MẠT THẾ CHI Ở BÊN CẠNH EM

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Nghe nói nhóm Vương Thúc thu hoạch lớn, Trưởng thôn vội vàng phái bảy tám người cao lớn khỏe mạnh đến hỗ trợ, nhiều người nhiều sức, rất nhanh bầy lợn rừng được khiêng lên cáng, đem về thôn.

Diệp Thu cùng Diệp Cẩn không trở về cùng bọn họ, báo một tiếng với Vương thúc, hai người liền vụng trộm thoát ly đội ngũ, hướng vào sâu trong rừng.

Lúc nãy Diệp Thu đã dùng tinh thần lực rà quét xung quanh, phát hiện một loại dao động kỳ quái, ngay phía sau khu vực núi đá, theo tốc độ của hai người khoảng tầm hơn mười phút là đến, Diệp Thu cảm thấy rất hứng thú, bởi vì vật này có dao động rất giống với Thịt Thịt.

Biết đâu có thể là một loại thực vật tiến hóa không chừng?

Vương thúc hỗ trợ nâng cáng, tuy rằng tuổi của thúc đã không nhỏ, nhưng được nước suối trong không gian của Diệp Thu cải tạo qua, thân thể lại rất nhẹ nhàng, nâng  cáng càng không một chút quá sức, làm cho mấy thanh niên than mệt xung quanh nhìn mà há hốc.

Vương Hiểu Thủy chịu trách nhiệm dẫn đoàn ghé lại, cười hì hì hỏi: “Vương tứ thúc, thúc có luyện tập gì không? Thể lực tốt vậy?”

Vương thúc cười ha ha: “Mấy đứa thanh niên trai tráng các cậu! Cả ngày chỉ biết lên mạng thức đêm chơi game, không chịu rèn luyện làm sao được?”

Cười cười ngượng ngùng, Vương Hiểu Thủy nghĩ đến bản thân từ khi đi làm liền không tập luyện gì, yên lặng ngậm miệng, hạ quyết tâm trở về phải chăm chỉ rèn luyện, dù thế nào cũng không thể thua một “lão nhân gia” được!

Vương thẩm ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm chặt Dụ Tiểu Ngư trong lòng, “Tiểu Ngư! Không được bắt chước Vương thúc thúc như vậy nha! Nếu không mũi sẽ dài ra!”

Dụ Tiểu Ngư nghi hoặc mở to hai mắt: “Thẩm thẩm, vì sao mũi lại dài ra?”

Vương thẩm cứng người, buồn bực trừng mắt liếc bạn già một cái, “Tức là, chuyện mình làm không được mà nói dối người khác, như vậy mũi sẽ dài ra! Tiểu Ngư là bé ngoan, không thể học xấu!”

Vừa lòng nhìn Dụ Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, Vương thẩm ngước lên, vừa lúc nhìn thấy Vương thúc đang nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy ý cười.

Vương thúc cười hắc hắc, không tiếp tục lừa gạt đám trẻ, tập trung đi đường. Bản thân mình khỏe mạnh nào phải do chăm chỉ rèn luyện gì, còn không phải là do dược thủy Thiếu gia cung cấp!

Một hàng hơn mười hai người, ai nấy đều vui sướng, thu hoạch sung túc, mọi người đều có thịt ăn!

Bên kia hai người Diệp Thu Diệp Cẩn vừa lúc đi đến khu núi đá. Có lẽ do sau cơn mưa lớn, dây leo mọc lan tràn, một màu xanh tràn đầy sức sống, vô cùng tươi tốt.

Diệp Thu nhìn qua chốc lát liền dời lực chú ý đến phía sau núi đá. Nếu không có tinh thần lực sẽ không ai phát hiện phía sau núi đá sẽ có khe hở, bên trong còn mọc không ít thực vật.

Diệp Thu nhìn nhìn thăm dò, cũng may tinh thần lực có thể nhìn trong đêm tối rất tốt, dễ dàng phát hiện nơi trung tâm khe tối có một cây cỏ nhỏ sinh trưởng. Cây cỏ lớn lên còn rất tốt, toàn thân đỏ rực, tuy rằng không lớn, nhưng so sánh với rong rêu mọc xung quanh, cũng tính là “to lớn”.

Tầm mắt Diệp Thu dừng trên thân cây, như có linh cảm, không gió lại tự động rung rinh, nhúm lông xù màu đỏ nho nhỏ trên đầu run run.

Thả tinh thần lực ra thăm dò, Diệp Thu thật cẩn thận tiếp cận xung quanh cây cỏ nhỏ xinh đẹp.

【 Xin chào! 】 Diệp Thu cẩn thận chào hỏi.

【 A? 】 Nhúm lông nho nhỏ đáng yêu xoay xoay, bộ dáng nghi hoặc, như thể rất lạ lẫm đối với âm thanh đột nhiên xuất hiện.

【 Ta ở chỗ này! 】 Diệp Thu vươn tay, có chút chờ mong phản ứng của nó, từ tinh thần lực vừa tiếp xúc, cậu liền cảm thấy một loại cảm giác thân thiết, như ôm ấp ấm áp của ánh mặt trời.

Nhúm lông run run, rốt cuộc cỏ nhỏ cũng phát hiện ra sinh vật không rõ bên cạnh, 【 Ngươi là cái gì? 】

【 Ah… 】 Diệp Thu sửng sốt, 【 Ta là con người! 】

【 Bộ dạng thật là kỳ quái! 】 cỏ nhỏ quơ quơ, như kiểu đang đánh giá cậu, giọng điệu tiếc nuối, 【 Ngươi sao lại thô như vậy? Nở hoa chắc cũng không xinh đẹp! 】

Diệp Thu nghẹn lời gãi gãi tóc không trả lời, nói sang chuyện khác: 【 Có muốn đi với

ta không? 】

【Đi đâu? Nơi này rất tốt! Ngươi cũng đến đây đi! 】 cỏ nhỏ lắc lắc nhúm lông trên đầu, cỏ nhỏ mời lại.

【… 】 Diệp Thu dừng một chút: 【Đến nơi ở của ta, so với nơi này tốt hơn rất nhiều!】

【Là ngươi mời khách sao? Được! Ngươi là cây duy nhất có thể cùng ta nói chuyện đó nha! 】

【… 】 Diệp Thu đè xuống cảm giác áy náy khi lừa dối cỏ nhỏ đơn thuần, lại nói sang chuyện khác, 【Ta tên Diệp Thu, ngươi tên gì?】

Kiêu ngạo run run hoa cầu trên đỉnh đầu, thanh âm non nớt Diệp Thu vang lên trong đầu,【Ta kêu là Tiểu Hỏa!】

【Tiểu Hỏa! Chúng ta đi thôi!】 nói xong, Diệp Thu vươn tay tiến vào khe hở. Tia sáng màu đỏ hồng lóe lên, Tiểu Hỏa biến thành một quả cầu lông xù màu đỏ, nằm trong lòng bàn tay Diệp Thu.

Vừa lòng thu hồi tay, Diệp Thu thở ra một hơi dài, đắc ý nhướng mày cùng Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn nhìn biểu tình cầu khích lệ cầu vuốt ve trên mặt cậu, mỉm cười vươn tay xoa xoa tóc Diệp Thu, “Đây là cái gì?”

Phát động dị năng, lòng bàn tay Diệp Thu hiện liên một tia sáng màu lục mỏng manh, tiểu cầu màu đỏ càng thêm rực rỡ.

Sắp xếp lại tin tức trong đầu, Diệp Thu trả lời: “Đây là một loại thực vật thuộc tính hỏa, uhm, tạm thời chưa biết dị năng của nó là gì.”

Gật gật đầu, Diệp Cẩn thu hồi tay, “Đi thôi, về trước đã, cái khác tìm hiểu sau.”

Đem quả cầu lông xù thu vào không gian, Diệp Thu giữ chặt tay Diệp Cẩn, “Đi thôi!”

Vương Đức Đào nhíu mày đỡ lấy người đang thở dốc trước mặt, sắc mặt có chút khó coi, vội vã hỏi: “Làm sao? Có chuyện gì xảy ra?”

“Thôn…trong thôn! Khụ Khụ! Có cướp vào thôn!” Cụ già gian nan thở hổn hển, ánh mắt đỏ bừng.

“Cái gì?!” Vương Đức Đào trừng lớn hai mắt, lớn tiếng hỏi lại, “Sao tự nhiên lại có cướp? Vương lão nhị! Ông nói rõ coi!”

“Mau! Mau trở về hỗ trợ!” Vương lão nhị sốt ruột phất phất tay, gấp gáp không yên. Phần lớn thanh niên trai tráng đều vào núi săn bắn, trong thôn chỉ toàn người không đủ sức vào núi, cùng ông già bà lão trẻ con. Mà bọn cướp đều có súng!

Những người còn lại cũng đều nghe được cuộc nói chuyện, biết trong thôn gặp cướp liền đỏ mắt, người thân còn đang ở nhà. Lỡ như…

Vương Đức Đào lắc đầu thật mạnh, hô lớn: “Tiểu Lục, Tiểu Cửu! Hai người đi báo với Trưởng thôn! Đàn ông thì theo tôi trở về!”

Trong lòng đầy tức giận, mọi người bỏ cáng trong tay, cầm lấy vũ khí theo Vương Đức Đào chạy về.

Con bà nó! Tự nhiên lại gặp cướp!

Vương thẩm cùng những người phụ nữ ở lại, sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, cướp? Cướp vào thôn?

Ôm sát Dụ Tiểu Ngư trong lòng, Vương thẩm miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nói: “Nơi này cách thôn không xa, các ngươi cứ đi trước đi! Nơi này không có dã thú gì, tôi ở lại đây canh chừng!”

