MẮT QUỶ

Điểm đến của bọn họ là một ngọn núi, gọi là núi nhưng chẳng qua chỉ là một quả đồi mà thôi. Con đường bằng phẳng, thẳng tắp hướng về phía trước, hai bên là ruộng lúa, vườn hoa, mặc dù hoa vẫn chưa nở nhưng mỗi lần gió thổi lại tỏa ra hương thơm ngát, ngọt ngào khiến người ta say đắm, Hạ Thụy Bác có chút mê muội, nhớ tới hồi về quê ngoại ở nông thôn, mùi cơm vừa mới chín, mỗi lần mở vung nồi, từng làn khói trắng toát ra, thơm ngọt ngào, dụ hoặc lòng người.

Cảnh Văn mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, hai ống tay in hoa màu hồng, làn da cậu vốn trắng, nhưng vì trời nóng, dù ngồi trên xe có điều hòa, khuôn mặt vẫn hồng cả lên, lộ ra làn da càng thêm mềm mại ướt át. Hạ Thụy Bác nhìn đến đắm đuối, hắn rất ít thấy nam sinh nào có một làn da phấn nộn đến như thế, có thể bởi vì cậu không thường xuyên vận động, cho nên trên làn da của Cảnh Văn không thể thấy lỗ chân lông, so với da con gái còn mịn màng hơn.

Hạ Thụy Bác lau mồ hôi trên trán, áo T-Shirt dính chặt vào người, lúc sáng đi không để ý.

Ánh mặt trời quá gay gắt, khí trời nóng đến dị thường.

Bọn họ đã ở trên xe được 1 tiếng 10 phút rồi, chiếc xe rẽ một đường, đến trạm, người phụ xe thông báo: “Bến ơ, đến bến rồi mời hành khách xuống xe......”

Hai người đứng ở sân ga rộng thênh thang nhìn xung quanh, Hạ Thụy Bác tự động đứng cản ánh mặt trời, để Cảnh Văn đứng dưới cái bóng của hắn cho đỡ nắng. Mặc dù cũng chẳng mát hơn được là bao, nhưng còn hơn là không có gì, dù sao hắn da đen không sợ phơi nắng.

Cảnh Văn nhìn hắn một cái, hai người đi bộ dọc ngã ba chậm rãi về hướng tây.

Hạ Thụy Bác chân dài, bình thường tốc độ đi đã rất nhanh, giờ lại cố ý đi chậm.

Cảnh Văn vẫn không ngẩng đầu, nhưng cậu cũng đang cố gắng đi thật mau. Phía trước là một con sông, sông rất rộng, có thể thấy được nước đã cạn lâu rồi, lòng sông cỏ dại mọc cao tới nửa người, có hai con dê du nhàn ăn cỏ, bất quá lại không thấy người chăn dê. Bên cạnh là vườn đào, quả đã được hái hết, chỉ còn trơ lại cành lá xanh ngắt.

Đại khái đi mất hai mươi phút thì thấy phía trước có bức tường gạch, Hạ Thụy Bác kêu rên một tiếng: “Trời ạ, thật là vùng hẻo lánh xa xôi.”

Cảnh Văn mấp máy miệng, không nói gì.

Thi cấp ba cậu gửi đơn thi vào Nhất Trung, nhưng...... thiếu 0,7 điểm, không được nhận, cha của cậu nói trường đó quá nghiêm, điểm lại cao, cho nên an bài cậu học ở đây. Tuần trước Hạ Thụy Bác gọi điện cho cậu, kết quả vừa nói ra lại phát hiện hai đứa sắp làm bạn đồng môn ── Trường Hạ Thụy Bác vào học, cũng chính là Trường cấp ba Đào Viên.

Hạ Thụy Bác nhìn trước nhìn sau, oán trách: “Không siêu thị, không cafe Internet, không tiệm cơm, phải đi xe xa như vậy......”

Cảnh Văn lấy chai nước từ trong túi xách đưa cho hắn. Hạ Thụy Bác vặn nút chai tu ừng ực, Cảnh Văn nhìn lại chai nước chỉ còn một phần tư...... Nó dường như………

Lại nhìn Hạ Thụy Bác một thân y phục nhàu nhĩ thấm đẫm mồ hôi, Cảnh Văn không nhịn được cười.

Uống bao nhiêu nước đều bốc hơi sạch.

“Bọn họ nói trường này lấy điểm cao đến dọa người, năm ngoái hình như điểm đầu vào còn cao hơn Nhất Trung.”

Cảnh Văn nhìn Hạ Thụy Bác. Mặc dù hai người quen nhau chưa lâu, là mấy tháng trước...... ở lớp luyện thi ban đêm quen nhau. Sau này chỉ gặp qua hai, ba lần, sau đó cả hai bận ôn thi tối mắt tối mũi, nhưng thông qua tin tức thành tích đạt được của Hạ Thụy Bác, Cảnh Văn cũng coi như biết chút thông tin. Điểm tuyển sinh của trường Đào Viên so với Nhất Trung thấp hơn một điểm, Hạ Thụy Bác đến đây học...... Vẫn có một chút ngoài ý muốn.

Hôm nay cả hai hẹn nhau cùng đi xem qua trường, Hạ Thụy Bác ở bến xe chờ cậu, sáng sớm đứng ở đó lấy tay phe phẩy, miệng há ra, le lưỡi thở phì phì, dáng vẻ khiến Cảnh Văn nhớ tới trước khi ông nội mất ── có nuôi một con chó vàng.

