MẠT THẾ HỒI QUY


Hắn trở về ngay dưới mí mắt của thần linh.

Phải chăng do kế hoạch của hắn quá hoàn hảo? Hay là do thần linh coi thường con rối mình tạo ra không làm nên sóng gió?
...----------...
Thập Tam quát lên:
"Hai con kia còn không tự ra ngoài? Còn để tao vào bế chúng mày ra chắc? Mau cút ra đây!"
Trần Vi An cùng Tôn Khả Khả sợ hãi nhanh chóng ra khỏi xe.

Dây leo gai trực tiếp đem bọn họ trói chặt lại.

Tôn Khả Khả bị gai đâm chảy máu vẫn cố chịu đựng, còn Trần Vi An đau quá kêu ré lên, ngay lập tức bị Thập Tam tát cho một cái đập đầu vào thành xe.
"Câm mồm! Còn kêu nữa tao giết mày luôn!"
Gã cũng đang căng thẳng mồ hôi đầm đìa.

Tên kia quá khó nhai, không biết đại ca có thể nghĩ ra cách xử lý nó không.

Nhưng mà...
Thập Tam ước lượng thời gian, trong lòng thả lỏng một chút.

Hẳn là sắp có tác dụng rồi, chỉ cần đại ca câu thêm một chút thời gian.
Sau khi Bạch Thư nói không quan tâm đến con tin, Trần Phỉ tâm lạnh một nửa, bán tín bán nghi mà đưa ra quyết định.
"Cậu Bạch, để xem thử cậu còn giả bộ được bao lâu..."
Trần Phỉ xuống tay, mũi tên băng bắn xuyên đầu Phùng Kiệt.

Đã có một người chết.
Gã quan sát biểu cảm của Bạch Thư, thấy hắn không có biểu cảm gì là lo sợ hay tức giận trong lòng không khỏi trùng xuống.

Thật mẹ nó tà môn! Thằng ranh kia rốt cuộc chặn đầu xe của gã, giết người của gã là ý tứ gì? Nếu không phải cứu mấy đứa vô dụng này khỏi bọn chúng?
"Nhìn cái gì? Sao không giết tiếp đi? Thật nhàm chán!"
Giọng nói gợi đòn làm cho Trần Phỉ nội tâm xúc động muốn bổ chết Bạch Thư, nhưng gã cùng đồng bọn đánh nãy giờ vẫn không xi nhê gì thằng nhãi đấy.
"Cậu Bạch Thư, thật sự cậu không bỏ qua cho chúng tôi đúng không?"
Bạch Thư mất kiên nhẫn nhíu mày, cảm thấy cái lũ ngu kia quá mất thì giờ.

Đánh thì đánh! Giết thì giết! Nhanh nhanh chóng chóng lao vào yêu thương nhau đi chứ? Thời tiết ngoài trời 40 độ không thấy nóng sao?
"Không bỏ qua!"
Hắn nói rồi đấy! Mau đến đây tương thân tương ái đi nào!
"Vậy được rồi."
Trần Phỉ nở một nụ cười mờ ám.


Gã liếc mắt nhìn Thập Tam, tên này gật đầu với gã, trong lòng có thêm mấy phần tự tin.
"Cậu Bạch Thư, có phải hiện tại cậu cảm thấy trong người không khoẻ?"
"Sao ông biết?"
Bạch Thư không khỏi ngạc nhiên.

Trưa nay có vẻ hắn ăn quá no, vậy nên bụng chướng căng rất khó chịu.

Trần Phỉ này trước khi làm thổ phỉ đã có bằng bác sĩ à?
Trần Phỉ nghe vậy càng thêm nắm chắc, khoé miệng cong lên nhìn Bạch Thư cười khinh bỉ.
"Hẳn là cậu đang cảm thấy mệt mỏi, tay trái không tự chủ đau nhức vô lực, trong cổ họng buồn nôn, đầu óc đang choáng váng.

Nãy giờ cậu đang giả vờ tự tin thôi có đúng hay không?"
Vừa phút trước Bạch Thư còn nghĩ tên đại ca kia là bác sĩ, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn hai chữ "lang băm".

Cái gì mà mệt mỏi choáng váng? Cái gì mà buồn nôn đau tay? Hắn chỉ đang bội thực mà thôi, tự nhiên kể đâu ra lắm triệu chứng bệnh vậy? Gã này là muốn kể bệnh kê thuốc bắt hắn mua hay sao?
Bạch Thư không thích mấy bài quảng cáo chèn vào giữa video như "Nhà tôi ba đời chữa sỏi thận" hay là "Ung thư giai đoạn cuối gặp bà ấy là khỏi ngay".

Toàn là mấy kẻ lừa đảo mê hoặc những người thiếu kiến thức, hay những gia đình có người thân mắc bệnh nặng chỗ nào cũng cầu sinh.

Uống thuốc của bọn khốn kiếp kia vừa tốn tiền có khi bệnh còn nặng hơn.

Bạch Thư "hừ" một cái, hằn học nói:
"Không có tiền! Không mua!"
Trần Phỉ không hiểu đối thủ mình đang nói gì, nhưng không trở ngại đến việc gã ra oai, liền kiêu ngạo nói tiếp:
"Bạch Thư à Bạch Thư! Tuy rằng cậu rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc thiếu kinh nghiệm.

Cậu hãy nhìn vào lòng bàn tay trái của mình đi...", Gã đắc chí nói, "Có nhìn thấy những vết gai đâm đã đen lại hay không?"
Dây leo gai của Thập Tam không chỉ có chiến lực mạnh, hơn thế gai nhọn còn có độc.

