MẤT KHỐNG CHẾ

Khanh Kha rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đối với kiểu người như anh, mỉm cười che mắt đối phương tựa như một loại bản năng vậy. Như đeo thêm một lớp mặt nạ, che đậy toàn bộ cảm xúc thật, thăm dò đến mức có thể biểu lộ toàn bộ những gì đối phương muốn lên mặt mình. Anh rất giỏi dùng tài năng thiên bẩm này để đạt được mục đích.

Bên dưới đôi mắt, là khuôn miệng quyến rũ, lộ ra ý cười, tựa hồ đã bị Bạch Cập lấy lòng, không hề lộ ra chút trách móc nào, nhưng cái Bạch Cập không thấy, có lẽ chính là ánh mắt lạnh lẽo bất thường.

Anh thực sự tức giận rồi.

Anh đã nuôi Bạch Cập suốt 12 năm, nuôi hắn từ một con khỉ bẩn thỉu hôi thối thành một thanh niên tuấn tú bá đạo, tận tay chỉ dạy hắn cách đối nhân xử thế, rồi cùng nhau trưởng thành, chứ không phải để hắn trói mình đưa lên giường như vậy.

Nếu là bình thường, Bạch Cập sớm đã đánh hơi thấy mùi phong ba bão táp, nhưng hắn bây giờ đang chìm đắm trong hạnh phúc, tay chân thì đang độ hưng phấn mà não thì lại ngưng hoạt động, cơ bản đã không còn khả năng nhận ra thái độ của Khanh Kha.

Hắn bị giọng nói ấm áp của anh làm tan chảy, run rẩy đưa tay ra, người nhướn về trước, ngoan ngoãn tháo miếng vải đen xuống.

Miếng vải vừa rơi xuống, ánh sáng đến bất ngờ khiến mắt anh hơi nhói, Khanh Kha nheo mắt để thích nghi, mất vài phút mới mở ra, tuy có chút không quen, nhưng vẫn ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối kia.

Nụ cười của anh không chạm tới đáy mắt, nhìn gương mặt quen thuộc ấy, nhất thời lại thấy vô cùng xa lạ. Bạch Cập ngồi trên người anh, dính chặt lấy nhau, lẽ ra đó là khoảng cách gần gũi nhất, nhưng Khanh Kha cảm thấy xa vời biết bao.

Anh muốn thẳng tay ném hắn xuống rồi dùng cách y hệt của hắn nhốt hắn lại vài đêm, định mở miệng hỏi hắn rốt cuộc có cái tư tưởng đại nghịch bất đạo này từ lúc nào cơ chứ? Nhìn thủ đoạn này, có thể trói anh tới đây, e rằng cũng không phải mưu đồ ngày một ngày hai.

Là do anh quá coi thường Bạch Cập, vốn tưởng rằng đã nuôi dưỡng một cậu bạn nhỏ có thể chơi đùa cùng lúc rảnh rỗi, ở cạnh hắn đã nhiều năm như vậy, biến hắn thành cánh tay đắc lực tuyệt đối trung thành của mình, không ngờ có ngày hắn lại thành con sói thứ thiệt, lại còn là tự anh dẫn vào nhà nữa.

Khanh Kha dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Cập, trên gương mặt quen thuộc anh ngày ngày nhìn thấy đó còn vương lại những giọt nước mắt, đôi mắt còn những tua đỏ, đôi môi vừa hôn anh vẫn ửng hồng, ánh mắt không rời anh, cả người không một mảnh áo, lộ ra lớp cơ bắp cuồn cuồn, mang dáng dấp một chàng trai vừa trưởng thành, liếc xuống dưới…

Khanh Kha không muốn nhìn, anh nhắm mắt lại, nghĩ tới việc mình bị lừa bởi dáng vẻ vô hại này, không ngờ một kẻ có vẻ ngoài đơn thuần nhưng lại mang dã tâm lang sói đã đưa mình vào tình cảnh này.

Bạch Cập bất an mà quan sát phản ứng của anh, nhìn anh nhắm mắt lại, còn tưởng anh có chỗ nào chưa thích ứng được, đành mặc kệ phía sau đang động đậy, hỏi: “Sao, sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?”

Khanh Kha im lặng hai giây, hướng phần hông lên thúc hắn, khiến Bạch Cập “a” một tiếng, anh mới cười cười: “Không sao.”

Chân tay anh vẫn bị khoá, chỉ có thể cử động phần eo, chỗ đó xuyên vào trong cơ thể Bạch cập, chưa nhún là bao cũng khiến eo anh mềm nhũn.

Bạch Cập thật không dám tưởng tượng Khanh Kha sẽ chủ động đâm vào mình như vậy, vừa bắn ra một lần, dương v*t đã lại lập tức hưng phấn trở lại, hắn kích thích đến mức quên cả thời gian, cúi người hôn lên môi Khanh Kha, gặm nhấm đến mức Khanh Kha còn tưởng môi mình đã tróc hết da.

Anh từ từ đưa vào, mắt ngước trông Bạch Cập tình mê ý loạn, liền nhân cơ hội giơ tay quờ quạng, trong lúc Bạch Cập mải miết liếm mút hầu kết của anh, anh bất lực lên tiếng:

“Bé cưng à, em có thể tháo tay anh ra được không?”

Bạch Cập sững sờ, ngẩng đầu nhìn Khanh Kha, ánh mắt ngây dại, nhưng vẫn một mực lắc đầu.

Hắn thở không ra hơi, nói ngắt quãng:

“Không thể tháo, anh… sẽ đi mất, không thể được…”

“Em sẽ không, cho phép anh rời xa em…!”

Khanh Kha liền mạnh mẽ thúc vào trong, Bạch Cập thất thần, phản ứng không kịp, nhưng sau đó vẫn không quên liếm láp lồng ngực anh.

Anh tiếp tục dỗ dành hắn: “Chỉ là tháo ra thôi mà, bé cưng, anh không chạy được đâu.”

Bạch Cập vẫn cố chấp lắc đầu, nhào lên trước dùng miệng lưỡi của mình lấp kín miệng anh, không để anh nói thêm gì nữa.

Khanh Kha mắt mũi tối sầm, thiết nghĩ, nên đổi cách khác thôi, chủ động uốn lấy lưỡi Bạch Cập, dạy hắn bài học “khoá môi”.

Bạch Cập rõ ràng đã hưng phấn vô cùng, cổ họng lí nhí tiếng “ưm ưm”, cánh tay cũng ôm quanh cổ Khanh Kha.

Có lẽ đây là lần đầu hắn hôn môi người khác, đầu lưỡi không biết nên đặt thế nào, răng suýt thì cắn vào môi, nếu là bình thường, Khanh Kha sẽ rất vui vẻ mà dạy hắn cách thâm nhập, có lẽ sẽ bắt đầu từ kiểu hôn dịu dàng, nhưng lúc này, mục đích của anh chỉ là mê hoặc Bạch Cập, vì vậy anh chẳng thèm để ý nhiều nữa, bắt đầu ngay từ kiểu hôn nóng bỏng.

Bạch Cập quả nhiên rơi vào bẫy, bị anh hôn đến điên cuồng, mắt cũng lờ đờ, lúc Khanh Kha buông ra hắn vẫn chưa thấy đã, liếm liếm môi, còn muốn thêm một lần nữa.

“Môi trên” lẫn “môi dưới” đều đã “được bắt nạt” một lần, cơ thể hắn chuyển động theo động tác của Khanh Kha, phê đến mức hắn cảm giác linh hồn mình như được bay cao bay xa.

Những cảnh tượng này thật sự chỉ có trong mơ hắn mới thấy, còn bây giờ đã thành sự thật, hắn thật sự cảm nhận được hơi ấm của Khanh Kha, hắn không còn phải nhìn Khanh Kha thân mật với kẻ khác nữa, không cần che giấu dục vọng của mình với anh nữa. Sự trống trải trong lòng Bạch Cập đã được anh lấp đầy, hắn ôm chặt lấy Khanh Kha, ý thức đã không còn thật tỉnh táo.

Lúc này Khanh Kha mới cất tiếng hỏi:

“Anh đã ngủ mấy ngày rồi?”

Bạch Cập thật thà trả lời: “Suốt một ngày một đêm.”

“Là em nhốt anh ở đây?”

“Ừm…ư ư!”

“Vì sao?

“…”

Vẻ mặt Khanh Kha lạnh nhạt, nhìn hắn hôn mình từng chút từng chút một, vừa dừng lại một chút Bạch Cập đã không nhịn nổi, lại nịnh bợ hôn anh, năn nỉ: “Khanh Khanh…anh làm gì đi chứ, được không?”

“Vậy em nói cho anh biết, tại sao lại nhốt anh ở đây?”

“Nói cho anh, anh sẽ làm.”

Lúc anh nói, anh đã thúc nhẹ vào trong, Bạch Cập bị kích thích đến tận xương tuỷ, khẽ rên một tiếng, uốn éo trả lời:

“Được.”

Hắn bập môi hôn anh: “Bởi vì em thích Khanh Khanh.”

Lại hôn tiếp: “Nhưng Khanh Khanh đâu có thích em…”

Rồi một cái nữa: “…Khanh Khanh thích rất nhiều người, nhưng em chỉ muốn Khanh Khanh nhìn em, Khanh Khanh là của em… ưm, không thể để kẻ khác cướp đi. Như vậy Khanh Khanh sẽ, sẽ là của một mình em rồi…”

Khanh Kha nắm chặt tay, chưa đầy hai giây liền buông ra, nói với Bạch Cập:

“Vậy, bé tháo tay cho anh được không?”

Bạch Cập không đáp lại, chỉ vội tìm môi để hôn xuống, cả cơ thể căng lên, hậu huyệt theo đó mà co lại, Khanh Kha cảm nhận được vùng hông của mình ẩm ướt, liền biết Bạch Cập đã bắn rồi.

Bạch Cập cắn môi anh, cơ thể vừa bắn xong sẽ rất nhạy cảm, Khanh Kha vừa có cử động, hậu huyệt lại càng co rút lại, không biết điều mà lên tiếng: “Khanh Khanh bắn vào em đi.”

Hậu huyệt của hắn cố ngậm thật chặt, Khanh Kha cũng không muốn làm khó mình, mau chóng phun ra một tràng, bắn vào trong theo ý nguyện của hắn.

Bạch Cập thoả mãn rồi, cảm nhận được Khanh Kha đang trong cơ thể mình, khoé miệng khẽ nhếch cười, rồi cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Khanh Kha: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc