MẠT THẾ CHI TRÙNG NHÂN QUẬT KHỞI


Vẻ mặt của Phong Nhẫn vẫn đang đứng ở một bên chờ giảng bài trở nên vô cùng khó xử, nhân loại này được một bước lại muốn tiến thêm một thước đây mà.
Bị hạ chức vị, địa vị của Phong Nhẫn không chỉ đơn giản là giảm xuống một chút thôi đâu, đối với kẻ mạnh, gần như trùng nhân có một sự sùng bái đến mù quáng, có thể được kẻ mạnh thừa nhận chính là một việc vô cùng khó khăn, là chuyện cực kỳ đáng để khoe khoang, khi ông vẫn còn là quản gia, trùng nhân trong khu dân cư đối với ông cung kính có thừa, ông đã lên tiếng thì chính là nói gì nghe nấy.
Nhưng hiện tại, địa vị của ông trong mắt những tùy tùng, thủ hộ, thậm chí là cả trùng binh đã rơi xuống ngàn trượng.
Có rất nhiều trùng nhân không rõ chân tướng, bọn họ chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, Phong Nhẫn bị tước bỏ chức vị quản gia, không còn là đại tướng tâm phúc nhất trong suy nghĩ của quân thượng nữa, ông ta không còn tư cách để đi quản lý những sự việc lớn nhỏ trong khu dân cư nữa.
Nhất định là Phong Nhẫn không nhận được sự tín nhiệm của quân thượng.
Năng lực của Phong Nhẫn không tốt.
Thế là chẳng những những ánh mắt tôn sùng khi xưa biến mất, mà ngay cả một số ít trùng nhân cấp thấp cũng chẳng để ông vào mắt, có thể nói là, trong lòng Phong Nhẫn khó chịu giống như nôn ra máu vậy.
Biết được việc cần phải đến dạy cho thị quân đại nhân, thật ra Phong Nhẫn không muốn đủ đường, nhưng bây giờ thủ hộ Băng là quản gia, ông nhất định phải nghe theo.
Trong lòng Phong Nhẫn nghẹn muốn chết, lại nghe được lời nhân loại này nói, không tín nhiệm ông như thế, cho rằng ông sẽ hành hung giết chết cậu ta sao?
Phong Nhẫn cảm thấy mình đã phải nhận vũ nhục cực kỳ lớn.
Nếu như được quân thượng công nhận, đương nhiên ông sẽ không lỗ mãng, vả lại địa vị của ông bây giờ thấp, căn bản không thể làm gì thị quân của quân thượng được cả…
“Đại nhân, tôi cam đoan sẽ không tổn thương cậu…” – Phong Nhẫn biểu đạt quan điểm của ông, tự biện giải cho mình.
Đáng tiếc, Nhạc Tử Mặc chẳng thèm đếm xỉa đến lời ông nói.
“Băng, tôi cảm thấy anh lưu lại vẫn hơn, điều này hẳn sẽ không khiến anh tốn nhiều thời gian đâu.” – Thái độ của Nhạc Tử Mặc rất kiên quyết, liên quan đến chuyện sống chết của cậu, cậu còn lâu mới thèm để ý tới sắc mặt của những trùng nhân này.
Nếp nhăn trên khuôn mặt của Phong Nhẫn càng trở nên rõ ràng hơn.
Băng im lặng liếc nhìn Phong Nhẫn đang rầu rĩ tức giận, trong lòng cười cười, trên mặt lại đàng hoàng nghiêm trang: “Được, dù sao tôi cũng không có việc gì, vừa lúc cũng học tập một chút thứ thuộc về nhân loại với Phong Nhẫn vậy.”
Phong Nhẫn: “…”
Đây là ngầm châm biếm hay là giễu cợt đấy?
Cho dù thế nào thì ông cũng đã từng làm quản gia mấy chục năm, nếu không phải vì cái tên nhân loại mới tới này, ông cũng sẽ không ngã ngựa như vậy, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách nhân loại này quá mức tâm cơ.
Về phần Băng…
Ha ha, một tên côn trùng cấp bốn, tưởng là làm quản gia rồi thì có thể cưỡi lên đầu ông được hả, chờ một ngày nào đó bị nhân loại nguy hiểm này triệt hạ, nhất định ngã còn thảm hơn ông nhiều.
Phong Nhẫn u ám nghĩ thầm.
“…Có thể được Băng khen ngợi, là vinh hạnh của tôi.” – Mặc kệ trong lòng phẫn hận cỡ nào, đối với quân thượng, Phong Nhẫn vẫn vô cùng sùng bái, cả về công lẫn tư, chuyện được bàn giao ông tuyệt đối sẽ không vì vấn đề cá nhân mà thất trách.

Cho tới bây giờ, điều này cũng là cơ sở để toàn bộ trùng tộc có thể luôn vô cùng đoàn kết một lòng, cùng chung tay đối phó ngoại địch, độc chiếm lãnh thổ một phương, khinh thường những tộc đàn khác.
Phong Nhẫn không tiếp tục nhìn sắc mặt Băng nữa, nghiêm túc bắt đầu giảng bài.
“Đại nhân, trước tiên tôi sẽ giới thiệu cho cậu một chút, địa vị của nhân loại các cậu trong trùng tộc chúng tôi tới bây giờ phân chia thành mấy cấp bậc.”
Nhạc Tử Mặc gật gật đầu biểu thị rằng cậu đang lắng nghe, cậu phát hiện thời điểm quản gia này nói chuyện, biểu hiện nghiêm túc giống như chủ nhiệm lớp tiểu học trước kia vậy…
“Có thể nói, trước mắt nhân loại được phân thành ba đẳng cấp.
Thứ nhất, có địa vị ngang bằng với trùng tộc, trở thành bạn đời của trùng nhân.
Thứ hai, là thị quân.
Thứ ba chính là nô lệ.
Điều kiện tiên quyết để trở thành bạn đời của trùng nhân chính là có thể vì trùng nhân mang thai và sinh hạ một quả trứng, về điều này hẳn cậu cũng đã biết một chút rồi.

Bởi vì trùng nhân chúng tôi sẽ tiến hóa, mỗi lần lột xác đều sẽ tăng thêm một chút tuổi thọ, đẳng cấp càng cao tuổi thọ càng dài, làm bạn đời của trùng nhân, nhân loại cũng sẽ được hưởng điều tốt, tuổi thọ của nhân loại sẽ được kéo dài, đây là điều mà những dị tộc khác không có, tôi nghĩ nhân loại các cậu hẳn đã biết từ sớm rồi.”
Nhạc Tử Mặc: “…”
Cậu căn bản không biết.
Thảo nào trước đó, lúc bị bắt đi, những nhân loại kia đều mong muốn được đến trùng tộc, bàn bạc xem làm thế nào để chiếm được chỗ tốt cho riêng mình ở trùng tộc này, thì ra không chỉ vì đãi ngộ tốt mà còn vì có thể gia tăng tuổi thọ, cũng khó trách vì sao bọn họ lại giành giật tranh cướp để được đến đây như vậy.
Đáng tiếc, làm tù binh chính là không có tư cách để lựa chọn.
Yên lặng thở dài, Nhạc Tử Mặc tiếp tục tập trung tinh thần lắng nghe.
“Nhân loại cấp cao nhất, ở trong trùng tộc đạt được sự tôn trọng rất lớn, địa vị cũng cao, chờ đại nhân có thể vì quân thượng mà sinh hạ một quả trứng, ấp ra tiểu điện hạ, đại nhân sẽ có thể cảm nhận được.” – Phong Nhẫn nghiêm túc nói.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Sao nghe cái loại ngữ điệu chào hàng này lại cảm thấy là lạ thế cơ chứ?
Hẳn là do cậu nghĩ nhiều rồi.
“Nhân loại cấp hai là thị quân, mỗi một bạn đời của trùng nhân đều là từ thị quân mà đi lên, trùng tộc chúng tôi đối đãi với bạn đời luôn một lòng, sẽ không sinh hoạt hỗn loạn như những dị tộc khác, đối với điều này đại nhân cậu hẳn nên yên tâm.”
Nhạc Tử Mặc: “…”
Đột nhiên rất muốn chửi tục một cái, phải làm sao bây giờ?

“Thị quân là nhân loại mà quân thượng chọn lựa đem về từ khu đấu giá của đấu trường, mỗi lần chỉ mang về một người, trùng nhân nào cũng như vậy, không được lựa chọn nhiều, trong thời gian ba năm, nhất định phải vì trùng nhân đã lựa chọn mình mà sinh một quả trứng, nếu không thì thị quân được mua về sẽ bị bán đến khu đấu giá của đấu trường lần nữa, chờ đợi những trùng nhân khác mua về làm thị quân.

Chúng tôi vẫn còn vô cùng tôn trọng nhân loại các cậu rồi đấy.”
“…”
“Thức ăn ở tận thế khan hiếm, trùng nhân chúng tôi ăn tất cả mọi thứ, duy chỉ có nhân loại các cậu, thật sự rất khó nuôi sống, mỗi lần ra ngoài tìm đồ ăn của nhân loại, trùng nhân chúng tôi đã phải chết rất nhiều.

Cho nên, nếu như cứ nuôi một người chẳng biết làm gì hết, lại còn là một nhân loại không thể vì trùng nhân sinh hạ đời sau, bất kể là trùng nhân nào cũng đều không chi trả nổi.”
“Thứ ba chính là nô lệ, nô lệ phân thành hai cấp bậc:
Nhóm bị quân thượng, đại tướng, tiểu tướng mua về đầu tiên, cũng chính là những tù binh lớn tuổi, nhỏ tuổi, hoặc là tàn tật, bị thương nghiêm trọng mà mỗi lần tiến đánh căn cứ của nhân loại các cậu thu về được chính là nô lệ cấp một.
Nô lệ cấp một là những nô lệ mà những trùng nhân khác không thể mua, chỉ có trùng nhân cấp cao mới có thể mua.

Những nô lệ này được in lên mình dấu ấn thuộc về riêng đại nhân, trở thành nô lệ trong khu dân cư.

Nếu có thể nhận được sự công nhận và bảo hộ của trùng nhân, đại tướng, tiểu tướng, các tùy tùng cùng những người lập được nhiều chiến công, quân thượng sẽ ban một trong số những nô lệ này cho bọn họ.
Nô lệ cấp hai chính là những nô lệ trong đấu trường.

Những nô lệ này, một loại là nhân loại bị các đại nhân vứt bỏ, bọn họ đã từng phạm phải sai lầm lớn, bị chuyển tay bán cho đấu trường, từ đấu trường bị thuần hóa.

Còn có một nhóm nô lệ nhỏ tuổi, những nô lệ này là những đứa trẻ do đàn ông và phụ nữ nhân loại trộm sinh ra, từ khi sinh ra bọn chúng đã bị đoạt đi quyền lợi sinh dục, cả đời phải làm nô bộc cho nhân loại các cậu…”
Giữa hai hàm răng Nhạc Tử Mặc có chút phát lạnh, đè nén sự phẫn nộ và lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng xuống: “…Vì sao trẻ con nhân loại sẽ bị tước đoạt đi quyền sinh dục…”
Chẳng phải điều này có nghĩa là, nhân loại sẽ tuyệt diệt hay sao?
Không còn là nhân loại thuần túy nữa, tất cả đàn ông và phụ nữ đều sẽ được phân phối ngẫu nhiên cho trùng nhân, trở thành một công cụ sinh dục, tất cả đời sau, trong bất kỳ người nào cũng sẽ có gen của trùng nhân, dòng máu không còn thuần chủng nữa, vậy thì sau này nhân loại sẽ thế nào?

Băng rất kinh ngạc mà nhìn Nhạc Tử Mặc, xua xua tay ra hiệu cậu không nên tức giận, nhưng Nhạc Tử Mặc đang nổi nóng, căn bản là không nhìn thấy.
Cách làm này của trùng tộc chẳng phải là quá độc ác rồi sao?
Phong Nhẫn sớm đã đoán được Nhạc Tử Mặc sẽ có phản ứng này, thực ra bất kể là Nhạc Tử Mặc hay là những vị thị quân khác, lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, biểu hiện đều vô cùng kích động, khó mà tiếp nhận được.
Ông ta không nhanh không chậm nói tiếp: “Nguồn gốc của những nô lệ nhỏ này phần lớn xuất phát từ nhân loại, đa số đều do thị quân hoặc bạn đời mà trùng nhân mua về sinh ra.” – Nói đến đây, khí tức của Phong Nhẫn cũng có chút bất ổn, ông ta ẩn giấu đi sự phẫn nộ cùng khinh thường.
“Trong năm mươi năm này, phần lớn thời gian của trùng tộc đều đặt vào những trận đại chiến.

Tôi không biết nhân loại các cậu đến cùng đã suy nghĩ như thế nào.

Ở biên cảnh, cũng chính là tam giác quỷ Bermuda mà các cậu vẫn hay nói, xuất hiện vô số quái vật, nhân loại các cậu không thèm để ý đến, trốn biệt trong căn cứ, dị tộc chúng tôi xuất động toàn bộ trùng nhân vừa phải tiến đánh vừa phải vì những trùng nhân khác cướp bạn đời về.

Những nhân loại được mua về các cậu, đàn ông và phụ nữ thì lại cùng nhau sinh con, ha ha, còn nói bọn họ mới là tình yêu đích thực…”
“Được, nếu đã là tình yêu đích thực, vậy thì trùng nhân chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản, đem bọn họ ném vào khu nô lệ ở đấu trường, để bọn họ đi  đi thuần hóa, trùng nhân chúng tôi cũng sẽ không lạm sát nhân loại các người, chúng tôi cho bọn họ đẩy đủ nhân quyền.

Lại nói, đẳng cấp nô lệ này cũng là do nhân loại các người nghĩ ra, đấu trường cũng là do nhân loại các người xây thành, trùng tộc chúng tôi chưa từng ngược đãi nhân loại các người, trùng tộc chỉ muốn tìm một bạn đời mà thôi.”
Nhạc Tử Mặc: “…”
Miệng mấp máy mấy lần, có rất nhiều lời giấu ở trong bụng, mấy lần muốn nói ra.

Sau khi nghe những gì Phong Nhẫn nói, sự phẫn nộ cùng không cam lòng trong lòng hắn đột nhiên biến thành bất lực.
“Vậy hiện tại có còn những nô nệ trẻ em như vậy nữa không?” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy vấn đề mình đang hỏi này có chút ngớ ngẩn.
Phong Nhẫn cười nhạo: “Năm nào cũng có, bây giờ đã ít hơn một chút rồi, nhưng vẫn luôn có một số nhân loại không đáng tin.

Chẳng qua hiện tại trùng nhân chúng tôi đã nghĩ ra một biện pháp mới, nếu như là tình cảm chân thành, vậy chúng tôi sẽ để bọn họ được như nguyện, trong bụng mang nghiệp chướng gì thì phải ở ngay trước mặt những nhân loại và trùng nhân khác từng chút từng chút một mà nuốt vào.

Chiêu này vẫn khá là có tác dụng.

Cho nên, đại nhân, hiện tại cậu đang sống những ngày rất thoải mái, đừng nên có những suy nghĩ khác, có những thứ cậu không thể chịu đựng nổi đâu.”
Băng phất phất tay, ra hiệu cho Phong Nhẫn không nên nói nữa, Phong Nhẫn im lặng, có chút không cam lòng.

