làm việc, bà ấy nghe nói mẹ đang lo tìm bà mối không được bèn nói giúp làm bà mối này, cho nên mẹ vừa về liền lấy quà mời bà mối đi đến nhà thím Mai Hương con.

Bây giờ thím Mai Hương con chắc chắn đến viện thanh niên trí thức rồi, hai mẹ con chúng ta đợi tin tức là được.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc