Một cánh đồng mênh mông bất tận, không nắng không gió, bầu trời xanh trong không một đụn mây nào, dưới chân là thảm cỏ xanh rì tươi tốt kéo dài hút tầm mắt.
Không gian bao la rộng lớn vô bờ.
Nơi này chính là không gian của Sở Nam Phong.
Ở đằng xa, từng chồng từng chồng lớn thứ gì đó được sắp xếp gọn gàng, có quy luật.
Nhìn xa như một dãy núi kéo dài thật dài.
Lại gần mới thấy rõ, đó là lương thực cùng vật tư.
Tiêu Lạc đạp lên cỏ xanh tới gần ngọn núi vật tư khổng lồ đó.
Trong lòng hết sức kinh thán.
Lương thực vật tư không chỉ nhiều mà còn rất phong phú đa dạng, so với mấy thứ ở trong không gian của Tiêu Lạc ít hơn không bao nhiêu cả.
Từng này nuôi cả một đội ngũ ăn no trong vài năm là không vấn đề.
Mà với trữ lượng khổng lồ này không phải ngày một ngày hai là có thể thu thập được.
Đặc biệt là rau xanh và thịt tươi, mấy loại thực phẩm sau khi mạt thế tới thì trở thành phế phẩm, vậy mà ở đây lại có vẻ như tràn lan, nhiều đến chất thành núi.
Chắc chắn Sở Nam Phong đã thức tỉnh dị năng không gian từ trước khi mạt thế hạ xuống rồi.
Lấy rau xanh và thịt tươi làm lời giải thích.
Nếu Sở Nam Phong thức tỉnh dị năng không gian sau mạt thế.
Trước mạt thế, Tiêu Lạc cung cấp tin tức cho Sở Nam Phong và đồng bạn của hắn, để bọn họ đi thu thập vật tư và lương thực.
Lượng thịt tươi và rau xanh bọn họ thu thập được dù nhiều, nhưng sau một khoảng thời gian cũng sẽ bị hư hao.
Nếu đem chúng cất vào kho lạnh thì thịt sẽ đông lại và giữ được lâu nhưng rau lại không thể.
Trữ lượng cuối cùng có thể được đặt vào không gian sẽ không nhiều như vậy, đặc biệt là rau xanh.
Sau mạt thế, thịt và rau lại càng hiếm, chỉ mới một hai ngày chúng đã thối lên rồi, có thu thập được cũng là thịt đông ở trong các kho lạnh.
Mà trong không gian này dường như thời gian không tác động lên các vật chết.
Thịt ở đây chia ra hai phần rõ rệt, một phần đông và một phần tươi.
Không có khả năng thịt tự động rã đông được.
Thịt tươi ấy chắc chắc được thu thập trước khi mạt thế đến.
Nên Sở Nam Phong thức tỉnh dị năng không gian trước mạt thế thì có thể giải thích được vấn đề.
Hắn vừa mua đồ về đã ngay lập tức tống chúng vào không gian, tính bất động của thời gian trong không gian sẽ tác động lên mấy món đồ này, và giữ tươi được đến bây giờ mà không bị hao tổn.
Không cần phải để chúng ở ngoài rồi đợi có dị năng không gian mới cất vào.
Thế nhưng chuyện Sở Nam Phong thức tỉnh dị năng không gian trước mạt thế lại trở thành một nan đề.
Trước đây với các dấu hiệu như thực lực của mấy người Sở Nam Phong cao hơn dự tính, sự xuất hiện của túi không gian và ngọc truyền âm.
Tiêu Lạc có thể đoán ra là có một vị cường giả xuyên không gian đến thế giới này dạy cho bọn họ.
Nếu như không bị cốt truyện chi phối, tức là trước khi mạt thế đến, con người vẫn có thể tu luyện được, chỉ cần cảm nhận và hấp thu được linh khí trong không gian.
Thế nên mấy người Sở Nam Phong bắt đầu tu luyện từ trước mạt thế Tiêu Lạc không mấy kinh ngạc, cậu có thể chấp nhận được.
Mà vấn đề về không gian thì lại khác biệt.
Ở trong truyện nó là một loại dị năng, nhưng ở ngoài truyện nó không phải là một loại năng lực hay thiên phú đặc biệt gì, mà nó là một trong hai loại pháp tắc của thiên đạo là không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc.
Hai loại pháp tắc này cần phải cảm ngộ mới có thể sử dụng được.
Mà muốn cảm ngộ pháp tắc thiên đạo, tu vi tối thiểu phải đạt đến Thánh cảnh, tương đương với cấp mười ở đây.
Thế nhưng trong môi trường không có sự chi phối của cốt truyện mà Sở Nam Phong vẫn có thể cảm ngộ được không gian pháp tắc, nói cậu không kinh ngạc là không thể.
Càng ngày càng có nhiều thứ khiến Tiêu Lạc không thể giải thích được.
Không nắm bắt được nên mới càng hoang mang.
"Cậu cũng đoán được mà phải không?" Sở Nam Phong bỗng nhiên nói.
"Năng lực của tôi không phải sau mạt thế mới có."
Tiêu Lạc lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
Không phải chỉ anh mà là nguyên nhóm các anh mới đúng.
"Chuyện này về sau tôi sẽ nói rõ với cậu."
"Không cần đâu." Tiêu Lạc lập tức nói: "anh không cần phải nói bí mật của mình cho tôi, tôi biết anh có không gian là đủ rồi."
Mặc dù cậu rất tò mò nhưng cũng chỉ có thế.
Sau này rồi cậu sẽ rời đi, khi đi không cần mang quá nhiều đồ không phải của mình.
"Chúng ta không phải người xa lạ, chuyện tôi có không gian cũng chỉ có mình cậu biết."
"Anh không nói cho bạn bè của anh biết sao? Bọn họ đối với anh càng thân thiết hơn so với tôi mà." Cậu hơi bất ngờ.
"Tôi vốn muốn giấu nhẹm chuyện này đi, không cho một ai biết."
"Vậy tại sao anh lại nói cho tôi?"
Sở Nam Phong không trả lời, mà chỉ khẽ cong khóe miệng.
Cậu tuy hay lơ đễnh nhưng là người thông minh, chắc chắn cậu sẽ hiểu.
Biết bí mật của hắn thì chính là ngồi chung thuyền với hắn.
Tiêu Lạc lúc này có hai lựa chọn.
Hoặc là bị cột chung một chỗ với Sở Nam Phong, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, ngoan ngoãn làm đàn em của hắn.
Hoặc là giết chết hắn ngay từ lúc này, nếu để hắn tiếp tục phát triển thì về sau cậu muốn đem cái bí mật không gian của hắn rời đi là chuyện vô cùng khó khăn, Sở Nam Phong sẽ không thả cậu đi.
Với thực lực lúc này của Tiêu Lạc, giết Sở Nam Phong dễ như trở bàn tay.
Bản thân Sở Nam Phong cũng đang đánh cược.
Xem cậu sẽ giết hắn hay là thành đồng bạn của hắn.
Tiêu Lạc nhìn thật sâu vào đôi mắt của Sở Nam Phong, bên trong không một chút sợ hãi nào, tĩnh lặng vô ba, cậu nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Có vẻ như hắn đã chắc chắn với sự lựa chọn của chính mình, tin rằng cậu sẽ không giết hắn.
Tiêu Lạc bật cười, nụ cười như gió thoảng, cậu nói: "không phải chúng ta còn huấn luyện sao? Huấn luyện viên anh quá chậm chạp rồi đó."
Đây cũng được tính như một câu trả lời rồi nhỉ?
Sở Nam Phong nụ cười càng rõ nét hơn.
Hắn đi tới một trong số những ngọn núi vật tư, lấy ra hai bộ đồ thể thao cho hai người thay đổi, rồi lấy thêm vài bao gạo nhỏ, buộc lên người Tiêu Lạc và hắn.
Lần này bọn họ vừa mang vật nặng vừa vận động.
"Không còn thứ gì khác thay thế sao, thứ này là gạo đó a."
"Gạo tôi có rất nhiều."
"Tôi thấy anh đang khoe của, ai lại lấy thức ăn ra làm đạo cụ huấn luyện bao giờ."
"Vậy tôi cho cậu vác cái máy nướng bánh, nếu không đủ nặng thì tủ lạnh là một lựa chọn không tồi."
"À không cần đâu, bao gạo cảm giác tốt lắm." Tiêu Lạc đổ mồ hôi hột, không dám phản đối nữa.
Hai người sóng vai bắt đầu chạy bộ trên sân cỏ.
"Sếp à, sao anh lại thu thập luôn cả mấy cái thiết bị điện đó vậy, hình như nó đâu có cần thiết với anh đâu?" Tiêu Lạc hỏi.
"Thuận tiện thu vào, sẽ có lúc cần dùng đến."
"Ồ ~ khi nào anh dùng đến, có thể cho tôi ké một phần thành phẩm không? Màn thầu và mì ăn liền không sớm thì muộn sẽ hủy diệt vị giác của tôi, nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi."
"Trong không gian của cậu cũng có đồ ăn mà nhỉ?"
".....mấy thứ đó không ngon bằng anh nấu."
Tiêu Lạc cũng không cảm thấy giật mình khi chuyện cậu có không gian bị Sở Nam Phong biết được.
Mà cậu cũng không cố giấu giếm nữa làm gì.
Hắn thức tỉnh dị năng không gian từ trước mạt thế lận cơ mà.
Lúc còn ở khu Thượng Cẩm, cậu lấy lí do đi tắm để vào không gian tu luyện.
Dao động năng lượng trong không gian khi cậu biến mất lúc đó bị Sở Nam Phong nắm bắt được, hắn chỉ cần cảm nhận một chút là biết ngay cậu có ở trong phòng tắm hay không.
Chuyện này cũng không thể trách cậu sơ sót, là Sở Nam Phong có quá nhiều buff thôi, cậu không lường trước cũng là lẽ đương nhiên.
Hai người chạy bộ liên tục trong một tiếng đồng hồ, một tiếng còn lại thì làm một vài bài luyện tập đơn giản như gập bụng, chống đẩy, nhảy cóc.
Trong suốt quá trình vận động vẫn luôn mang bao gạo nặng trên người, không bỏ xuống một giây nào.
Tiêu Lạc lần này vẫn mệt rã rời, so với lần trước không tốt hơn bao nhiêu dù cậu đã có sự điều hòa giữa lượng linh khí hấp thu vào và thể lực bị tiêu hao.
Sở Nam Phong đưa cho cậu một cái khăn ướt để lau mồ hôi.
Cậu vừa lau vừa ngó sang Sở Nam Phong, thấy hắn đang đổ nước vào hai cái thùng gỗ.
Cậu hỏi: "anh định làm gì vậy?"
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại cậu: "cậu muốn tắm chỗ này với tôi luôn hay đi chỗ khác?"
Tiêu Lạc ngẩn ra, trong đầu như có cái chuông reo lên ầm ầm.
Lại như có một giọng nói cất cao: tắm.....với tôi...
Cậu nhảy dựng lên, bối rối xua tay.
"Tôi đi...đi chỗ khác tắm.
Cảm ơn anh đã giúp tôi đổ nước." Sau đó cậu nhanh chân xách theo thùng nước chạy ra đằng sau một ngọn núi vật tư.
Sở Nam Phong nhìn bóng lưng cậu mất hút sau một đống đồ, có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, có lẽ cậu chỉ không thích thân thể của mình bị người khác nhìn thấy thôi.
Tiêu Lạc đặt thùng nước xuống đất, vỗ ngực thở phào.
Vừa rồi cậu hơi gấp, không ý thức được thùng nước mình mang theo nặng và nhiều nước bao nhiêu.
Bây giờ nhìn lại chỉ thấy tiềm lực của con người thật là vô hạn.
