MẬT ĐẮNG


"Cô nói điên khùng cái gì vậy?"
"Cô lấy tư cách chị dâu phản đối cái gì chứ?"
"Không phải tôi với cô ấy chỉ cùng nhau dùng một bữa cơm thôi sao? Việc bạn bè dùng cơm là hết sức bình thường không phải à?"
Thì ra chỉ là bạn bè thôi sao?
Vậy Tô Niệm hiểu lầm hai người họ rồi?
Tô Niệm cười ngại ngùng, đưa tay lên vành tai của mình mà xoa xoa.
Nhìn thấy Tô Niệm khó xử, Hàn Thiên ôm lấy eo cô vỗ về trấn an.

Sau đó thay mặt Tô Niệm nhìn sang Ôn Thiếu Hoa.

"Cô ây có chút nhạy cảm thôi"
"Vậy hai người tiếp tục dùng bữa đi"
"Làm phiền rồi"
Nói rồi Hàn Thiên ôm eo Tô Niệm xoay lưng về bàn của mình, Ôn Thiếu Hoa ấy thế mà cũng chẳng tha còn rướng cổ nói vọng theo.
"Hàn Thiên cậu quản vợ mình cho chặt vào.

Còn thả rong như thế có ngày cô ta cắn người đó"
Cũng chẳng quan tâm đến đôi lời ba hoa của Ôn Thiếu Hoa làm gì, vì Hàn Thiên biết hắn chỉ nói đùa thế thôi.

Anh chỉ thầm tự cười mà vờ không nghe thấy.

Cứ thế trở về bàn của mình, nhường lại không gian riêng cho Ôn Thiếu Hoa và Hiểu Hiểu.
Thật ra, cả tháng nay tình cảm cả giữa Ôn Thiếu Hoa và Hiểu Hiểu cũng khá tốt, có thể nói đơn giản giữa hai người đã nằm trên mức tình bạn nhưng để nói là yêu thì vẫn chưa.1
Bởi từ sâu trong thâm tâm của cả hai vẫn còn day dưa một số tình cảm của chuyện cũ chưa thể dứt hẳn ra, trước mắt họ chỉ xem nhau là những người bạn thân thiết nhất của đối phương mà chia sẻ, tâm sự cùng nhau thôi.
Còn chuyện của sau này có tiến xa được hay không thì xem ra phải chờ thời gian trả lời rồi.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Tô Niệm liền ôm mặt tự trách mình hấp tấp.

Nhìn dáng vẻ của cô Hàn Thiên chỉ biết lắc đầu cười trừ.
"Được rồi, đồ ăn nguội hết kia kìa"
Hàn Thiên cắt miếng bít tết của mình đưa đến trước mặt Tô Niệm.
"Há miệng ra".

Đọc.


Bình luận

Truyện đang đọc