MẶT NẠ ÁC MA

Editor: Mèo Sama

Vào lúc 5 tuổi, Kỷ Ngữ đồng vẫn là đứa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới.

Kỹ Tư Thanh cha cô là một kỹ sư, mẹ Ôn Nhược Nhã là một bác sĩ. Nàng là bảo bối của cha mẹ, là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay.

Trên thực tế, Kỹ Ngữ Đồng càng lớn càng lộ rõ khí chất tiểu mỹ nhân, người gặp người thích đến mức người qua đường cũng nhìn nàng vài lần. Vẻ đẹp của nàng hiển nhiên là được di truyền từ cha mẹ. Không tính cha cao lớn soái khí, mẹ nàng chính là đại mỹ nữ! Từ lúc còn đi học đến khi đi làm đều có vô số nam nhân theo đuổi, tinh anh trong giới kinh doanh, nghệ sĩ phong lưu, công tử nhà giàu...cần gì có đó. Nhưng điều khiến người khác phải mở rộng tầm mắt đó là bà chọn kỷ Tư Thành cha nàng, một người xuất thân từ thị trấn nhỏ, mọi mặt đều không xuất sắc, hơn nữa sau khi hai người cùng làm việc thì dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến hôn nhân.


Bọn họ là bạn đại học cũng như là người yêu của nhau, sau khi tốt nghiệp vẫn ở cùng nhau là điều rất hiếm thấy. Đương nhiên trong mắt đại đa số người, Ôn mỹ nữ là người khó theo đuổi a.

Kết quả này quả thật khiến nhiều người đau thương vỡ mộng. Hiển nhiên Kỷ Tư Thành là người may mắn được ông trời ban phước, vì vậy sau khi kết hôn được vài năm ông vẫn hạnh phúc đến choáng váng.

Ông đã có được một người vợ xinh đẹp như tiên tử, sau đó còn có một cô con gái đáng yêu xinh đẹp và sự nghiệp cũng dần vững mạnh. Biết bao người hâm mộ gia đình nhỏ này của ông.

Một nam nhân đạt được như vậy thì còn thiếu cái gì nữa đây? Ngoại trừ cố gắng sự nghiệp để nâng chất lượng cuộc sống cho vợ con thì ông không cầu gì nữa.

Nhưng có lẽ hạnh phúc của ông lại bị ông trời đố kỵ. Một hôm nào đó, vợ đến công ty đón ông tan làm sau đó trên đường ông lái xe chở vợ về lại thấy một chiếc xe tải đâm nhanh tới. Vì vậy chỉ trong vòng một đêm mà mọi chuyện đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.


Kỷ Tư Thanh và Ôn Nhược Nhã đều đã qua đời trong vụ tai nạn xe. Kỷ Ngữ Đồng từ tiểu bảo bối, tiểu công chúa trong lòng cha mẹ lại biến thành một cô nhi khóc thương cho cha mẹ của mình.

Sau đó, tài xế gây tai nạn bị xét xử bảy năm tù giam. Ông bà cô giành được quyền nuôi dưỡng tiểu Ngữ Đồng và nhận tiền đền bù từ công ty bảo hiểm. Nhưng tiệc vui mau tàn, một năm sau bà ngoại đột tử ngay ngày giỗ của con gái vì đau lòng quá độ. Dựa theo di nguyện khi còn sống thì Kỷ Ngữ Đồng giao lại cho dì họ nuôi dưỡng.

Sau đó lại xuất hiện một nam nhân gọi là chú Chu đến nhà dì họ mang tiểu Ngữ Đồng đi. Hắn nói hắn là bạn tốt của cha mẹ cô, là bạn học rất thân. Vì vậy dựa vào khuyên bảo trấn an của dì họ, Kỷ Ngữ Đồng theo hắn ngồi lên một chiếc xe hơi màu đen. Cứ thế, cô gặp được con gái của chú Chu tên là Giang Hạ.


Rất nhiều năm sau, cô nghĩ hai người gặp được nhau nhất định là do ông trời sắp đặt a. Lần đầu gặp mặt là lúc Giang Hạ được 7 tuổi, Kỷ Ngữ Đồng 6 tuổi. Khi đó Kỹ Ngữ Đồng không còn là một tiểu cô nương khờ khạo ngây thơ, không hiểu mọi chuyện nữa rồi. Cô hiểu được thế nào là đau khổ, tuy rằng đau khổ đó ngày càng khắc sâu theo năm tháng cô lớn dần.

Xe tiến vào cửa cổng lớn màu đen bằng kim loại của một dãy biệt thự màu trắng. Nhìn từ trong xe sẽ thấy được khuông viên ngập tràng sắc xanh của hoa lá cỏ. Kỷ Ngữ Đồng dùng ánh mắt lạ lẫm đánh giá cảnh quang bên ngoài, trong lòng đột nhiên cảm giác hoảng sợ và lo lắng. Mà nam nhân trung niên bên cạnh luôn dùng ánh mắt dịu dàng cùng động viên ôn nhu nhìn cô, ánh mắt đó làm cô hơi an tâm. Cho đến khi xe dừng lại trước một căn nhà lớn ba tầng màu trắng thì nam nhân Chu Văn Hàn cũng chính là cha ruột của Giang Hạ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô chậm rãi bước xuống xe. Sau đó cô thấy được Giang Hạ đang ngồi trên bậc thang trước phòng.
"Giang Hạ! Lại đây làm quen với Kỷ Ngữ Đồng đi. Sau này bé sẽ ở cùng chúng ta, hai con phải hòa thuận với nhau." Chu Văn Hàng lộ ra tươi cười thỏa mãn hiếm có nên giọng điệu cũng có phần nhẹ nhàng.

Hắn gọi con mình bằng cả họ tên cũng không khiến tiểu Ngữ Đồng ngây thơ cảm thấy có gì không hợp. Thậm chí lúc đó cô còn không biết hai người này là cha con với nhau.

Từ bé Kỷ Ngữ Đồng là một đứa nhỏ lễ phép, cô một mực nhỡ kỹ lời mẹ dạy 'gặp được bạn nam hay bạn nữ lớn hơn bản thân thì nhất định phải gọi 'anh' hoặc 'chị'". Cô nhìn thoáng qua Chu Văn Hàn rồi sợ hãi lên tiếng: "Chị..."

Thế nhưng còn chưa nói xong thì Giang Hạ đang ngồi trên bậc thang liền ngẩng đầu nhìn cô. Bé gái tóc ngắn, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô rồi nhếch môi, ánh mắt đầy khinh thường. Sau đó đứng dậy không nói gì, quay người đi vòng phòng.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt mà không nói gì với nhau, nhưng Kỷ Ngữ Đồng lại khắc sâu cảnh này vào trong trí nhớ, nhất là cái nhìn khinh thường kia làm lòng tự trọng của cô lúc nhỏ vô cùng bị tổn thương.

Chu Văn Hàn cũng không để ý đến cảm xúc của cô. Hắn nắm lấy tay Kỷ Ngữ Đồng dẫn vào của lớn màu xanh nhạt kia. Từ nay về sau, cuộc sống mới của Kỹ Ngữ Đồng đã bắt đầu. Nhưng Giang Hạ kia thoạt nhìn lạnh lùng còn là đứa nhỏ khó hiểu và cũng từ đây trong cuộc sống của cô sẽ không còn xuất hiện má lún đồng tiền khi cười nữa.

Thời gian Chu Văn Hàn ở nhà rất ít nhưng hắn đối với Kỷ Ngữ Đồng rất tốt. Hắn luôn dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, ân cần hỏi han quan tâm. Hắn với Giang Hạ còn không nói được với nhau bao câu để cô cảm thấy Chu thúc đối xử với mình còn tốt hơn đối xử Giang Hạ. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Giang Hạ ghét mình, cô nhanh trí đoán như vậy.
Trong nhà ngoại trừ chú Chu còn có những người khác. Một là chú Quế  là quản gia, còn có vợ của chú là vú Quế. Vú ̣lo việc nấu cơm, tài nấu ăn của vú rất tốt, làm thức ăn hay bánh ngọt đều ngon. Còn có một cô gái tên A Lam, công việc của nàng ấy là dọn dẹp nhà cửa.

Mọi người đối với cô cũng rất tốt nhưng đối với Giang Hạ lại tốt hơn nhiều. Nhất là chú Quế với vú Quế lúc nào cũng đặc biệt lo lắng vì Giang Hạ nhưng nàng đối với bọn họ đều lãnh đạm. Vì tuổi còn nhỏ nên còn chưa hiểu sâu về việc chết đi nhưng cái chết của cha mẹ vẫn có ảnh hưởng không hề nhỏ trong lòng cô.

Cho dù Kỷ Ngữ Đồng cực kỳ nhớ cha mẹ nhưng cô dần dầng yêu thích nơi này. Cô thích chú Quế gọi mình là "nha đầu", thích bánh đậu xanh vú Quế làm, thích quấn lấy A Lam nghe nàng kể chuyện cổ tích. Thế nhưng riêng với Giang Hạ là cô không có một chút hảo cảm nào. Cô thích căn nhà lớn màu trắng xinh đẹp này, thích trời xanh mây trắng trên đầu, thích không gian rộng lớn trong phòng, thích cây côi xanh tươi xum xuê, thích thảm cỏ xanh biếc và cô thích nhất bể bơi sau nhà.
Mặc dù cô không biết bơi nhưng lại thích đứng bên cạnh bể nhìn gợn nước màu lanh lam xinh đẹp khi được mặt trời chiếu sáng vào. Đôi lúc cô sẽ ngồi xổm xuống dùng tay chạm vào mặt nước mát lạnh, thử tưởng tượng cảm giác được đắm chìm thân thể trong đó.

Một buổi chiều nắng ráo nào đó, khi cô tiếp tục đến bên cạnh bể bơi. Thời điểm cô đưa tay vào trong nước lại có một cánh tay khác từ dưới nước duỗi ra nắm lấy cổ tay cô, sau đó dùng sức kéo "phanh" một tiếng làm bọt nước văng khắp nơi.

Lần này Kỷ Ngữ Đồng bị dọa sợ không nhẹ, trong lòng hoảng sợ một lúc rồi thét lên: "Cứu mạng!!! Chú Quế!" Nối tiếp là tiếng sặc nước "ừng ực ừng ực ". Hai tay cô trong nươc loạn lên, có thể là bắt đầu ngưng thở rồi thân thể dần chìm xuống nước. Thời điểm vô cùng khó chịu thì lại cảm giác được một đôi tay nhỏ nhắn nâng thân thể cô lên đưa lên bờ.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì ấm ức. Vừa ra khỏi nước liền bất chấp bám vào vả vai người nọ thở gấp gáp. Lúc cảm thấy đỡ hơn thì cô mới kịp ngẩng đầu nhìn người khởi xướng kia liền chạm phải đôi mắt sắt bén của người nọ.

Lúc này chú Quế cũng dựa trên tiếng gọi mà chạy đến, vừa đi vừa gọi: "Nha đầu!!! Cháu không sao chứ? Làm sao lại rơi xuống bể bơi vậy? A di đà phật, may mắn có tiểu thư ở đây nếu không thì hiện tại ra sao rồi a?"

"Đây là nơi tôi thích, sau này không cho phép đến đây!" Giang Hạ nhíu mi, thì thầm vào tai cô, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn lại tràn ngập uy hiếp: "Tôi không thích cậu. Về sau bất cứ nơi nào có tôi, cậu đều phải tránh xa ra. Nếu không? Tôi sẽ để cậu gặp chuyện còn đáng sợ hơn việc vừa rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Ngữ Đồng đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa tức giận, nươc mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng không kịp nói gì thì Giang Hạ ôm cô bơi đến cạnh hồ, giao Kỷ Ngữ Đồng một thân ướt đẫm cho chú Quế: "Nha đầu đi thôi, mau nhanh thay quần áo thôi. Sao lại đến cạnh hồ chi a, cháu có phải muốn học bơi không? Sau này có thể để đại tiểu thư dạy cho, nàng bắt đầu học bơi năm bốn tuổi rồi nha."
"Chú Quế. Cậu ta không thích hợp học bơi, cậu ta sợ nước vì vậy chú không nên ép cậu ta." Giang Hạ nằm ở cạnh hồ bơi nhìn Kỷ Ngữ Đồng đang vô cùng chật vật, trên mặt lộ ra một tia tươi cười nhàn nhạt.

"Đúng vậy không?" Chú Quế kinh ngạc nói: "Nếu sợ nước thì sau này không cần đi quanh đây."

Kỷ Ngữ Đồng nhìn Giang Hạ đang tươi cười, trong lòng tràn đầy ủy khuất nhưng lại không biết làm thế nào. Cô không nói lời nào mà chỉ cúi đầu xuống, trộm lau đi nước mắt hòa lẫn nước hồ. Sau đó để chú Quế dẫn đi. Về sau cũng không có ai nhắc đến chuyện này nữa.

Nói đến Giang Hạ, cô làm không được lời nàng bảo cô cách xa nàng ra vì không lâu sau Chu Văn Hàn đã sắp xếp cho cô học tại trường quý tộc mà Giang Hạ đang học. Điểu làm cô cảm thấy đáng sợ chính là bọn họ còn học chung lớp.
Chuyện này thật sự không phải là điều Kỷ Ngữ Đồng mong muốn. Nhưng nếu cô làm việc này thì phải trả một cái giá rất lớn. Từ đó về sau trong súp của Kỷ Ngữ Đồng thỉnh thoảng sẽ bị bỏ nhiều muối hơn, đồ vật cô thích cũng thỉnh thoảng sẽ không cánh mà bay. Trong trường cô cô độc một mình, không ai dám chơi với cô. Càng quá đáng hơn chính là đôi khi cô làm xong bài tập trong vở thì sẽ bị xé mất vài trang còn lại là trang trống. Còn có nhiều vô số kể chuyện xấu, nhưng cô biết rõ những chuyện này đều do cùng một người làm ra. Đó chính là Giang Hạ!

Bình luận

Truyện đang đọc