Đột nhiên cậu nhớ lại hành động của mình vừa rồi, hình như có gì đó sai sai......!
Nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó cậu dứt khoát vỗ lên mặt mình vài cái tát.
Trong lòng vừa bất lực vừa căm phẫn.
Thân à, cưng bị làm sao thế?
Hai người nam nhân tắm với nhau thì có vấn đề gì đâu mà sao cưng cứ giãy đành đạch lên như đàn bà con gái bị dê thế kia.
Đâu phải Sở Nam Phong chưa nhìn thấy cơ thể của cưng.
Mà hắn có nhìn thấy thì đã sao?
Một người nam nhân có crush, một lòng một dạ với crush như hắn sẽ có ý đồ gì với thân thể một người nam nhân khác sao?
Đương nhiên không rồi.
Vậy mà hành động của cưng cứ như Sở Nam Phong sắp cưỡng hiếp cưng tới nơi vậy.
Tiêu Lạc không thể chấp nhận được mình lại có giây phút thất thố như thế, có hành động như vậy, không biết Sở Nam Phong có nghĩ gì hay không.
Chắc sẽ nghĩ cậu bị thần kinh chăng.
Bây giờ tắm xong rồi làm sao ra ngoài đối mặt với người ta đây.
Thấy quê không chịu nỗi luôn á.
"Cậu chưa xong à?" Đằng xa vang lên thanh âm của Sở Nam Phong.
Hắn đã trở về với bộ dáng quý ông lịch lãm, sugar daddy của mình.
"À vâng tôi sắp xong rồi." Tiêu Lạc đằng đây chỉ muốn độn thổ.
Cậu nhanh chóng thay đồ, rồi lấy khí thế lợn chết không sợ nước sôi bước ra.
Cậu không dám nhìn thẳng vào Sở Nam Phong, sợ bị hắn cười nhạo.
Mà Sở Nam Phong cũng nhìn ra sự bất thường nhỏ này của cậu, hỏi: "cậu không sao chứ?"
Tiêu Lạc ngoảnh mặt đi, gượng gạo đáp: "không có, tôi vẫn bình thường."
Sở Nam Phong đột ngột vươn thủ trảo kéo mặt cậu qua, nâng lên, để cậu nhìn vào mắt mình, hắn cũng nhìn sâu vào mắt cậu: "vậy tại sao không chịu nhìn tôi?"
Tiêu Lạc đảo loạn tròng mắt, nhìn ở đâu chứ không nhìn Sở Nam Phong: "tại vì anh quá đẹp trai, tôi sợ nhìn vào sẽ bị mê á."
Khóe miệng Sở Nam Phong cong lên, ánh mắt cũng tràn ngập tiếu ý: "nói vuốt đuôi."
Hắn thả mặt cậu ra, Tiêu Lạc đưa tay chạm vào vị trí vừa rồi tay Sở Nam Phong chạm vào, vẫn còn lưu giữ chút hơi ấm.
Cậu len lén ngó Sở Nam Phong một cái, ngượng ngùng nói: "ai nói vuốt đuôi, tôi không có nhé."
"Nếu vậy thì cậu sẽ mê tôi à?"
Cậu giật thót: "ai mê anh chứ, tôi đang phóng đại sự đẹp trai của anh thôi đó sếp.
Anh tôi đều là nam nhân, mê cái gì chứ."
Sở Nam Phong bỗng nhiên đáy mắt không còn tiếu ý nữa mà hơi híp lại, ẩn chứa bên trong là sự khó chịu, không vui: "Vậy cậu mê nữ nhân à? Ai? Lục Vân sao? Cậu thích cô ta?"
Cái người này cảm xúc bị làm sao mà thay đổi xoành xoạch vậy, mới nảy còn tốt lắm mà, sao tự nhiên hầm hầm bí hiểm thế.
Mà chủ đề tại sao lái bẻ lái đến nữ nhân?
Tiêu Lạc cuống quýt xua tay: "tôi không thích cô ta, sao tôi dám có ý đồ với người mà anh thích được.".