[MẠT THẾ] HỆ THỐNG SỐNG CÒN

Yên Vũ ở bên trong căn cứ dưỡng thương mấy ngày, không ngừng tìm hiểu về dị năng thứ hai của mình. So với hỏa dị năng, thì dị năng hệ chữa trị có vẻ thua kém rất nhiều, yếu hơn không chỉ một cấp.

Cô cầm một viên tinh hạch đã chuẩn bị sẵn trong túi lên, cẩn thận quan sát. Viên đá nhỏ bé này nhìn giống như thủy tinh, trong đó ẩn chứa rất nhiều năng lượng, có tác dụng thúc đẩy dị năng thăng cấp, nhưng lại không thể tùy tiện nuốt vào. Nếu nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện một vài sợi năng lượng vốn trong suốt, sau một thời gian ngắn liền bị nhiễm đen, chúng nó đang không ngừng di chuyển theo một quỹ tích kì lạ. Thứ này, được gọi là thi độc.

Dị năng hệ chữa trị, nói trắng ra chính là quang hệ của cô có khả năng vô cùng nghịch thiên, trong đó bao gồm khả năng cải tạo tính chất của những tinh hạch này. Yên Vũ tập trung tinh thần, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu vàng nhạt nhu hòa, chậm rãi truyền vào trong tinh hạch. Những quang điểm này nhẹ nhàng bám vào trên thi độc, dưới ánh nhìn của cô, chúng nó chậm rãi đồng hóa, thanh tẩy chất độc bên trong. Sau mấy phút, viên tinh hạch thu nhỏ lại một chút, nhưng càng trở nên sáng bóng và tinh thuần hơn trước.


Thứ này, không nghi ngờ gì là thứ tốt. Yên Vũ hít sâu một hơi, đem viên tinh hạch kia cẩn thận đặt sang bên cạnh, sau đó lại đem những viên tinh hạch khác ra, bắt đầu quá trình tu luyện nhàm chán.

Trong thời gian này, Hàn Dịch cũng đã tỉnh lại. Ông nói ra một bí mật kinh người, dọa cho cao tầng của căn cứ phía Bắc sợ hết hồn.

Đầu lĩnh của căn cứ này là một trung niên tầm bốn mươi tuổi, hiện tại đang cùng Hàn Vệ trao đổi, ông có chút khó tin trước những gì mình nghe được:

"Bọn họ muốn xóa sổ ba phần tư dân số thế giới?"

"Phải, họ lập ra vô số căn cứ ngầm, làm đủ loại thí nghiệm phi nhân tính, mục đích là tạo ra một quân đội dị năng giả, dùng nó làm nền tảng để thống trị thế giới. Hơn nữa, để tránh lãng phí tài nguyên về sau, họ muốn giảm dân số xuống mức thấp nhất có thể." Hàn Vệ nhớ lại lời của bố mình, khẽ siết chặt nắm đấm.


Hàn Dịch trước kia cũng làm trong viện nghiên cứu sinh vật học, nhưng bởi vì một lần vô tình phát hiện ra âm mưu này, mới bị bắt và tra tấn kinh khủng như vậy.

Căn cứ phía Tây, nguyên nhân của mạt thế.

Tuy hiện tại kế hoạch của bọn chúng vẫn chỉ đang trên đà tiến hành, nhưng Hàn Vệ biết chẳng bao lâu nữa, con người sẽ phải đối mặt với nguy hiểm càng lớn hơn. Sự tồn vong của nhân loại đang bị chính nhân loại đe dọa!

"Căn cứ phía Đông gửi thư cho chú, nói hai ngày nữa sẽ đến đây, bọn họ muốn bàn về việc này cẩn thận hơn."

"Được, cháu đã biết. Cháu sẽ thông báo để mọi người trong thời gian này cố gắng tăng lên thực lực, chuẩn bị cho biến cố có thể xảy ra."

Hàn Vệ bình tĩnh nói, trong lòng không ngừng tính toán.

Trong vòng nửa tháng, căn cứ phía Bắc bắt đầu mở thao trường, chuyên huấn luyện cho dị năng giả, còn xây dựng một tổ chức đặc biệt, phát ra vô số nhiệm vụ với phần thưởng lớn nhỏ không đều, khiến nhiều người khó hiểu. Mặc dù đối với bên ngoài, căn cứ nói rằng những việc này chỉ là luyện tập để có thể ứng biến kịp thời khi tang thi triều xảy ra, nhưng đâu phải ai cũng ngu ngốc tin tưởng. Trực giác của con người là một loại năng lực rất đáng sợ, một số người lờ mờ dự cảm được có thứ gì đó kinh khủng hơn tang thi triều đang rình rập họ!


Mà Yên Vũ từ khi trở về từ viện nghiên cứu ngầm thì luôn đóng cửa không tiếp khách, rất hiếm khi ra ngoài, chuyên tâm khổ tu. Cũng nhờ vậy, nửa tháng này, dị năng quang hệ đang dần bắt nhịp với dị năng hỏa hệ của cô, mặc dù chưa thể cân bằng, nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được. Cô đem một lượng lớn tinh hạch đưa cho Chu Đồng, đứa nhỏ này cực kì ngoan ngoãn, cô nói cái gì thì chính là cái đó, nhận đống tinh hạch này mà không mảy may nghi ngờ, mắt không thèm chớp một cái.

Hàn Vệ truyền đến tin tức căn cứ phía Đông đang qua lại với căn cứ phía Bắc, dường như còn chuẩn bị không ít vũ khí hạng nặng. Chẳng lẽ bọn họ định mở một đợt tấn công quy mô lớn sao? Vừa nghĩ tới đây, cô lại lắc đầu, hẳn là không. Đoạn đường từ hai căn cứ này đến căn cứ phía Tây quá xa, nếu quân đội di chuyển một cách trắng trợn như vậy sẽ khiến bên đó chú ý.
Yên Vũ bỏ xuống suy nghĩ vu vơ của mình, muốn ra khỏi cửa cho khuây khỏa, nào ngờ mới đi mấy bước liền gặp được Diệp Phàm ở trên đường lớn. Hắn nhìn thấy cô, mỉm cười một cái rồi vội chào:

"Lâu rồi không gặp, vừa vặn tôi đang tìm cô."

"Ừ, cũng lâu rồi. Anh tìm tôi có chuyện gì?" Yên Vũ thuận miệng hỏi.

"Bên đội tình báo phát hiện có một lượng lớn động vật đột nhiên xuất hiện gần căn cứ, hẳn là xảy ra chuyện gì rồi. Hàn Vệ bảo tôi gọi cô đến."

Diệp Phàm nghe cô hỏi, biểu hiện trên mặt đổi thành hơi nghiêm túc.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều dị năng giả tình nguyện ra ngoài thám thính tin tức để đổi lấy thức ăn và chỗ nghỉ tốt hơn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, như vậy liền có phần thưởng. Nếu không gặp phải tang thi cấp cao hoặc tang thi triều thì việc này tương đối đơn giản, cho nên mọi người nhiệt tình có thừa, thi nhau tham gia đội tình báo.
Đúng lúc này, một giọng nói máy móc vang lên bên tai Yên Vũ, kèm theo đó là những dòng chữ nổi lơ lửng trong không trung.

[Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: Cướp về mầm bệnh

Phần thưởng: ?

Độ khó: ?]

Yên Vũ đã lâu không nghe đến âm thanh của hệ thống, hiện tại nó đột nhiên nhảy ra làm cô thoáng giật mình. Mầm bệnh? Là cái gì? Diệp Phàm vừa nhắc đến đám động vật hoang dã kia, nhiệm vụ lập tức hiện ra, vậy quá nửa là mầm bệnh sẽ xuất hiện ở vị trí của lũ động vật.

Cô gần như ngay lập tức gật đầu với Diệp Phàm:

"Đi thôi. Tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra."

Bọn họ sánh vai đi thẳng về trung tâm của căn cứ. Bởi vì có quan hệ đặc biệt với đầu lĩnh của nơi này, cho nên người gác cổng vừa thấy Diệp Phàm liền mở cửa cho họ vào trong, thái độ rất cung kính.
Lúc Yên Vũ đi vào thì trong hội trường đã tập trung hơn mười người, cô có thể cảm giác được dao động năng lượng mạnh mẽ trên người họ, đều là dị năng giả cả. Hàn Vệ đứng ở phía trước đám người, liếc mắt về phía cô, sau đó chậm rãi cất giọng:

"Tôi đã cho người kiểm tra lại vị trí của đám động vật kia, cách căn cứ khoảng mười kilomet, hiện tại chúng ta chia làm hai đội để xuất phát đến đó. Yên Vũ, cô cũng qua đây đi."

Hàn Vệ ngoắc tay, tư thái như đang ra lệnh cho người khác vậy. Yên Vũ âm thầm xì một tiếng, nhăn mày, nhưng vẫn đi đến bên cạnh hắn.

"Đây là Yên Vũ, cũng là một dị năng giả rất mạnh, tạm thời cô ấy sẽ dẫn dắt đội hai thay Lưu Nhất."

Một câu này nói ra, toàn trường im thin thít. Tính cả Yên Vũ nữa thì ở đây có tổng cộng mười một dị năng giả, nhưng chỉ có hai trong số đó là nữ. Trừ một người sẽ gia nhập đội của Hàn Vệ, còn lại đội hai toàn là nam nhân, hiện tại bắt bọn họ nghe theo lệnh của Yên Vũ? Dễ vậy sao?
Lưu Nhất vốn dĩ sẽ đảm nhiệm đội trưởng đội hai, nhưng bây giờ bị cướp trắng trợn như vậy, không phục bước tới trước, dõng dạc nói:

"Hàn Vệ, bọn tôi năm người một đội là được, không cần một đứa con gái đến chỉ huy!"

Tính tình của người này tương đối được lòng người, luôn giúp đỡ những thành viên khác trong tổ chức khi cần, hai tuần nay bọn họ liên tục ra vào cùng nhau, tất nhiên sẽ ủng hộ hắn. Vì vậy bắt đầu một màn tranh cãi nhỏ:

"Nói thật, chúng tôi không muốn bị vướng chân, ai biết ngoài đó có nguy hiểm gì hay không?"

"Nếu xảy ra chuyện gì, làm sao có thể phân tâm bảo vệ cô nàng được?"

"Tôi cũng nghĩ vậy, bọn tôi năm người một nhóm là được rồi."

Không phải bọn họ cố tình khinh thường phụ nữ, nhưng rõ ràng mạt thế vừa buông xuống, kẻ chết đầu tiên chính là phái yếu, cho dù bọn họ có may mắn trở thành dị năng giả thì bản chất vẫn không bằng nam nhân! Không ai muốn lúc xảy ra biến cố còn phải phí sức bảo vệ Yên Vũ.
Yên Vũ lẳng lặng nghe, không phản bác. Hàn Vệ cũng không khó xử bọn họ, muốn thế nào thì như thế đó, hắn quay sang nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, lại nhìn Diệp Phàm rồi nói:

"Vậy Yên Vũ tham gia đội một, Diệp Phàm, cậu ở lại căn cứ."

"Ơ? Tại sao lại là tôi mà không phải người khác chứ?" Diệp Phàm ngẩn ra, đưa tay chỉ vào mặt mình.

"Có ý kiến?" Hàn Vệ lạnh nhạt quét mắt qua, chỉ cần Diệp Phàm dám nói ra lời chống đối, vậy hậu quả khó thể tưởng tượng.

Người nào đó xị mặt xuống, đành trơ mắt đứng tại chỗ nhìn đoàn người lập thành đội rời đi, trong lòng buồn bực như vừa bị ai cướp mất miếng ăn. Diệp Phàm lâu rồi chưa được động tay động chân, hiếm lắm mới xuất hiện cơ hội ra ngoài, lại để cho Yên Vũ cướp mất.

Ban đầu hai đội cùng nhau xuất phát, nhưng đến nửa đường thì bắt đầu tách ra để tìm kiếm. Trước khi đi, Lưu Nhất còn hảo tâm nhắc nhở Hàn Vệ:
"Dẫn theo hai cô gái ra ngoài, tốt nhất hãy nên cẩn thận."

"Tôi tự biết chừng mực."

Hàn Vệ đối với những người này rất lười nói chuyện, sau khi bỏ xuống một câu liền đổi hướng, phía sau có bốn người theo sát hắn.

Thời gian từng chút một trôi qua, trong lòng mỗi người đều đang nâng cao cảnh giác, một tiếng động lạ vừa phát ra cũng có thể khiến thần kinh họ căng như dây đàn. Yên Vũ âm thầm mở bản đồ lên quan sát, nhưng hệ thống lại vô đạo đức quăng ra thông báo:

[Hệ thống tiến vào quá trình nâng cấp đặc biệt, mọi chức năng trừ bảng nhiệm vụ và rương đồ đều sẽ tạm thời khóa lại, ký chủ tự mình bảo trọng. Đếm ngược vào bản cập nhật... 3... 2... 1.]

Sau tiếng tít tít, hệ thống liền sụp nguồn.

Yên Vũ dở khóc dở cười, cái hệ thống này sao chẳng đáng tin gì hết. Lúc nào cũng cợt nhả, thái độ làm việc hoàn toàn không nghiêm túc. Cô đành nhịn nó, tận lực thả ra cảm giác của mình để cảm nhận những biến đổi xung quanh. Thỉnh thoảng cũng có tang thi du đãng trên đường phát hiện ra và nhào về phía họ, nhưng chưa được nửa đường liền bị đánh gục không thương tiếc.
Bản thân thứ này quá yếu, Hàn Vệ còn không thèm nhìn, nhẹ nhàng chỉ tay, đầu tang thi lập tức bị tia sét to cỡ ngón cái bay vụt ra, một phát xuyên thủng. Mùi khét chậm rãi phiêu tán trong không khí, để cho mọi người nghe được càng tập trung tinh thần hơn.

Yên Vũ cảm thấy mọi chuyện bắt đầu nghiêm trọng hơn rồi, từ khi cô đến căn cứ đến bây giờ, hết tang thi triều, thực vật biến dị, hiện tại lại đến một đám động vật. Hơn nửa tháng qua, mọi chuyện vẫn luôn suôn sẻ! Vì sao chúng nó lại xuất hiện gần căn cứ phía Bắc vào lúc này?

Bình luận

Truyện đang đọc