Ông rất muốn nhìn bộ dáng rùng mình sợ hãi của nhân loại khi nghe những điều này, nhưng sau mỗi lần như vậy bọn họ lại hết lần này tới lần khác thấp hèn vụng trộm phạm phải, chẳng phải rất đáng châm chọc, đáng buồn cười hay sao?
Thời khắc này, biểu tình của Nhạc Tử Mặc vô cùng mờ mịt.
Cậu cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng mất, cậu có chút nghĩ không thông, những người đàn ông, phụ nữ được trùng nhân mua lại này, bọn họ suy nghĩ như thế nào mà lại cho rằng có thể ở cùng với nhau, còn sinh ra những đứa con của chính họ?
Đã biết rất rõ ràng rằng, nơi này là địa bàn của trùng tộc, hết lần này tới lần khác lại muốn làm ra loại chuyện này?
Chẳng lẽ bọn họ chưa từng nghĩ tới tương lai những đứa trẻ mà mình sinh ra sẽ gặp phải đãi ngộ như thế nào hay sao?
Không, nhất định là bọn họ biết, không có khả năng không biết, những con người vẫn luôn sống trong tận thế này sao lại có thể không biết chút gì giống như cậu được, có khả năng ngay từ khi còn ở căn cứ của nhân loại bọn họ đã nghe được một số chuyện liên quan đến trùng tộc rồi.
Vừa mới sinh ra không được bao lâu đã bị ép trở thành những nô lệ vĩnh viễn không có khả năng sinh nở, so với những nô lệ bị bắt tới ngay từ đầu còn đáng thương hơn, cả đời này của bọn chúng thậm chí còn không thể xoay người, không có tư cách có được bạn đời, đối tượng làm bầu bạn, cả đời đều phải chịu sự hèn mọn đáng thương như thế, triệt để đi làm một nô lệ.
Ít nhiều gì thì những tù binh kia vẫn còn có một chút hi vọng.
Nhạc Tử Mặc nghĩ, những người đàn ông, phụ nữ đó, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết những chuyện mà những đứa con của bọn họ phải chịu trong tương lai hay sao?
Còn nữa chính là…
Theo như ý của Phong Nhẫn mà cậu nghe được, có chuyện còn tàn nhẫn hơn, ép buộc những người làm cha mẹ kia phải ăn chính đứa con của mình, đó là loại tâm tính biến thái gì vậy.

Mà cho dù ngay cả là như vậy, dưới loại tình huống này vẫn không ngừng xuất hiện…
Cậu nên nói trùng tộc máu lạnh vô tình, không có chút nhân tính nào, hay nên quở trách sự tư lợi, cứng đầu của nhân loại đây?
Ai vô tình hơn, ai tàn nhẫn hơn, ai tự tư tự lợi hơn, ai đáng thương hơn, ai vô tội hơn, vào lúc này, tất cả tình cảm đều không thể biểu đạt được bằng ngôn ngữ nữa, đây là một cục diện bế tắc, không có cách nào cải biến.
Tâm trí của những kẻ mạnh kia đã bị cái gọi là tự tôn phá hủy mất rồi.
Bất kể là bên nào đúng, nhân tính hay trùng tính gì đó, đều đã bị bóp méo, thế giới này đã không còn bình thường nữa rồi.
Thở ra một hơi thật dài, Nhạc Tử Mặc phát hiện, cậu chẳng thể làm được gì cả, chỉ ngồi ở chỗ này nghe thôi, tinh thần đã mệt mỏi không chịu nổi.
“Mấy nô lệ mà quân thượng mua về cho cậu, hai người lớn, trong đó có một người là thị quân đã phản bội trùng nhân, một người là tù binh đã giết chết trẻ con trùng tộc, hai đứa nhỏ là do thị quân đã phản bội trùng nhân sinh ra.

Thực ra những kẻ này… hẳn là phải xử tử, nhưng nhân loại các cậu nói trùng tộc chúng tôi quá mức tàn nhẫn, thế nên đề nghị để bọn họ đến hầu hạ nhân loại các cậu.

Đối với vấn đề này trùng tộc chúng tôi không có bất cứ phản đối nào.

Những kẻ này ở đây làm nô lệ đã là rất tốt, sống hay chết, quyền lợi đều nằm trong tay trùng nhân, cho nên đại nhân đừng nên thương tiếc bọn họ.”
Phong Nhẫn nhìn Nhạc Tử Mặc chằm chằm, nói ra từng chữ từng chữ một: “Năm nào cũng có một vài chủ nhân bị nô lệ của bọn họ giết chết, nhân loại là loài động vật rất có tâm kế, sau này có cần nô lệ hay không, đại nhân cậu có thể tự lựa chọn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc