MẠNH NHƯ KÝ

Cảnh tượng trong quá khứ dừng lại lúc Lâm phu nhân ngã xuống.

Mạc Hĩ thật vung tay, thổi tan đám mây mù vẽ ra cảnh tượng.

Vì sân nhỏ trong quá khứ có cách bài trí giống với cái sân hiện tại, Mạnh Như Ký nhất thời hơi mơ hồ, chưa bước ra khỏi quá khứ. Cho đến khi Lâm phu nhân ngồi trên đất thấp giọng mở miệng, Mạnh Như Ký mới bị giọng nói khàn khàn của bà ta gọi về thực tại.

"Những chuyện này, ta đều nhớ." Lâm phu nhân nhìn Mạc Hĩ, trong đôi mắt dường như vẫn còn vẻ ẩm ướt mà sương mù mang lại: "Từng câu nói, từng chuyện, ta đều nhớ."

"Nếu đã như vậy..." Mạc Hĩ nghi hoặc hỏi: "Tại sao bà lại thay đổi?"

"Bởi vì... con của ta chưa từng khóc, nhưng vào ngày giết ta, ta đã nhìn thấy ánh nước."

Mạc Hĩ hơi sững sờ.

Câu trả lời này dường như hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta.

Dường như, nàng ta vốn cũng không ý thức được, trong mắt bản thân lúc đó lại có ánh nước.

"Ngươi rất nghe lời, yêu cầu nghiêm khắc của ta, ngươi vẫn luôn hoàn thành rất tốt. Không sợ hãi, không chùn bước, vĩnh viễn tiến lên, ta cũng thuyết phục bản thân, an tâm cho rằng ngươi chính là như vậy, ngươi là... tác phẩm hoàn hảo nhất của ta."

Lâm phu nhân vừa khẽ lắc đầu vừa nói: "Nhưng ta sai rồi, sai lầm lớn rồi... Ta tỉnh ngộ quá muộn, vào thời khắc cuối cùng, ta mới nhìn thấy, ngươi không phải chỉ có thiên phú, mà ngươi còn có trái tim nhạy cảm nhất. Vì thế ngươi mới nỗ lực như vậy, chỉ để không khiến ta có một chút thất vọng nào."

Mạc Hĩ im lặng nghe Lâm phu nhân nhận sai, nàng ta dường như hơi hỗn loạn, trên nét mặt lại xuất hiện vẻ nghi hoặc như một con vật nhỏ.

Như thể đến bây giờ, lời nói của Lâm phu nhân càng khiến nàng ta khó hiểu.

"Ta tới vùng đất Vô Lưu nhưng cũng bị nhốt ở đây, ngươi đã giết ta, nhưng chấp niệm của ngươi lại giữ ta lại, không để ta hoàn toàn tách ra, cũng không cho ta quay về nhân gian. Đến hôm nay, vẫn như vậy, Mạc Hĩ, ngươi cũng vẫn đang lang thang đúng không?"

Trong lúc tuyệt vọng với nhân thế, Mạc Hĩ đã giết sinh mẫu của mình, mà trong nội tâm, nàng ta vẫn đang cứu vãn.

Vì thế Lâm phu nhân ở lại vùng đất Vô Lưu, dù có ngàn vàng cũng không thể ra.

Đây là sức mạnh của một thần linh như Mạc Hĩ, cũng là "tư tình" của một con người như nàng ta.

Mạnh Như Ký không nhịn được mà nhìn Mục Tuỳ ở bên cạnh.

Hắn không giống Mạc Hĩ, nhưng cũng tương tự nàng ta. Muốn huỷ hoại tất cả mọi người, là thù hận kéo dài từ khi hắn là thần linh, nhưng mê man dao động lại là sự lưu luyến như một con người của hắn.

Mất đi thần cách, ở nhân gian nhiều năm như vậy, còn từng đến vùng đất Vô Lưu chấp niệm nặng nề...


Cho dù trong lòng Mục Tuỳ không có người nào, nhưng cũng khó tránh sinh ra nhân tính.

Có nhân tính, thì sẽ có yếu đuối, có hèn nhát, có ỷ lại, có không nỡ.

Giống như tham lam và độc ác, đây đều là một mặt không thể vứt bỏ trong nhân tính.

Bàn tay nắm tay Mục Tuỳ của Mạnh Như Ký càng siết chặt. Nàng biết lúc này nắm tay hắn không có ích gì, nhưng nàng hy vọng bản thân có thể kéo hắn về phía con người nhiều hơn một chút.

Bởi vì huỷ diệt, không chỉ là huỷ diệt người khác, mà còn huỷ diệt "con người" trong hắn.

Lúc thế giới bên ngoài hoang tàn, thế giới bên trong Mục Tuỳ e rằng cũng chỉ lưu lại hoang tàn nhỉ...

Mạnh Như Ký không muốn thế gian này đi đến bước đó, bất luận là người bên ngoài, hay là bản thân Mục Tuỳ.

"Bà nói sai rồi, ta giữ lại bà, là một sai lầm trước đây." Nhưng Mạc Hĩ lại lạnh lùng nói với Lâm phu nhân: "Bây giờ, ta cũng có thể cho bà rời đi rồi." Nàng ta nói rồi, đầu ngón tay khẽ động đậy, định dùng ngàn vàng để thi triển thuật pháp, nhưng ánh sáng loé lên trên đầu ngón tay nàng ta rồi lại biến mất.

"Có điều, bây giờ ta vẫn còn một nghi vấn... Bà nói bà đã sai, thế nên, bà tìm người quay về nhân gian cho bà, không phải để báo thù? Không phải bà cho người đến giết ta?"

Lâm phu nhân cười khổ: "Ngươi cho rằng ta sẽ hận ngươi?"

"Ta đã giết bà, không nên hận sao?"

Lâm phu nhân im lặng phút chốc, nhưng không trực tiếp trả lời, bà ta liếc nhìn Mạnh Như Ký ở bên cạnh: "Gần đây, ta thường xuyên nhớ tới ngươi, có lẽ cũng vì ngươi thực sự đã tới. Ta thường xuyên nhìn Mạnh cô nương mà nghĩ, có lẽ nếu có lần nữa, ta sẽ dạy ngươi giống như Mạnh cô nương, không cần hoàn hảo như vậy."

Mặc dù Lâm phu nhân nói rất nghiêm túc, nhưng Mạnh Như Ký vẫn bĩu miệng, mím môi, cuối cùng vẫn nuốt câu "Cảm ơn bà" vào bụng.

Nàng lựa chọn không ngắt lời Lâm phu nhân.

"Nhiều năm như vậy, ta tìm một người, muốn cho người đó ngàn vàng, để người đó thay ta quay về nhân gian, cũng chỉ là muốn người đó chuyển một lời giúp ta... Ta muốn nói với ngươi, là a nương sai rồi."

"Chỉ có vậy?" Mạc Hĩ lại chỉ vào Mạnh Như Ký rồi liếc bàn đá: "Vậy tại sao bà lại làm khó bọn họ? Bà đang tìm người thế nào?"

"Tìm một người dám chống đối ta." Giọng điệu Lâm phu nhân trở nên kiên định: "Một người có dũng khí chống lại vận mệnh..."

Dứt lời, Mạnh Như Ký bừng tỉnh.

Chú độc là uy hiếp, không sai. Ngàn vàng là dụ dỗ, cũng không sai. Nhưng uy hiếp và dụ dỗ nào có không phải là thủ đoạn vận mệnh bắt ép chúng sinh thần phục.


Lâm phu nhân muốn...

"Ta muốn xin lỗi ngươi, sau đó chuyển thêm một câu, đừng từ bỏ..." Giọng nói bà ta già nua, như truyền tới từ quá khứ: "Đừng nghe theo sắp xếp của người khác, cho dù là vận mệnh cũng vậy."

Mạnh Như Ký nắm tay Mục Tuỳ, vì thế nàng cảm nhận được rõ ràng, cơ thể Mục Tuỳ hơi sững sờ. Nàng quay đầu nhìn Mục Tuỳ, chỉ thấy Mục Tuỳ hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Mạnh Như Ký không hỏi, vẫn lựa chọn nắm chặt tay hắn, đứng bên cạnh hắn.

Còn Mạc Hĩ ở trước mặt, sau khi nghe Lâm phu nhân nói, ánh sáng trong mắt cũng hơi loé lên, chỉ là trong thoáng chốc nàng ta lại khẽ nhắm mắt, gột sạch dao động trong mắt.

"Lâm phu nhân, bà khiến ta hơi bất ngờ. Không ngờ khi gặp lại sẽ được nghe những lời này. Có điều..." Mạc Hĩ vẫn vung ngón tay mình, ánh sáng ngưng tụ ở đầu ngón tay nàng ta, ánh sáng lạnh lẽo, giống hệt giọng nói của nàng ta: "Bây giờ ta chỉ nghe theo sắp xếp của bản thân."

Ánh sáng b ắn ra, lao thẳng về phía Lâm phu nhân!

Mạnh Như Ký kinh ngạc, nàng muốn ngăn cản, nhưng trên người chỉ còn vài bạc từ mấy ngày trước, căn bản không đủ để ngăn cản thuật pháp được ngưng tụ từ ngàn vàng của Mạc Hĩ.

"Mục Tuỳ!" Mạnh Như Ký gọi một tiếng.

Lệ khí quanh thân Mục Tuỳ muốn động đậy, nhưng một mũi tên ánh sáng khác lại lặng lẽ lao đến sau lưng Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ phát giác, dùng lệ khí ngăn lại đòn tấn công đằng sau trước. Còn Lâm phu nhân bên này lại hoàn toàn bị mũi tên ánh sáng tấn công!

Nàng ta thực sự định tiễn Lâm phu nhân đi vãng sinh ở nơi này, không hề có chút do dự hay lưu luyến nào!. Ngôn Tình Hài

"Bùm" một tiếng, giữa tia lửa, một màn nước màu xám cực lớn giáng xuống từ trên trời, ngăn lại đòn tấn công của Mạc Hĩ.

Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong không trung có một bóng người, mặc y phục đen, chính là Mạc Ly. Sắc mặt hắn trắng bệch, dường như phải dùng cách mà chủ nhân Vô Lưu mới có thể dùng để dẫn nước Nại Hà đến đây.

Mạc Hĩ dùng thuật pháp ngưng từ ngàn vàng để tấn công Lâm phu nhân, nhưng ngay khi tiếp xúc với nước Nại Hà, thuật pháp ngưng từ ngàn vàng liền lập tức biến mất.

Lúc này Mạc Ly mới bảo vệ được Lâm phu nhân, nhưng cho dù cách rất xa, Mạnh Như Ký vẫn thấy được hắn mất sức thế nào.

Trước đây hắn đã bị thương.

Hắn đang dùng mạng đánh cược.

Mạnh Như Ký hơi lo lắng, nàng nhìn Mục Tuỳ ở bên cạnh, biết lúc này Mục Tuỳ cũng không thể dùng nhiều lệ khí hơn nữa, trước giờ hắn thích khoe sức, mặc dù ngoài mặt không thể hiện nhưng trời mới biết trong cơ thể hắn, lệ khí của Trản Diệp và lệ khí của hắn đang đấu đá thế nào, đang xảy ra những phản ứng gì.


Mà lúc này trên người nàng chỉ có vài bạc, không bột đố gột nên hồ.

Tình hình bây giờ, nếu Mạc Hĩ muốn hạ sát chiêu...

Bọn họ đều không có phần thắng.

Mạnh Như Ký lo lắng không thôi, nhưng Mạc Hĩ bị làm phiền trước mặt lại bình tĩnh quá mức.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn trời.

Trong câu chuyện quá khứ của nàng ta, Mạc Ly gần như là "bàn đạp" dẫn nàng ta đến tận cùng vận mệnh, mà lúc này nàng ta nhìn Mạc Ly lại như nhìn một người xa lạ.

Tháng năm đằng đẵng, thế sự xoay vần, cố nhân chung quy không còn là kẻ địch nữa.

Hai người từng nói rằng cùng chung tay thay đổi vận mệnh, cuối cùng lại đứng trên hai lập trường khác nhau.

"Vùng đất Vô Lưu do ta và ngươi cùng tạo ra, ngươi không ngăn nổi ta."

Ánh sáng trên người Mạc Hĩ trở nên mờ ảo, vậy mà lại xuất hiện lệ khí giống trên người Mục Tuỳ.

Nước Nại Hà ngăn được thuật pháp của vùng đất Vô Lưu, nhưng không ngăn được lệ khí thần linh.

"Thiên Sơn Quân, lệ khí thần linh này, ta và ngươi cùng nguồn." Mạc Hĩ nói: "Ta sẽ cắt đứt mối liên hệ cuối cùng với con người, ngươi cũng nên như vậy. Ngàn vàng ở đây, ngươi nên cùng ta quay về nhân gian, sáng lập thế giới mới."

Nói rồi, lệ khí quanh người Mạc Hĩ bạo phát, lệ khí như roi phóng thẳng lên trời, trực tiếp tàn nhẫn kéo Mạc Ly từ không trung xuống.

Nước Nại Hà mất khống chế lại chảy ngược về trời.

Mạc Ly nặng nề ngã xuống bên cạnh Mạnh Như Ký, hắn liếc Mạnh Như Ký một cái rồi lại nhìn Mục Tuỳ bên cạnh.

"Tiểu Mạnh." Hắn đột nhiên nói: "Làm khó ngươi rồi."

Câu nói này không đầu không đuôi, Mạnh Như Ký nghe cũng mờ mịt, còn chưa kịp hỏi lại thì Mạc Ly đã nâng tay vung về phía Mạnh Như Ký.

Cả người Mạnh Như Ký liền như bị một cơn gió cuốn lên không trung, bay ngược lên trời theo dòng nước Nại Hà rút về, hướng về Nại Hà cực lớn trên trời.

Còn Mục Tuỳ bên cạnh Mạnh Như Ký đang nhìn chằm chằm Mạc Hĩ trước mặt, đề phòng nàng ta ra tay với Mạnh Như Ký, nào ngờ nguy hiểm lại tới từ bên cạnh!

Ngay khi đôi tay nắm chặt đột ngột bị buộc tách ra, Mục Tuỳ dường như cảm nhận được có thứ gì đó bị cướp đi trong tim mình.

Trái tim đột nhiên trở nên trống rỗng.

"Lão già nhà ngươi!"


Mục Tuỳ nghe thấy tiếng Mạnh Như Ký chửi mắng trên không trung, nhưng rất nhanh, giọng nói của nàng đã biến mất, bởi vì nàng đã chìm vào Nại Hà, không thể khống chế mà trôi lên trên.

Trước dòng nước lớn, nàng giống như một chấm nhỏ, đã trở thành một hòn sỏi trong dòng sông...

"Ngươi đánh nhầm người rồi..."

Giọng nói của Mạnh Như Ký không biết có truyền ra không, nàng chỉ thấy bản thân bị một sức mạnh khổng lồ kéo đi, bay loạn trong không trung.

Nước Nại Hà trong không trung như thể rất nhẹ, không giống nước mà giống mây hơn.

Nàng bị lắc cho muốn nôn, nhưng nàng không dám mở miệng, vì nàng vẫn nhớ trong nước Nại Hà có kịch độc.

Yểm yêu đó điên rồi sao!

Mạnh Như Ký chửi mắng trong lòng, nhưng lúc nàng khó khăn mở mắt muốn phân biệt phương hướng trong hỗn loạn, nàng lại bất ngờ phát hiện, trước mặt xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Hắn đang kiên định, không chút do dự bước về phía nàng.

Rơi vào Nại Hà, bị cuốn lên trời, sẽ trực tiếp vãng sinh...

Mạnh Như Ký rất muốn nhắc nhở Mục Tuỳ đang khó mà che giấu sự lo lắng này.

Nhưng dường như... cũng không cần nàng nhắc nhở.

Thời gian hắn ở vùng đất Vô Lưu dài hơn nàng nhiều, hắn nên biết rất rõ, nhưng hắn vẫn đã tới.

Khi Mục Tuỳ kéo lấy nàng, ôm nàng vào lòng, Mạnh Như Ký đột nhiên hiểu tại sao Mạc Ly lại làm như vậy.

Mạc Hĩ muốn đưa Mục Tuỳ về nhân gian, ngàn vàng đã ở trong tay Mạc Hĩ.

Trong tình huống không chắc chắn Mục Tuỳ rốt cuộc có rời đi cùng Mạc Hĩ không, so với việc cướp ngàn vàng từ tay nhân thần, thì cách ổn thoả hơn chính là dụ Mục Tuỳ đi...

Tấn công Mạnh Như Ký, khiến nàng rơi vào nguy hiểm, dường như là cách dụ Mục Tuỳ tốt nhất đối với Mạc Ly...

Nghĩ thông điều này, tâm trạng Mạnh Như Ký nhất thời vô cùng phức tạp.

Lão già này...

Cách phá cục diện, cũng khá độc đáo.

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!


Bình luận

Truyện đang đọc