MẠT THẾ CHUNG CƯ TRỮ VẬT TƯ SINH TỒN


“Để tôi làm cho.

” Vưu Khê thấy cô ấy dùng lực đã làm vết thương đau đến mức môi trắng bệch, ngón tay run rẩy, cô nhận lấy quần áo, kéo ra và quấn quanh bụng giúp cô ấy.

“Cảm ơn.

” Cô ấy trầm giọng nói, vẻ mặt bất an chạm vào Viên Viên đang dựa vào bản thân: “Cũng cảm ơn cô đã cứu chị gái tôi và Viên Viên.

”“Tôi chỉ nhắc nhở một câu thôi.

”“Có lẽ đối với cô mà nói chỉ là một câu nhắc nhở, nhưng với tôi mà nói, đó là hai người thân quan trọng nhất.


” Nguyên Nịnh nhìn về phía cô với vẻ nghiêm túc: “Tôi chân thành cảm ơn cô.

”Cô ấy không nói thêm nữa, hiện tại cô ấy đang bị thương, nói quá nhiều thì có vẻ giả dối nhưng cô ấy đã ghi tạc chuyện này trong lòng, sau này chỉ cần có cơ hội, nếu đối phương cần giúp đỡ thì cô ấy nhất định sẽ giúp.

Mười phút sau, Lâm Vụ mang theo một chiếc vali nhỏ xuất hiện, anh ấy không có balo, may mắn là vali không lớn nên chỉ bỏ những thứ mình cần vào rồi trực tiếp mang xuống.

Cùng xuất hiện với anh ấy còn có Tây Mạn, cậu ta đã thay đồng phục khách sạn, mặc áo phông và quần đi biển, trên người đeo một cái túi.

“Cậu ta đi cùng chúng ta.

” Lâm Vụ không giải thích nhiều.


Đây là tin tưởng sao?Tuy Vưu Khê nghi ngờ nhưng cô vẫn luôn là thành viên trong đội nên đương nhiên không có ý kiến gì.

Không lâu sau, những người khác đã chuẩn bị xong, từng người một tới, Phương Tử Thần, Tiểu Lộ và Mang Mang là những người đến sau cùng, ba người bọn họ đã thay đồ bơi trên người, đi giày, mặc dù không vừa vặn nhưng ít nhất cũng tốt hơn chân trần.

Những người khác đều sốt ruột chờ đợi nhưng cũng biết tình thế đặc biệt, không nên mắng chửi người, chẳng qua vẻ mặt có chút khó chịu.

Sao Tiểu Lộ lại không nhìn ra sắc mặt người khác nhưng căn bản là cô ta không muốn phản ứng.

Khi sóng thần ập đến, những người này đều ở trong những tòa nhà cao tầng an toàn cách xa bờ biển, hành lý, đồ đạc và mọi thứ cần thiết đều có trong tay, ai biết được nỗi khổ của mấy người bọn họ khi đối mặt với sóng thần trên biển.

So với Tử Thần và Mang Mang, cô ta không chỉ mượn quần áo, giày của người khác mà còn có một chiếc balo, thậm chí còn lên tầng bảy, vội vàng nhận một phần bữa sáng cuối cùng.

Hiện tại cô ta mặc quần áo thoải mái, balo cũng có đồ ăn nước uống, tâm trạng tốt nên không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc