MẠT THẾ CHI THUẬN THEO KỊCH TÌNH

Diệp Tử Tân cùng Đường Thù nói là vào núi bế quan tu luyện, lại không phải ngay từ đầu liền ngồi thiền tu hành, bọn họ ngồi thiền nhập định cũng còn có thời hạn. Thời gian còn lại Đường Thù ở trong núi dọn ra một khối đất trống, bọn họ ban ngày liền ở chỗ này luận kiếm.

Tuy rằng Diệp Tử Tân tu kiếm so với Đường Thù sớm hơn một tháng, nhưng trên thiên phú lại kém không chỉ một bậc, mà bản thân thuật《 Đăng Chân Băng Hàn quyết 》cũng bao hàm lấy gϊếŧ chóc làm chủ kiếm đạo, y trên kiếm chiêu lĩnh ngộ cũng đồng dạng ở phía trên Diệp Tử Tân.

Diệp Tử Tân trước khi vào núi ở lại đổi một quyển công pháp《 kiếm đạo 》 về kiếm chiêu tên là 《 Liệt Thiên 》, quyển kiếm quyết này cũng đồng dạng là công pháp thượng tầng, cũng đủ cho hắn tu luyện đến Độ Kiếp phi thăng.

Đại khái là hệ thống lương tâm bộc phát, khi đổi ở trên tích phân vụиɠ ŧяộʍ thay Diệp Tử Tân xóa đi một số không, nếu không hắn cả hơn mười năm cũng không đổi nổi, liền tính như thế hắn vẫn phải thiếu hệ thống một món nợ lớn.

Dựa theo cái nhìn của Diệp Tử Tân, dù sao hắn cũng không có ở trên màn hình nhìn được có bao nhiêu tích phân, nợ ít nợ nhiều lại có gì khác nhau đâu!

Kiếm tu chủ yếu lấy kiếm nhập đạo, trên kiếm đạo ngộ đạo cũng sẽ xúc tiến tu vi. Mặc dù có rất nhiều công pháp chiêu thức tốt, nhưng Đường Thù cùng Diệp Tử Tân mỗi ngày vẫn lấy trụ cột 《 kiếm đạo 》tu hành, lặp đi lặp lại mài trụ cột tu luyện kiếm hình.

Thời gian thừa lại dùng cho Đường Thù cùng Diệp Tử Tân giao đấu, hai người không có sư phụ dạy tám lạng nửa cân, chỉ có thể lấy phương thức như vậy đến bù đắp khuyết thiếu trên chiêu thức lẫn nhau.

Thời gian nháy mắt đã hơn một tháng, tu vi cùng kiếm pháp của hai người cũng có đột phá. Ngày ngày bình thản tu hành, hai người Diệp Tử Tân cùng Đường Thù đều ở trong đó cảm nhận được tự do cùng phóng túng khi tận thế liền chưa bao giờ có được, trong lúc liên tục song tu, thậm chí đạt tới thần thức cùng linh khí song trọng giao hòa. (tâm linh tương thông hở)

Cái loại suиɠ sướиɠ này cá nước thân mật bình thường khó có thể đạt tới, giống như trong lúc đó lẫn nhau không có tồn tại khoảng cách nào nữa.

Chờ khi bọn hắn tới bình cảnh kế tiếp, cũng không sai biệt lắm nên là lúc chân chính bế quan. Trước đó bọn họ cho lẫn nhau thời gian suốt một đêm phóng túng, không lấy mục đích vì tu hành hết sức triền miên, khi phóng thích vào sâu bên trong, đều hận không thể dung nhập cốt nhục vào nhau, không bao giờ chia lìa nữa.

Đường Thù ở reong biệt thự chọn ra hai phòng liền nhau, cũng lấy Tụ Linh Trận lớn trong sân làm trung tâm, lại lần nữa làm hai Tụ Linh Trận loại nhỏ, cũng lấy linh thạch làm mắt trận.

Trong núi linh khí sung túc, hơn nữa song trọng Tụ Linh Trận, tuy rằng so kém hơn trung tâm linh mạch nhưng so với điều kiện bình thường của bọn họ tốt hơn nhiều lắm.

Kkhi Diệp Tử Tân từ trong lòng Đường Thù tỉnh lại, bỗng nhiên có một chút lưu luyến, dù sao bọn họ cũng không biết lúc này bế quan cần thời gian bao lâu. Hắn cũng không phải chưa từng do dự dứt khoát ở chung một phòng tu hành, chỉ là suy xét đến đây là lần đầu tiên bế quan, thời gian bọn họ cần bế quan cũng chưa chắc giống nhau, cuối cùng vẫn chia làm hai phòng.

Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Tử Tân ngồi xếp bằng ở trên giường, hắn cùng Đường Thù đều đã đem máy liên lạc tắt đi, lần này vô luận như thế nào cũng phải đem Luyện Khí kỳ tu đến đỉnh phong.

Bởi vì lần này bế quan thuộc loại hậu tích bạc phát, Diệp Tử Tân tu luyện đã tích góp từng tí một đến bây giờ, cho nên sau khi ngồi thiền rất nhanh liền nhập định đến trạng thái tu luyện. Công pháp vận hành sau, linh khí nồng đậm liền cuồn cuộn mà đến, sau tiếp trước vọt vào trong kinh mạch, cọ rửa tạp chất trong cơ thể, cuối cùng toàn bộ còn lại nhập vào đan điền.

(Hậu tích: để dành nhiều nhiều; Bạc phát: từ từ phát ra -> Để dành nhiều nhiều, từ từ phát ra. Có nghĩa: Chỉ có chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết tốt.)

Tiểu Bạch cũng được thả khỏi túi sủng vật, ngốc ở trên đùi Diệp Tử Tân, mượn linh khí tu luyện của hắn cùng nhau tu luyện. Nó có phương thức thổ nạp riêng của mình, nhưng không phải công pháp vận hành, cho nên đi theo Diệp Tử Tân tu luyện phối hợp linh khí trong cơ thể hắn vận hành phương thức cùng vận chuyển linh khí, làm ít công to.

Trong núi vô giáp, hàn tẫn không biết năm (ai bít hú tiếng nha ^^ bó tay r). Đối với Diệp Tử Tân mà nói cũng bất quá chỉ là trong nháy mắt mở mắt cùng nhắm mắt, hắn hiện tại là Luyện Khí tầng mười, thiếu chút nữa là có thể đạt tới Luyện Khí viên mãn đột phá đến Trúc Cơ, này đã là hiệu quả lớn nhất hắn bế quan có khả năng đạt tới.

Tu hành cũng không phải bế môn là được, sau khi lắng đọng lại thích hợp còn cần tiếp tục tu cùng hành. Diệp Tử Tân cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng cũng không có kéo rèm cửa, bên ngoài dương quang rọi thẳng vào có chút chói mắt. Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy được thế giới một mảnh trắng bạc...

Trắng bạc? Diệp Tử Tân nhu nhu mắt, lúc này mới phản ứng lại, hắn đã đem toàn bộ mùa hè cùng mùa thu đều tu qua.

Diệp Tử Tân lập tức đứng lên, trên người hắn rất bẩn, làn da dính một tầng bẩn màu đen, thời gian lâu cố định ở phía trên. Hắn dùng ba lần Tịnh thân chú, lại đem quần áo trên người toàn bộ thay đổi một lần, mới cảm thấy trên người không khó chịu như vậy nữa.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, không có lò sưởi cung ứng, độ ấm trong phòng cũng ở dưới không độ. Diệp Tử Tân khi ngồi thiền luôn hấp thu linh khí ngược lại không cảm giác được gì, lúc này ép buộc xong mới cảm thấy có chút lạnh. Hắn ở trước mạt thế khi thu thập vật tư liền góp nhặt rất nhiều áo bông mùa đông, giờ phút này ngược phát huy công dụng.

Khi Diệp Tử Tân đi tới cửa mới cảm thấy bản thân tựa hồ quên cái gì, hắn quay đầu trên sàn nhà tìm thật lâu, mới tìm được nhỏ như sợi chỉ ___ Tiểu Bạch... Giao.

Đại khái cùng lớn cỡ Tiểu Bạch khi mới phá xác, bộ dáng tương tự như Long, thân có hoa văn, trên đỉnh đầu vô sừng, Diệp Tử Tân lại ở trên đầu nó đụng đến một khối u cưng cứng. Này đó đều không phải vấn đề, trọng điểm là... giao hắn mong đợi hồi lâu, vì sao lại không lớn bằng một bàn tay chứ?! Cảm tình hắn nuôi lâu như vậy đều nuôi không...

Mà cảnh tượng kỵ giao tác chiến trong dự đoán, cũng chỉ có thể trở thành giấc mộng... Trừ phi hắn biến thành cỡ móng tay, nếu không tuyệt đối cưỡi không được!

Lúc này Tiểu Bạch cũng mở ánh mắt hạt đậu, đầy mặt nhụ mộ nhìn Diệp Tử Tân, phát ra tiếng kêu "Chiêm chiếp" nhỏ bé yếu ớt.

"Sau khi tiến hóa, tiếng kêu cũng sẽ biến?" Diệp Tử Tân cùng nó nhìn nhau chốc lát, mới yên lặng quấn lên tay, đẩy cửa đi ra.

Đường Thù lúc trước ở trên cửa cũng khắc có trận pháp cấm chế, là để khi Diệp Tử Tân đẩy cửa ra y liền cảm nhận được, y từ nửa tháng trước cũng đã đạt tới Luyện Khí tầng mười hoàn thành bế quan.

Nửa tháng tới nay, y trừ bỏ tôi luyện kiếm hình, làm được kiếm tùy tâm động đối mặt với sinh vật biến dị đã ngoài cấp 3 cũng có một kiếm kết liễu, chính là mỗi ngày canh giữ ở ngoài cửa Diệp Tử Tân chờ hắn đi ra. Từ khi bọn họ lần thứ hai gặp nhau ở ngoài thành đến bây giờ, cũng chưa từng tách ra thời gian dài như vậy, chờ khi hiểu được thì tương tư đã tận xương.

Đường Thù cũng làm được ở phút đầu tiên Diệp Tử Tân đi ra xuất hiện trước mặt hắn, y ban đầu cũng không có động tác dư thừa gì, chỉ nhìn Diệp Tử Tân, ánh mắt không còn lãnh ngạnh như ngày thường nữa, trở nên ôn nhu mà lưu luyến. Rồi mới vươn tay chậm rãi đem người kéo vào trong lòng, động tác y tuy rằng chậm, cường độ lại nửa điểm đều không nhẹ, như đang biểu đạt tình cảm qua hành động vô thanh thắng hữu thanh.

Diệp Tử Tân ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn đẩy đẩy Đường Thù, cũng không phải vì đem người đẩy ra chỉ là bị siết có chút đau làm cho Đường Thù thả lỏng cường độ một chút: "Anh tỉnh đã bao lâu? Hiện tại là tháng mấy?"

"Anh tỉnh đã nửa tháng, hiện tại là ngày mười hai tháng hai." Đường Thù thanh âm trầm thấp, hồi lâu sau mới chậm rãi buông lỏng tay.

"Đã hơn nửa năm sao?" Diệp Tử Tân than thở hai câu, khó trách bên ngoài vẫn là một mảnh băng thiên tuyết địa. Hắn hàng năm ở phương bắc, ngược lại không cảm thấy bên ngoài tuyết lớn có chỗ gì kỳ quái, bất quá Kinh thành nơi này tuyết rơi cũng không có nhiều như vậy, thời tiết cũng không nên lạnh như vậy mới đúng.

"Ân." Đường Thù nghĩ nghĩ hỏi: "Muốn ăn gì?"

Bọn họ trước khi ngồi thiền nhập định đã dùng qua Tích Cốc đan đỉnh cấp, mặc dù một năm không ăn ngũ cốc cũng sẽ không có việc. Chỉ là khi nhắm mắt tu luyện xong rồi, ngày thường cũng không ăn không uống liền thật sự có chút thống khổ, thẳng thắn mà nói chính là trên thân thể còn không quen với cảm giác không cần ăn uống. Nửa tháng này, y cũng từng dựa vào dã vị đánh được ăn ngon, chỉ là khuyết thiếu tài liệu nấu nướng ăn vài ngày cũng ngán.

Diệp Tử Tân dừng một chút mới nhớ đến Đường lão đại không có không gian, hắn trước khi bế quan đã quên chuẩn bị thực phẩm, Đường lão đại bế quan chấm dứt sau trong khoảng thời gian này đều qua như thế nào? "Anh muốn ăn cái gì?"

Đường Thù động động lông mày cũng không có trả lời, y nửa tháng tới nay thứ muốn ăn nhất đã đứng ở trước mặt y.

Diệp Tử Tân nếu nhìn không ra du͙ƈ vọиɠ trong mắt Đường Thù kia hắn liền thật sự sống uổng phí hơn ba mươi năm, hắn kỳ thật cũng muốn, mặc dù cuộc triền miên kia với hắn mà nói bất quá chỉ là chuyện tình vừa mới phát sinh đêm qua.

Chỉ là đầu gần dán vào nhau lại nhịn không được đem Tiểu Bạch nhéc vào lòng Đường Thù, ánh mắt theo bản năng miết lên trần nhà: "Sủng vật của anh."

"..." Đường Thù xách lên thứ dài nhỏ không biết là sinh vật gì đó: "Tiểu Bạch?"

Tiểu Bạch tiến hóa thành giao sau chỉ số thông minh cũng đi theo tiến hóa, nó tự nhiên cũng nhớ rõ Đường Thù, nghe được y gọi tên mình lập tức liền vui vẻ "Chiêm chiếp" hai tiếng, hướng trên tay y cọ cọ.

Đường Thù cầm lấy cẩn thận quan sát vài lần: "Đây là giao?"

"Chăc vậy." Diệp Tử Tân lười biếng tựa vào tường, hắn không có hứng thú tiếp tục thay Đường Thù nuôi, càng nuôi càng nhỏ thật sự làm cho người ta tuyệt vọng. "Tốt xấu gì cũng tiến hóa thành giao, anh lại đặt cho nó một cái tên đi."

"Em nói tên xấu dễ nuôi mà." Đường Thù tự nhiên nghe ra ghét bỏ trong giọng nói của Diệp Tử Tân, cùng trong ánh mắt thỉnh thoảng miết đến Tiểu Bạch lơ đãng lộ ra để ý, trong lời cũng mang theo vài phần ý cười: "Em nếu không muốn nuôi, để lại nó trong rừng đi."

Tiểu Bạch đã có thể nghe hiểu đại khái lời bọn họ, lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử Tân nhiều thêm vài phần cầu xin.

Diệp Tử Tân cũng sửng sốt một chút nhanh chóng nói: "Không cần." Về phần vì sao, hắn ngược lại không thể nói rõ ra. Rõ ràng thật vất vả không bị cốt truyện khống chế, lại vẫn luyến tiếc... Đây là cơ duyên của Đường Thù, nhưng cũng là hắn một tay nuôi lớn.

"Lại nuôi một đoạn thời gian, sẽ có thời điểm lớn lên." Đường Thù đem Tiểu Bạch quấn lên tay chính mình, dùng ngón trỏ chọt đầu nó: "Giao cũng thuộc Long tộc, tu ngàn năm sẽ thành Long, chờ mi hoàn toàn mở thần trí về sau sẽ gọi là Ngao Phong đi." Ngao là dòng họ của Long tộc ở Thượng Cổ trong truyền thuyết, coi đây là họ không riêng gan lớn, cũng có tâm nguyện sẽ thành Long.

Bản thân Diệp Tử Tân có lẽ còn chưa phát hiện, không riêng Tiểu Bạch đối với hắn có tình cảm nhụ mộ, hắn đối với Tiểu Bạch cũng có yêu thương ngang nhau. Đường Thù lại xem ra được, cho nên nguyện ý tiếp nhận vật nhỏ này, cũng cho nó địa vị ngang nhau với người nhà.

"Được." Diệp Tử Tân khó được nhu thuận điểm điểm đầu, bất quá chính là lại chờ hơn vài năm sao, tốt xấu hắn cũng là người tu tiên... Đừng nói vài năm, vài thập niên, liền tính muốn hơn trăm năm hắn cũng vẫn chờ được.

Một ngày nào đó hắn sẽ cùng Đường lão đại, cùng nhau cưỡi Long ngao du đến chín tầng trời!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Diệp Tử Tân đầy mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Bạch: Tao muốn kỵ Long... Vì cái gì lại biến thành một con sâu?

Đường Thù nhìn Tiểu Bạch lại nhìn Diệp Tử Tân không nói gì.

Diệp Tử Tân:... Nói cho em anh đang yy cái gì.

Đường Thù: Em nếu lớn bằng nó có thể cưỡi lên đi. ( anh cũng có thể tùy thân mang theo)

Diệp Tử Tân: (⊙_⊙)

Bình luận

Truyện đang đọc