Môi Vương Xuân Hoa run run, siết chặt tay con gái, sắc mặt khó coi: “Chúng ta cứ chờ một chút đi! Biết đâu bọn cướp còn chưa đi? Lúc này trở về không phải là chịu chết sao?”

Sắc mặt mấy người phụ nữ khác càng thêm khó coi, cái gì mà trở về chính là chịu chết? Người thân bọn họ vừa với trở về đó!

Bất quá mọi người đều biết đức hạnh Vương Xuân Hoa như thế nào, lúc trước chồng bả còn do tự tay bả chém chết, tuy rằng hắn lúc đó quả thật bị tang thi cào trúng, nhưng cũng là vì cứu hai mẹ con bà ta! Hắn vừa biến thành tang thi đã bị chém chết, thật thảm!

Cha Vương Song cũng thật đáng thương!

Không phải Vương Xuân Hoa không phát hiện lửa giận cùng xem thường trong mắt mấy người kia, nhưng cũng chỉ là cái ánh mắt, cũng không mất miếng thịt nào!

Vương Xuân Hoa bà cũng sẽ không so đo với mấy người!

Còn có cái gì trọng yếu hơn bảo vệ tính mạng!

Diệp Thu cùng Diệp Cẩn gấp gáp trở lại cũng đầy nghi hoặc nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, sao lại đứng đây không đi? Những người khác đâu?

“Vương thẩm, có chuyện gì vậy?” Diệp Thu cau mày, cảm thấy có chút không thích hợp, những người khác thì thôi, nhưng bọn Diệp Đông cùng Vương thúc sao cũng không ở đây?

Nhìn thấy hai vị Thiếu gia, Vương thẩm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Thiếu gia, nghe nói trong hôn có cướp. Bọn họ đều chạy về.”

“Cướp?!” Diệp Thu chớp chớp mắt kinh ngạc, cậu không có nghe nhầm đi? Cau mày, Vương thẩm có chút lo lắng, “Nghe người ta nói là có cướp, thiếu gia, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Nhanh chóng phát động tinh thần lực, Diệp Thu lướt qua tình huống trong thôn, không phát hiện người bị thương, lúc này mới vỗ vỗ cánh tay Vương thẩm an ủi, “Thẩm yên tâm! Không có việc gì đâu!”

Tâm liền thả lỏng đôi chút, Vương thẩm gật gật đầu, không nói gì.

Diệp Thu xoay người đi đến bên Diệp Cẩn, muốn nói lại thôi, “Ca ca…”

Diệp Cẩn vỗ vỗ vai cậu, ngắt lời, “Không có việc gì.”

“Uhm!” Diệp Thu gật đầu. “Chúng ta cứ tạm ở lại đây chờ! Trưởng thôn chắc hẳn sẽ nhanh tới.”

Đám Vương Đức Đào còn chưa về đến đã nghe từng đợt kêu rên cùng mắng chửi đầy tức giận, không nghĩ nhiều, mọi người liền chạy nhanh đến nhà Vương Đức Đào gần cửa thôn nhất.

“Đám súc sinh! Không phải người mà! Lương thực của ta!”

Mọi người vào sân liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang khóc đến thương tâm, liếc nhìn lẫn nhau, Vương Đức Đào bước lên hỏi: “Bọn cướp đâu?”

Người kia như muốn điên, nhảy lên nhéo nhéo đánh đánh Vương Đức Đào, vừa đánh vừa mắng: “Ông cái đồ trời đánh! Ông đi đâu! Chúng cướp sạch đồ ăn nhà ta! Lấy cái gì sống!”

Vương Đức Đào gian nan giữ vợ mình lại, quát lớn: “Khóc lóc cái gì! Bọn cướp đâu?”

“Chạy! Lái xe chạy rồi!” Vợ Vương Đức Đào tóc tai bù xù tựa vào lòng Vương Đức Đào khóc, hai mắt sưng đỏ, cả người tàn tạ.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, xoay người chạy hướng cửa thôn.

Nhưng làm cho bọn họ thất vọng là, ngoại trừ vết bánh xe trên đường, không còn cái gì khác.

Một người nện mạnh búa trên tay xuống đất, “Một đám khốn kiếp! Đừng để tui gặp lại!”

Người đàn ông có chút gầy đứng bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai, “Mọi người đừng thất thần, tranh thủ đi xem xem còn có nhà nào bị cướp nữa không! Coi có người bị thương không!”

Những người còn lại cũng không trì hoãn, đều chạy tới nơi có tiếng người khóc la.

Thời điểm Trưởng thôn mang theo người gấp rút trở về, nhóm Vương thúc đã cho người thống kê tốt, đang an ủi từng nhà.

Biết được tình huống tổn thất, Trưởng thôn tức giận mắng: “Bọn chúng quả thật nên xuống địa ngục!”

Shuri: Không có Tiểu kịch trường. Chắc tác giả hết ý tưởng ╮​[╯

Bình luận

Truyện đang đọc