Lẽ nào một con lợn cũng không được ư?
.
Thời Duyệt đang ở dưới nhà, Hứa Ấu Diên không có thời gian để lãng phí, nhanh chóng gọi A Song dậy đuổi vào trong góc, không được cản trở cô dọn nhà.
Quần áo để khắp nơi đã không kịp dọn, cô treo chiếc áo khoác dày nặng nhất lên móc, tất cả những thứ khác đều nhét vào trong tủ.
Núi quần áo chồng chất trong giỏ đồ bẩn vẫn chưa kịp giặt, cũng mặc kệ, đổ hết vào máy giặt, đóng cửa lại.
Chôn tất cả những thứ có vẻ vướng víu, hút bụi một vòng, giấu mô hình chỉ còn thiếu cái đuôi làm cho Thời Duyệt. Nhìn quanh, căn hộ nhỏ lập tức trở nên sạch sẽ hơn hẳn.
A Song ngoan ngoãn đứng ở trong góc, vừa vô tội vừa tò mò nhìn Hứa Ấu Diên, dường như không hiểu vì sao nửa đêm cô lại chạy vòng vòng khắp nhà thế này.
Khi biết Thời Duyệt muốn đến, Hứa Ấu Diên vừa lo lắng vừa thấp thỏm không yên.
Nhưng trong một ngày giá lạnh thế này, có người sẵn sàng lặn lội từ xa mang đồ ăn đêm cho cô, có người sẵn sàng chịu rét buốt đến gần cô, để đêm đông một mình hôm nay bỗng có thêm hơi ấm, để Hứa Ấu Diên từ nơi vắng lạnh trở về nhân gian.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Cô khuỵu gối xuống trước mặt A Song, đưa tay ra, A Song biết cô muốn gì, cụp mắt nhìn sang nơi khác, bất đắc dĩ bắt tay cô.
"Thái độ gì đấy." Hứa Ấu Diên ấn vào đầu nó, "Lát nữa được ăn đêm em đừng có ăn đấy."
Tất cả đều đã được thu dọn sạch sẽ, Hứa Ấu Diên định xuống dưới nhà đón Thời Duyệt, vừa rẽ sang hướng thang máy đã nhìn thấy Thời Duyệt đang đứng ở đó.
"Em đã lên rồi, sao không gõ cửa?"
"Không phải em sợ chị vẫn chưa dọn dẹp xong à? Phải nhìn thấy nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu thì ngại lắm. Tốt cho chị tốt cho cả em, chỉ đành chịu khó đợi chị tự xuất hiện. Sao nào, đồ cần dọn đã dọn chưa, người cần đi đã đi chưa?" Thời Duyệt vừa mở miệng đã nói một tràng.
Hứa Ấu Diên liếc qua: "Người cần đi là thế nào? Ai thèm đến cái nhà vừa chật vừa nát của bà cô này chứ? Đêm hôm đến đây chỉ để đấu võ mồm với chị thôi à. Có phải đã tập đi tập lại mấy lời thoại này trong đầu rồi đúng không? Đứng lâu chưa? Vừa ra ngoài hành lang đã ngửi thấy mùi thơm, cũng không sợ nửa đêm đánh thức hàng xóm để người ta ra đây khiếu nại à."
"Ra thì ra, đến bao nhiêu em phần bấy nhiêu." Thời Duyệt giơ hai cái túi nặng trĩu trong tay lên cao, có thể thấy phần ăn rất lớn, "Bao no."
Bầu không khí đêm nay rất tốt, có lẽ vì vừa vượt qua giai đoạn thứ hai của chủ đề kinh dị, cũng có lẽ vì cái ôm trong trò chơi, làm cả hai có cảm giác xích lại gần nhau không ít.
Tóm lại, khi Thời Duyệt mang theo đồ ăn ngon xuất hiện, Hứa Ấu Diên phát hiện mình đói, đói đến nỗi bụng kêu to.
"Em được vào thật sao, sẽ không nhìn thấy cái gì không nên thấy chứ?" Thời Duyệt đi theo Hứa Ấu Diên qua hành lang vừa lọt gió vừa tối mờ, đến cửa phòng.
Thời Duyệt đã đến trước cánh cửa này rất nhiều lần, lần nào cũng bị nó chặn lại, chưa thể thật sự đi vào.
Đây là nơi cô dùng trăm phương ngàn kế muốn đến, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội, không ngờ khi mộng đẹp sắp thành hiện thực, Thời Duyệt cũng có chút hồi hộp.
Chỉ sợ tất cả hồi hộp trên đời này đều dành cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên vẫn cảm thấy câu nói này của em là đang trêu đùa: "Không phải em đã biết nhà chị thế nào từ lâu rồi à? Trước kia học thêm ở phòng ngủ của chị, dù sao cũng nhất định không bẩn, có bừa không thì chị không biết." Hứa Ấu Diên mở cửa, hào phóng để Thời Duyệt vào tham quan.
Căn phòng nho nhỏ, ghế sô pha ti vi đều là kiểu cũ, chỉ có bàn làm việc của chị rất tinh xảo, trên màn hình cực lớn vẫn còn sơ đồ tư duy chị đã vẽ được một nửa và mấy bản nháp bối cảnh.
Ô cửa sổ đối diện có dán băng dính cản gió, trên băng dính còn là hình vẽ đùi gà.
Là căn hộ của Hứa Ấu Diên, dù là lần đầu tiên Thời Duyệt đến, hơi thở thuộc về Hứa Ấu Diên vẫn làm cô cảm thấy vừa thân thuộc vừa yên tâm.
Cửa vừa mở, A Song đã hớn hở thè lưỡi đến gần Thời Duyệt vẫy đuôi, còn bám vào quần cô như rất quen, bị Hứa Ấu Diên dạy dỗ: "A Song, không được thế!"
"Không sao, A Song nhận ra em mà." Thời Duyệt đặt đồ lên bàn, khuỵu gối xuống xoa đầu nó: "Ngoan, sao mới một thời gian không gặp đã thấy em béo lên rồi? Xem ra dạo này em cũng giống chủ của em, sống rất thoải mái nha."
Hứa Ấu Diên lấy dép cho em: "Chị thoải mái bao giờ, chị vẫn là dân thất nghiệp chưa có dự án nào hoàn thành đây.'
"Dù hiện tại chị chưa có dự án nào lên kệ, nhưng mỗi trò chơi trong tay chị bây giờ đều có khả năng bùng nổ. Dù là trò chơi mỹ thực hay hồi ức vĩnh cửu, trò nào được ra mắt cũng sẽ trở thành đề tài nóng hổi, em lạc quan về chị."
"Cảm ơn lời tốt của em." Trước kia Hứa Ấu Diên rất tự tin vào lĩnh vực chuyên môn của mình, từ khi trải qua biến cố lớn kia, từ khi ngã xuống từ đỉnh núi, cô phát hiện trên sườn núi có vô số nhân tài mới xuất hiện khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
Cảm giác tre già măng mọc thật sâu sắc, lại thêm một khoảng thời gian không trải qua sự kiểm nghiệm của thị trường, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy mất sức, sợ vất vả làm ra một trò chơi, chẳng những chưa thể kiếm được tiền cho Thương Lộc, đã mất một khoản từ bên trong, vậy thì quá lúng túng.
Câu nói của Thời Duyệt thật sự làm cô thoáng yên lòng phần nào.
Thời Duyệt lấy đồ ăn ra ngoài, Hứa Ấu Diên thấy đóng gói có vẻ không giống đồ mang đi, tất cả đều được đựng trong hộp giữ nhiệt tinh xảo, xếp chồng lên nhau ngay ngắn. Chỉ có một túi gà rán và mấy lon bia giống như vừa mua từ bên ngoài.
"Không phải mấy thứ này đều là em tự làm rồi mang đến đấy chứ?" Hứa Ấu Diên như phát hiện ra sự kiện trọng đại.
"Đúng vậy, chị đã được chứng kiến tay nghề của em rồi, nhưng vẫn hiểu lầm gì về mấy món ăn xinh đẹp này sao?" Thời Duyệt tự hào nói, "Bên cạnh chị có một cao thủ ẩm thực bậc thầy chuyên tất cả các món, chẳng lẽ chị vẫn muốn ăn đồ bên ngoài? Đương nhiên em đã làm tất cả cho chị. Đồ ăn bên ngoài không biết dùng dầu mỡ gì, chị có thể yên tâm mà ăn không? Hứa Ấu Diên, lòng chị cũng hơi bị rộng đấy."
"Chị chỉ hỏi có tí, có nhất thiết phải bật lại chị như thế không." Hứa Ấu Diên nhìn logo gà rán hỏi, "Lẽ nào hàng gà rán này cũng là của em?"
"Không phải." Thời Duyệt nói, "Là chuẩn bị cho đồng nghiệp của em, chị muốn ăn thì cứ thử đi, gà rán hàng này rất ngon. Không muốn ăn thì cứ để đấy, không sao."
"Đồng nghiệp của em?" Hứa Ấu Diên không rõ.
"Đồng nghiệp của em cũng ở tòa nhà này, còn cùng tầng. Em nghĩ nếu gặp phải cô ấy, mùi đồ ăn từ túi lại rõ như vậy, không chia cho người ta một phần thì không hay, cũng để chặn miệng cô ấy, nên mới mua đồ bên ngoài dự phòng. Không ngờ là gặp thật, em đúng là tính toán như thần."
"Có nghĩa là em gặp đồng nghiệp của em rồi?" Hứa Ấu Diên nghiêm túc hỏi, "Cô ấy có biết em đến đây làm gì không?"
"Không biết, sao phải cho cô ấy biết."
"Vậy cô ấy có biết chị sống ở đây không?" Hứa Ấu Diên không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại giữa Thời Duyệt và đồng nghiệp của em tối hôm đó. Cô hoàn toàn đồng ý với lời của người nọ, dù Thời Duyệt có xuất hiện trong tầm mắt công chúng hay không, thì hiện giờ cô và em cũng không thể có quan hệ đặc biệt, ít nhất là không thể trước mặt người khác.
Thời Duyệt mở tất cả hộp giữ nhiệt, tựa như chú ý đến vấn đề chính trong lời Hứa Ấu Diên nói, lại tựa như không quan tâm:
"Hẳn là không biết đâu, nếu không chị đã bị truyền thông bao vây chặn đánh từ lâu rồi. Bỏ gà rán lại, nhưng vẫn còn đồ ăn em làm đây, Hứa Ấu Diên chị phải ăn hết."
"Cái gì, em bảo chị ăn hết bốn món ăn một bát canh? Em mang đồ ăn đêm cho chị hay vội cho lợn ăn đấy?" Hứa Ấu Diên nói, "Chị đi tập vất vả lắm mới hơi gầy đi được, em lại muốn nhanh có đồng đội béo à?"
"Ai bảo chị ăn hết, ăn mỗi món một ít là được. Yên tâm, không phí, chị không ăn hết thì em lo phần còn lại." Thời Duyệt nói, "Lấy đũa đi."
Hứa Ấu Diên lấy bộ đồ ăn, Thời Duyệt cầm dao cắt một miếng xá xíu bóng mỡ: "Được rồi, xem ra hiệu quả của hộp giữ nhiệt này không tồi, thịt không khác gì lúc mới lấy ra khỏi chảo. Nào, há miệng."
Thời Duyệt xiên miếng thịt xá xíu đưa đến bên miệng Hứa Ấu Diên, hoàn toàn không hề mất tự nhiên, còn cực kì thản nhiên nhắc lại lần đút ăn thất bại ở nhà mình: "Lần trước không thể thành công, lần này không có người phá đám, Hứa Ấu Diên chị phải đền cho em."
Thời Duyệt có vẻ rất thích dùng mấy từ trẻ con với Hứa Ấu Diên, là thói quen hay là cố ý?
Ở hoàn cảnh chỉ có hai người, Hứa Ấu Diên cũng rất thích được Thời Duyệt yêu chiều, dù Thời Duyệt tỏ ra trẻ con thế nào, cô đều không cảm thấy phiền phức.
Khi Thời Duyệt còn chưa kịp phản ứng, Hứa Ấu Diên đã nhanh chóng cắn miếng thịt kia, vừa nhâm nhi vừa vỗ vai Thời Duyệt khen: "Thần bếp."
Tốc độ của Hứa Ấu Diên thật sự quá nhanh, đến nỗi Thời Duyệt hoàn toàn không kịp tận hưởng niềm vui vì đút ăn thành công.
"Không được."
"Cái gì không được..."
Thời Duyệt lập tức cắt xá xíu thành mười mấy miếng: "Chúng ta làm lại."
"Dở hơi à, ai ăn hết được nhiều như thế!"
"Kệ!" Thời Duyệt kiên quyết, "Chị không ăn chứ gì? Là vì em làm không ngon tí nào, vừa rồi khen em đều là giả dối!"
Hứa Ấu Diên: "..."
Thật sự chịu thua, bạn nhỏ Thời Duyệt ba tuổi, không thể hơn.
Thời Duyệt hết sức thích thú đút hết mười mấy miếng thịt xá xíu vào miệng Hứa Ấu Diên, hài lòng nhìn chị ăn, còn vui hơn chính bản thân được ăn.
"Thịt xá xíu này thật sự quá đáng, mai chị phải đi tập cả ngày mới được." Hứa Ấu Diên vừa than vừa nhớ lại dư vị thơm ngon của thịt xá xíu. Đúng là không thể chê tay nghề của oắt con này, nấu ăn còn rất hợp với khẩu vị Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên cũng nghi ngờ liệu có phải Thời Duyệt bí mật điều tra, nếu không sao món nào cũng là món cô thích?
Trong lúc vô tình, dạ dày đã bị em mua chuộc.
Đáng sợ hơn chính là, dù ngoài miệng nói không muốn, Hứa Ấu Diên ăn bánh bao kim sa còn ước gì có thể chấm bánh bao vào nước thịt xá xíu còn thừa trong bát, may mà lý trí cuối cùng cũng kéo cô về.
Thành thật mà nói, nếu như không phải cần ăn uống điều độ, thì món xá xíu này có bao nhiêu miếng Hứa Ấu Diên có thể tiêu diệt bấy nhiêu miếng.
Ban đầu còn kêu ca không thể ăn hết, nếu không nhờ lý trí giữ lại, sợ bao công sức kiên trì tập tành đổ bể, cũng sợ Thời Duyệt sẽ cười suốt một năm tới, Hứa Ấu Diên thật sự có thể quét sạch bốn món ăn một bát canh thêm món chính.
Thời Duyệt nhận ra chị ăn rất ngon miệng cũng vô cùng thích, hỏi: "Muốn ăn nữa không? Bây giờ em vào bếp nấu cho chị thêm mấy món."
Hứa Ấu Diên kéo em lại: "Bạn trẻ tuyệt đối đừng xúc động. Dù ngon nhưng chị cũng thật sự không ăn được nữa. Đừng bắt nạt bà cô già tập gym vất vả được chứ?"
Thời Duyệt thỏa mãn: "Được rồi, về sau em không mang đồ ăn đêm cho chị nữa, đổi thành ban ngày đưa đồ ăn bổ dưỡng thì thế nào? Không phải em khoe khoang, em cũng có thể làm đồ ăn bổ dưỡng rất ngon đấy."
"Thật hâm mộ những người biết nấu ăn như em."
Thời Duyệt khó chịu: "Em thì em, sao còn phải 'những người như em', lẽ nào chị gặp được ai khác nấu ăn hợp khẩu vị chị như em rồi sao?"
Hứa Ấu Diên lập tức lắc đầu: "Không phải không phải, đồ ăn em nấu là ngon nhất, ngon hơn cả mẹ chị làm, đây là nói thật, không phải nịnh em."
"Không đến mức đấy. Em từng được ăn đồ bác gái nấu rồi, đấy mới là đồ ăn đẳng cấp cung đình. Hơn nữa em cũng lấy ít cảm hứng từ bác, biết nhà chị có khẩu vị thế nào, lại nghiên cứu thêm, nên chị mới có thể cảm thấy những món này cực ngon miệng."
"Thì ra em đặc biệt nghiên cứu..." Hứa Ấu Diên hơi bất ngờ, Thời Duyệt lại có thể làm đến mức đấy.
Thời Duyệt gật đầu, khẳng định rất nghiêm túc.
Để làm ra những thứ Hứa Ấu Diên thích, Thời Duyệt còn dành nhiều thời gian hơn khi làm việc với hệ thống Hằng Tinh.
"Vậy chị phải ăn hết sạch." Hứa Ấu Diên nói, "Chị đứng dậy một lát cho tiêu, rồi bắt đầu hiệp hai."
"Được rồi được rồi, chị đừng lắc lư, phần còn thừa không ăn hết thì cứ để lại, đợi đến khi chúng ta vượt ải thứ ba xong chắc chị cũng sẽ đói, ăn tiếp cũng được."
Hứa Ấu Diên chợt nghĩ đến điều gì, nở nụ cười không có ý tốt nhìn Thời Duyệt: "Vậy em nói thật luôn đi, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây, thật ra là vì ở nhà một mình chơi chủ đề kinh dị rất sợ đúng không?"
Thời Duyệt đặc biệt vui vẻ: "Đúng vậy, sợ lắm sợ lắm, cần chị Ấu Diên nắm tay em làm nhiệm vụ cùng nhau mới được."
Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt đã dày công tôi luyện trò lợi dụng này, tạm thời chưa ai có thể vượt được.
Ăn uống no nê, thấy thời gian vẫn chưa quá muộn, hai người ở cùng nhau chơi trò chơi rất tốt, đồng đội ở ngay bên cạnh, có chuyện gì cũng trực tiếp nhắc nhau được.
Chỉ là không gian trong phòng thật sự quá nhỏ, khoa tay múa chân sẽ có thể vô tình cho đối phương một quyền vào giữa mặt. Hai cô nhất định phải xếp vị trí hợp lý, xác định khoảng cách an toàn trước khi vào trò chơi.
Hứa Ấu Diên để Thời Duyệt ngồi trên sô pha, còn mình ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh bàn trà.
"Chị làm gì mà phải ngồi ghế đẩu tội nghiệp thế, sô pha đủ cho hai chúng ta ngồi mà." Thời Duyệt khó chịu, muốn Hứa Ấu Diên đến ngồi cạnh mình. Khó lắm mới có được cơ hội ở cùng nhau, Hứa Ấu Diên còn cách mình xa như vậy.
Hứa Ấu Diên nói: "Chị chơi game dễ bị kích động, lúc vung tay chém quỷ sợ sẽ chém luôn em, ngồi xa chút, bảo vệ an toàn cho em."
Thời Duyệt nhìn chị ngồi thu lu trên ghế nhỏ, yêu yêu giống một bé chiêm chiếp mũm mĩm, chỉ ước gì có thể lập tức ôm vào lòng, ấm ấm áp áp chơi game cùng nhau.
Đấy mới là việc nên làm nhất vào mùa đông.
Gạt những ý nghĩ kỳ quái sang một bên, lần đầu tiên đến nhà Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt tuyệt đối không được có hành vi xúc động nào, nếu không đừng hòng mong có cơ hội lần nữa.
Không ai muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của mình, chưa kể là người ở vị trí như Hứa Ấu Diên
Nhưng vào giờ này phút này, Thời Duyệt đang ngồi trong nhà chị, gần như đã hòa nhập vào cuộc sống tách biệt của chị. Có nghĩa là, Hứa Ấu Diên đã dần dần bắt đầu không còn đối xử với cô như người ngoài.
Đêm nay ở bên nhau là một chiếc chìa khóa mở ra cuộc sống của Hứa Ấu Diên, nếu chị thầm đồng ý cho cô bước vào cuộc sống của chị, vậy cũng là đồng ý với những khả năng vô hạn trong tương lai.
Cô biết Hứa Ấu Diên lo lắng điều gì, thậm chí đoán được có lẽ ngày đó Hứa Ấu Diên đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mình và Chris, vì thế mới có cảm giác bị lảng tránh nho nhỏ trong thời gian này.
Chris lo lắng hoàn toàn không sai, Hứa Ấu Diên có suy tính của chị, muốn che giấu mối quan hệ một chút cũng không sao.
Đây không phải là lần đầu tiên Thời Duyệt bị Hứa Ấu Diên lảng tránh, chị trốn tránh cô, suy nghĩ cho cô, Thời Duyệt cũng không phải người làm bừa.
Cô là người biết rõ đúng mực, biết tiến biết lùi, nhưng tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.
Hơn nữa lúc đó cô và Hứa Ấu Diên có quan hệ đặc biệt sao? Thật ra cô rất muốn câu trả lời là có, nhưng bây giờ căn bản vẫn chưa có.
Nghĩ đến đây, Thời Duyệt hết sức vô tư, cây ngay không sợ chết đứng vào nhà Hứa Ấu Diên giữa đêm khuya, lần này đến nơi ở của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt vừa vào cửa đã phát hiện một chi tiết đáng quan tâm.
Hứa Ấu Diên đặc biệt dọn nhà vì cô, không phải chỉ dọn dẹp qua loa, mà ít nhất còn đã lau nhà. Rất rõ ràng, nơi đây sạch sẽ và ngăn nắp đến mức không có dấu vết của cuộc sống hàng ngày một mình.
Hóa ra Hứa Ấu Diên cũng hồi hộp vì cô đến nhà, cũng muốn giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình trước mặt cô.
Nói cách khác, Hứa Ấu Diên cũng quan tâm đến cô, chỉ là giấu tâm tư quá kỹ, không thể hiện ra ngoài.
Hiện giờ Thời Duyệt đã luyện được kỹ năng hạng nhất để có thể đào được suy nghĩ của Hứa Ấu Diên ngay lập tức, dù chị giấu sâu đến mức nào.
"Nào." Hứa Ấu Diên đăng nhập trò chơi trước, "Để chị xem thử gói quà qua ải lần này có gì."
Thời Duyệt cũng đăng nhập: "Một trăm phần trăm là vẻ ngoài nữ quỷ."
"Chị chỉ ước gì là vẻ ngoài nữ quỷ. Mặc vẻ ngoài nữ quỷ vào giai đoạn thi đấu lắc một cái, đảm bảo còn chưa bắt đầu đánh nhau đã dọa một đống người ngã ngửa."
Mở hòm bảo vật qua ải, bên trong có một trăm nghìn đồng tiền vàng, một đạo cụ bình thường, một phương tiện bình thường và một hộp quà truyền thuyết lộng lẫy như lần trước.
Trải qua mấy lần mở quà, Hứa Ấu Diên rất xác định tay mình đen, cũng lười làm lễ hay tắm rửa, chỉ nhắm mắt, mở tất cả cùng một lúc:
Băng dính siêu dính x 1
Ghế ngủ x 1
Năm trăm nghìn đồng tiền vàng
Trang bị cấp truyền thuyết
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hứa Ấu Diên, cô mãi mãi không mở được những thứ mình muốn.
Lần này mong chờ vẻ ngoài nữ quỷ, vẻ ngoài nữ quỷ nào cũng được, cô sẽ không kén chọn, có thể mặc đi dọa người khác cũng có thể đăng lên Caps đấu giá, kết quả là hộp quà truyền thuyết lộng lẫy lần này lại không mở được vẻ ngoài, mà mở được trang bị truyền thuyết.
Một đống đồ lập tức bắn ra, không cần nhìn cũng biết mấy thứ có tên gọi tầm thường này không có gì đặc biệt, trừ khi có trí tưởng tượng bay xa, nếu không e là chẳng có tác dụng gì quá mạnh.
Tất cả hy vọng đều được gửi gắm vào trang bị cấp truyền thuyết kia.
Hứa Ấu Diên mở trang bị cấp truyền thuyết, trên bầu trời xuất hiện một miếng thịt...cô suýt nghi ngờ có phải vừa nãy ăn quá nhiều thịt nên gặp ảo giác.
Một miếng thịt hoàn toàn không chiếm một ô trống nào --- "Thịt từ vườn địa đàng", Hứa Ấu Diên bối rối, đọc giải thích:
【Thứ Eva ăn vụng không phải trái cấm mà là thịt: Chúng ta đều từng nghi ngờ vì sao Eva lại bị đuổi khỏi vườn địa đàng chỉ vì ăn vụng hoa quả, hoa quả nào có sức hấp dẫn bằng thịt? Nếu như nhất định phải mắc tội, tôi tình nguyện mắc tội vì một miếng thịt thơm ngon. Đây là một miếng thịt đến từ vườn địa đàng, có thể mang theo mọi lúc mọi nơi, không chiếm không gian, quan trọng nhất, dù bạn ném đến đâu, bất cứ nhân vật nào cũng sẽ lập tức ngồi xuống ăn, thời gian ăn là ba phút, chưa ăn xong chưa thể tiếp tục hành động.】
Đọc hết giải thích của "Thịt từ vườn địa đàng", Hứa Ấu Diên coi như đã hiểu lí do miếng thịt này được gọi là trang bị truyền thuyết, đúng là lừa tình.
"Phần giải thích của đạo cụ cũng được thay đổi đúng không? Có vẻ chi tiết hơn." Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt.
"A, thật sao? Đúng thật." Thời Duyệt chớp chớp mắt, làm như không liên quan gì đến mình.
Hứa Ấu Diên rất thích dáng vẻ của em lúc giả ngốc, mặc dù giả thế nào cũng không ngốc nổi.
Băng dán siêu dính và ghế ngủ cũng làm Hứa Ấu Diên thấy hứng thú.
【Băng dính siêu dính: Như bạn thấy, đây là một cuộn băng dính siêu dính, có thể dính chặt tất cả mọi thứ, trừ trái tim của người yêu.】
Hứa Ấu Diên khen: "Phải tặng đùi gà cho phần giới thiệu này."
【Ghế ngủ: Bạn muốn có một giấc ngủ trọn vẹn? Chỉ cần ngồi xuống chiếc ghế này, trong tám tiếng tiếp theo, bạn có thể chìm trong mơ thoải mái vô bờ bến, quên đi tất cả muộn phiền. Ghế có tác dụng ở tất cả các bối cảnh trong trò chơi, không sai, bất cứ ai ngồi lên cũng vậy. Gợi ý: Có thể phối hợp sử dụng với băng dính siêu dính để đạt hiệu quả khiến kẻ địch hoàn toàn chìm trong giấc ngủ.】
"Gợi ý kia có vẻ rất có ích, lại có vẻ rất lừa tình." Hứa Ấu Diên nói, "Khiến kẻ địch ngủ là sao...chị có thể đăng lên Caps bán cho dân văn phòng mất ngủ, vào trò chơi ngủ một giấc trả 500 tệ. Càng ngày càng có nhiều đạo cụ, thật ra thứ chị thật sự cần bây giờ là một túi vạn năng nữa. Nếu có thêm ít không gian thì tốt rồi."
Thời Duyệt ấn mở hòm bảo vật qua ải của mình: "Chị đoán xem bây giờ chúng ta có thể có một túi vạn năng mới luôn không?"
Hai người cùng thầm cầu nguyện, hy vọng mở ra được đạo cụ mình mong muốn.
1 hộp đinh mũ
Xe đạp hỏa luân x 1
Năm trăm nghìn đồng tiền vàng
Vẻ ngoài nữ quỷ trong gương x 1
Kết quả là Thời Duyệt cũng không mở được đồ thêm không gian mình muốn, thay vào đó lại được vẻ ngoài nữ quỷ. Bản thân Thời Duyệt rất ghét, vừa nhìn đã gặp ác mộng, cô chắc chắn sẽ không mặc, tặng luôn cho Hứa Ấu Diên.
"Đúng lúc lắm, lần này chị mặc vẻ ngoài nữ quỷ vào giai đoạn ba, thử xem đến lúc gặp mấy con quỷ trong đấy sẽ có chuyện gì." Hứa Ấu Diên đang bừng bừng hào hứng lập tức bị Thời Duyệt ngăn lại:
"Khoan đã, khi nào sắp vào chị hẵng mặc, đừng bắt em nhìn!" Thời Duyệt hết sức kiên quyết, "Lần này em nhất định phải mang T-rex của em vào bối cảnh, có chuyện kinh khủng xảy ra, em sẽ gọi nó ra đè bẹp ngay lập tức."
Hứa Ấu Diên: "Để chị xem lần này nên mang gì theo. Chị thấy hay là có thể bỏ bình sữa đi? Hình như mấy lần trước bình sữa cũng không có tác dụng gì, hơn nữa chủ đề kinh dị khác chủ đề mạo hiểm, chủ đề mạo hiểm cứ động chút lại mất máu, chủ đề kinh dị chú trọng đối kháng tâm lý hơn, nếu so sánh thì ít cần dùng bình sữa hơn. Vì thế lần này chị không định mang bình sữa."
"Cũng thế, em cảm thấy tạm thời cũng không cần xe. Bối cảnh của chủ đề mạo hiểm đều khá lớn, cần phương tiện như xe." Thời Duyệt nói, "Nhưng có vẻ bối cảnh của chủ đề kinh dị đều nhỏ, có phải nên mang thêm mấy đạo cụ chiến đấu hợp với không gian nhỏ không?"
Hai người bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng Thời Duyệt nhất quyết lấy T-rex thay cho Corgi, đồng nghĩa với việc cô không có không gian nào, tất cả dung lượng không gian chỉ là năm ô trong túi vạn năng của Hứa Ấu Diên.
Cô tin chắc rằng T-rex của mình nhất định có thể đè bẹp tất cả.
Băng dính siêu dính một ô, ngỗng trắng to đùng một ô, lợn tiết kiệm vàng một ô, đinh mũ một ô, còn lại có hơi khó chọn.
Xe đạp hỏa luân để lại vệt lửa ở mọi nơi nó đi qua, có vẻ rất mạnh, nhưng cần không gian hai ô, vượt quá không gian còn trống.
Hứa Ấu Diên muốn Thời Duyệt để lợn vàng của em lại, vẫn theo chủ nghĩa tiết kiệm, không nên mang theo, dù sao sau này vẫn có khả năng cần mua những vẻ ngoài và đạo cụ khác. Thời Duyệt không đồng ý, ôm bé lợn vàng không buông tay: "Nó làm em cảm thấy an toàn! Em gần như tay không tấc sắt ở bối cảnh này, lần này cho em mang nó theo đi mà."
Hứa Ấu Diên thấy không thể để Thời Duyệt cứ làm nũng một lần là cô liền mềm lòng một lần, cô phải có lập trường, cũng muốn có chút uy nghiêm, liền nghiêm mặt không đồng ý: "Thời Duyệt, chúng ta đi vượt ải, hơn nữa còn là giai đoạn ba của chủ đề kinh dị rồi, nhất định sẽ không dễ. Em phải nghe lời..."
Còn chưa nói xong đã thấy Thời Duyệt rưng rưng, mếu mếu tủi thân:
"Lẽ nào một con lợn cũng không được ư? Chị xem nó đáng yêu bao nhiêu này."
Thời Duyệt xoa đầu bé lợn, bé lợn liếc mắt nhìn em không khác gì Khai Khai, Hứa Ấu Diên không hiểu, đáng yêu chỗ nào?
Rõ ràng là Thời Duyệt em còn đáng yêu hơn!
"Em không được như thế, quá phạm quy." Nhìn dáng vẻ này của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên không thể không xao động, cô dám đảm bảo nếu đổi thành bất kì ai trên thế giới này, nhìn thấy bé gái đáng yêu làm nũng như thế, cũng đều khó mà giữ vững lập trường.
Thời Duyệt ôm bé lợn vàng như đang ôm bé cưng của mình, kề trán vào bụng Hứa Ấu Diên, nũng nịu nói: "Chị là tốt nhất, chị nhất định sẽ đồng ý với em."
Hứa Ấu Diên: "Em còn thế này là chị gọi điện báo cảnh sát đấy."
Ngoài miệng thì hùng hổ, hai người cò kè mặc cả, chị qua em lại năm sáu hiệp, cuối cùng Hứa Ấu Diên vẫn đành bất lực đồng ý với Thời Duyệt.
Thời Duyệt làm nũng cũng khô cả cổ, cuối cùng vẫn thành công.
Hứa Ấu Diên tuyệt đối sẽ không nói với bất kì người nào, cô chậm chạp không đồng ý, là để có thể nhìn Thời Duyệt làm nũng đáng yêu thêm mấy lần.