Con chó tên Đại Hoàng, Cảnh Văn khi đó không có bạn chơi, chỉ có Đại Hoàng hay đi cùng cậu. Đại Hoàng rất thân thiết với Cảnh Văn, khi cậu ngồi đọc sách ngoài sân, nó thường nằm dưới chân lim dim. Cảnh Văn có việc ra ngoài, nó chân trước chân sau không rời, cứ quấn quýt lấy. Đi đâu xa mà không mang nó theo, Đại Hoàng kia sẽ bất an rít lên không thôi, sau đó khi Cảnh Văn sắp trở về đứng ở xa xa, nó sẽ chui qua khe cửa, chạy thật nhanh nhảy lên người cậu l**m mặt.

Sáng sớm thấy Hạ Thụy Bác đứng đó, người kia hai mắt sáng ngời mạnh mẽ chạy về phía cậu...... Ừ, thần thái lúc hắn chạy tới, giống Đại Hoàng y hệt a......

Cảnh Văn thoáng cái cảm thấy vô cùng thân thiết.

Cậu từng lo lắng sau khi cho mọi người biết được bí mật của mình, thì sự bài xích sẽ là điều không thể chối bỏ, có lẽ...... Người khác sẽ sợ cậu.

Nhưng Hạ Thụy Bác này không biết là can đảm hay thần kinh quá thô, giống như đối với bí mật này một điểm cảm giác cũng không có. Lúc thi xong có liên lạc qua điện thoại với nhau vài lần, Cảnh Văn tuần trước cũng cùng hắn ra ngoài chơi, Hạ Thụy Bác hẹn người ra chơi bóng ở nhà thể chất, mặc dù Cảnh Văn chưa từng vận động thể thao, cũng vẫn đi theo làm khán giả. Dáng vẻ Hạ Thụy Bác chơi bóng, thật vô cùng chói mắt, trong nhà thể chất có máy lạnh, nhưng ít người nên không mở, mấy người chơi bóng mồ hôi như mưa, Hạ Thụy Bác thân thể màu mật ong, mồ hôi chảy xuống lấp lánh như đá quý.

Trên đường hai người đi về gặp mấy nữ sinh cùng lớp Cảnh Văn, sau này khi tốt nghiệp, mấy nữ sinh kia còn mon men hỏi han cậu ── nam sinh mạnh mẽ đẹp trai đi cùng cậu là ai? Đã có bạn gái chưa? Mấy cô nàng khác còn không ngớt khen ngợi, nói nam sinh kia vừa cao vừa đẹp trai, so với Cổ Thiên Lạc còn mạnh mẽ hơn, rồi khuôn mặt đẹp hơn Kim Thành Vũ…bla…bla…..

Thì ra Hạ Thụy Bác trong mắt người khác cao giá như vậy a.

Nhưng mà cái người mạnh mẽ hơn Cổ Thiên Lạc, đẹp trai hơn Kim Thành Vũ kia đang như một bé trai đấm ngực, giậm chân oán trách cuộc sống không công bằng, mòn mỏi ba năm thanh xuân tiêu tốn ở đây: Khác nào ngồi tù a?

Cảnh Văn hỏi: “Thế sao cậu lại thi vào đây? Tôi còn tưởng cậu cứ thẳng tiến từ Cấp hai Tam Trung lên Cấp ba Tam Trung luôn chứ.”

Hạ Thụy Bác nói: “Ở đây rất chú trọng đào tạo môn thể d*c, điểm rất cao, với lại......”

‘Với lại’ cái gì thì hắn không nói, hai người dừng lại, đã đứng trước cửa trường. Trường học cũ quá rồi, trên bức tường gạch bao quanh đã phủ đầy rêu xanh và tróc lở, từ cánh cửa sắt khổng lồ nhìn vào, tất cả bên trong đều là một mảnh màu xanh lục.

Nhìn phòng bảo vệ không có ai, hai người trèo tường đi vào, dưới chân cũng chẳng phải đường nhựa hay đường xi măng, mà là loại đá lát đường đã có từ rất lâu, rất lâu …….phải nói là đồ cổ rồi, nhiều năm quá, nên những đá lát đường đã được mài đến bóng loáng, dưới ánh nắng trở nên lấp lánh. Hai bên là hàng cây cao lớn, cành lá xum xuê, gió nhẹ thổi qua có mùi nồng nồng mà u ám, hai người cảm thấy có chút không thích hợp. Vừa mới nãy ánh mặt trời còn phá lệ gay gắt, bây giờ không biết là do cây hay gió, cả hai không hẹn mà cùng cảm thấy trên lưng có một tầng da gà nổi lên.

“Trường này cũ thế a......”

Cảnh Văn nói nhỏ: “Trường này xây được bảy mươi năm rồi, đầu tiên là trường dành cho giáo hội, do một nữ hiệu trưởng người Anh quốc chịu trách nhiệm, sau này biến thành trường cấp ba. Bất quá rất kỳ quái, hàng năm tuyển sinh đều âm thịnh dương suy (Nữ nhiều nam ít), có một năm tỷ lệ nam sinh với nữ sinh là 1: 25 đó.”

Hạ Thụy Bác hỏi: “Sao cậu biết rõ quá vậy?”

Cảnh Văn nhếch miệng: “Hôm qua lướt web, vào BBS xem qua thông tin trường.”

BBS: Là một forum chứa toàn bộ nội dung thông tin của trường học (nơi làm việc) trong web chủ của trường (nơi làm việc)

Bình luận

Truyện đang đọc