MANG THEO TRÒ CHƠI SINH HOẠT TRỞ VỀ CỔ ĐẠI


Lúc tiếng khóc của Điền Đại Nữ dần dần biến mất, Điền Nhị Nữ vừa vặn mang theo người trở về.

Các nàng cũng đều chưa từng thấy qua dáng vẻ thống khổ của Điền Đại Nữ, sau khi vào cửa chỉ là ngơ ngác đứng ở cửa, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Điền Đường gọi các nàng tới, đem lời lúc trước nói với Điền Đại Nữ một lần nữa nói với các nàng.

Hầm ngầm ở ngay trước mắt, lương thực trong hầm cũng có sẵn.

Trước đó vì tìm lương thực, các nàng lục lọi mỗi một góc trong nhà, tất nhiên biết hiện tại ngoại trừ những lương thực ở trong từ đường kia, không có khả năng lại tìm ra những lương thực khác.

Mà bây giờ trong hầm nhà Điền Đường đột nhiên xuất hiện nhiều lương thực như vậy, ngoại trừ thần nữ theo như lời Điền Đường nói, các nàng căn bản nghĩ không ra khả năng khác, cũng sẽ không hoài nghi lời Điền Đường nói sẽ là giả.


Sau khi xác nhận các nàng hiện tại ở Điền gia thôn tuyệt đối an toàn, mấy người cũng giống như Điền Đại Nữ, phóng thích cảm xúc.

Sau khi khóc xong, mấy tỷ muội nhất trí muốn giao lương thực ra ngoài, các nàng không thể độc hưởng lương thực thần nữ tặng cho được.

“Thần nữ bảo vệ Điền gia thôn chúng ta, tuy rằng lương thực ở chỗ này, nhưng cũng là lương thực của Điền gia thôn.

” Điền Đại Nữ tỉnh táo lại, đã khôi phục trầm ổn bình tĩnh.

Điền Hồng Thảo nuốt nước miếng: "Nhưng những thứ này đều là lương thực đắt đỏ, năm ngoái chỉ có lễ mừng năm mới, chúng ta mới có thể ăn một chút.

"Điền Nhị Nữ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt luyến tiếc nói: "Bảy tỷ muội chúng ta tiết kiệm chút ăn, có thể ăn rất lâu.

"Điền Đào Hoa đứng ở bên hai người bọn họ: “Chúng ta không nói ra ngoài, ai biết nơi này có lương thực? Lúc trước mọi người tìm lương thực khắp thôn, đã lật hết mọi ngóc ngách, nơi này sẽ không còn ai tìm tới nữa.

”Nói xong nàng nhìn Điền Đại Nữ: "Ta cảm thấy! ! vẫn là cùng nhau ăn thì tốt hơn.

"Trong mắt Điền Hồng Thảo đã có nước mắt: "Nhưng nếu mọi người cùng nhau ăn hết số lương thực này, có thể chết hay không? Ta muốn chờ cha nương trở về, ta không muốn chết.

"Điền Đào Hoa lau nước mắt: "Ta cũng không muốn chết, ta muốn sống.

"Còn lại không nói gì chỉ có Điền Cúc Hoa và Điền Đường.


Điền Cúc Hoa nhìn Điền Đường: "Tiểu muội, thần nữ là ngươi mơ thấy, tìm được lương thực cũng là ngươi, ngươi nói như thế nào, chúng ta đều nghe ngươi.

"Lời này vừa ra, các tỷ muội nhao nhao gật đầu: "Đúng, chúng ta đều nghe tiểu muội.

"Điền Đường nhìn mấy người.

Từ lúc nàng quyết định lấy lương thực ra, đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.

Ở niên đại này, lương thực chính là mệnh, thiếu lương thực chính là mất mạng, cho nên mặc kệ các nàng nói cái gì, Điền Đường cũng sẽ không cảm thấy sai.

Nàng mím môi nói: "Thần nữ nói, những lương thực này là ban cho người trong thôn ăn, thế nhưng tất cả mọi người phải làm việc mới có thể ăn, chỉ cần làm đủ việc, về sau chúng ta còn có thể có thêm lương thực.

"Nàng nhìn thẳng mấy người: "Thần nữ nói chỉ cần chúng ta ở trong khu an toàn, là có thể an tâm sinh hoạt.


"Điền gia thôn, từng là một thôn, nhưng hiện giờ người toàn bộ thôn Điền gia còn lại có ba mươi mấy người, trong đó còn có hơn phân nửa là hài tử, dựa vào mấy lão nhân kia nuôi sống mấy đứa nhỏ cơ hồ không có khả năng.

Trên thực tế, muốn mọi người tin tưởng thần nữ tồn tại cũng không khó, nhưng phân phối những lương thực này như thế nào, cũng là một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Lại là một ngày sau, trước cửa từ đường Điền Gia thôn có treo một tấm bảng.

Nhiệm vụ lương thực:1 cân Tam Thất = 4 cái bánh bao1 cân Kim Ngân Hoa = 2 cái bánh bao20 con ếch = 2 cái bánh bao10 con chuột = 2 cái bánh baoĐiền Đại Nữ mờ mịt nhìn tấm ván gỗ, Điền Đường cũng lộ ra thần sắc mờ mịt: "A, ta cũng không hiểu, những thứ này đều là thần nữ nói, thần nữ nói nhất định phải như vậy mới có thể đổi lương thực, bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi khu an toàn.

"Điền Đại Nữ khẩn trương cầm lấy tay Điền Đường: "Vậy ngươi mau nói cho ta biết, thần nữ là nói như thế nào?"Điền Đường thấp giọng giải thích ý trên tấm bảng cho nàng.

….


Bình luận

Truyện đang đọc