Độc tính không phát ra ngay, nhưng 15 phút sau chỗ bị đâm bị hoại tử, chất độc lan dần về tim và gây nhồi máu, đi đến não gây xuất huyết, đến nội tạng gây ăn mòn.

Bạch Thư đã quá 20 phút từ lâu, hẳn là lúc này đang cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Tôn Khả Khả nghe một cái đã hiểu, tay trái của thiếu niên kia cầm trực tiếp vào dây leo, còn bản thân mình...!Cô nhìn dây leo quanh người, gai tuy không mọc dài nhưng bám chặt vào cơ thể đâm chảy máu mấy chỗ.

Có lẽ tên khốn kia không muốn giữ mạng họ lại, nói nhiều như vậy chỉ để câu giờ cho thiếu niên kia nhiễm độc nặng hơn mà thôi.
Cô liếc nhìn Trần Vi An cũng bị trói như mình, cô ta chỉ có khóc và khóc tuy không dám lớn giọng.


Tôn Khả Khả có chút đau lòng nhìn người bạn duy nhất còn sống, Trần Vi An lần này cũng không thoát khỏi kiếp tử vong nếu thứ độc trên dây leo là độc chết người.

Mặc dù Tôn Khả Khả đối với cô ta không có nhiều cảm xúc, nhưng hồi nhỏ họ từng rất thân thiết.

Từ khi nào Vi An trở thành con người như thế này cô cũng không nhớ nữa.

Trước kia cô ta không như bây giờ, là một đứa trẻ ngoan và đáng yêu.
"Khả Khả...hức...tớ sợ quá...huhu..."
Trần Vi An như gà con dựa nhiều hơn về phía Tôn Khả Khả, dây leo trên người cô bị tì mạnh không khỏi bị gai đâm nhiều hơn.

Tuy vậy cô vẫn mím môi chịu đựng.

Giờ họ không nên gây động tĩnh tránh thu hút mấy người kia.

Đối với Trần Vi An yếu ớt cô có chút mềm lòng.
"Nhịn một chút đi Vi An, cuối cùng chúng ta cũng thoát ra thôi mà! Ngoan nào, nín đi, bọn chúng không chú ý ta liền chạy."
"Hức...chạy thế nào được? Tớ bị trói chặt, đau lắm Khả Khả à...hức..."
Tôn Khả Khả hơi nhức đầu.

Cô là phụ nữ, gặp phụ nữ tỏ ra đáng thương thì không biết làm gì.

Bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, cô nhoẻn miệng cười, thấp giọng hát lên:
"Út là út ngoan
Út bé nhất nhà
Miệng xinh chúm chím
Tóc cài nơ hoa...*"
*Bài hát thiếu nhi: Út ngoan nhất nhà.
Đây là bài hát hồi nhỏ Trần Vi An từng hát ở hội diễn văn nghệ trường mầm non.

Cô ta rất thích bài này, thường xuyên hát cho Tôn Khả Khả nghe.

Tai cô nghe nhiều đến đóng kén, dù sao bài hát đơn giản nhắm mắt cũng có thể thuộc.

Tôn Khả Khả giống như bị thao túng, ngay cả lên cấp 3 thi thoảng lại lẩm nhẩm hát bài này trong miệng.

Đến khi lên đại học gặp lại Trần Vi An lúc này đã trở thành mỹ nhân nổi tiếng, liền không bao giờ hát nữa.
"Út là út ngoan

Út bé nhất nhà
Miệng xinh chúm chím
Tóc cài nơ hoa..."
Cô đã hát đến lần 2.

Trần Vi An ngưng khóc từ lúc nào, tròn mắt nhìn bạn mình vụng về hát một bài hát từ thời xa xưa.

Hát không hay lại còn lạc nốt, Trần Vi An phì cười:
"Cậu hát lạc tông cả bài luôn, Khả Khả cậu không có năng khiếu hát đâu.

Haha!"
Tôn Khả Khả ngưng hát, cũng không ngượng ngùng mà mỉm cười đáp lại.

Cô có ảo giác mình với Vi An có chút quay lại hồi còn nhỏ, bất giác thân thiết hơn.
Thập Tam không biết được hai con đàn bà đang thì thầm cái gì.

Gã nghĩ bọn nó yếu như vậy, trói lại là ổn rồi.

Vậy nên toàn bộ lực chú ý của gã đều đặt trên người Bạch Thư, chỉ liếc một cái nhìn hai cô gái rồi quay đi.
Trần Phỉ: "Sao rồi? Cậu bị tôi nói trúng tim đen rồi sao?"
Bạch Thư đưa tay trái lên nhìn nhìn một lát vẫn cảm thấy...nó đẹp.

Tay của mình ngắn dài vừa phải, xương khớp rõ ràng, da dẻ nhẵn mịn.

Tên kia bảo hắn dòm cái tay là có ý gì?
"A! Thì ra là vậy!"
Hắn bỗng nhiên cảm thán.

Hoá ra lúc nãy tay không bắt lấy dây leo bị gai đâm, nhưng mà hiện tại vết thương trong lòng bàn tay đều đã biến mất.

Gã Trần Phỉ chính là ám chỉ cái đó, chẳng lẽ gai đó có độc sao?
"Có độc thật đấy, thưa chúa tể của tôi."
Giọng nói phát ra từ trong đầu, ngoài hắn ra không ai nghe thấy.

Bạch Thư mỉm cười, ánh mắt cong cong nhìn Trần Phỉ.
"Ngại quá! Ta đây kháng độc nha!"
"Cái gì? Mày nói dối!"
Trần Phỉ suy nghĩ Bạch Thư cùng đường giãy chết.

Độc của Thập Tam rất mạnh, trước nay chưa từng có ai bị đâm trúng mà sống sót.

Không có khả năng!
"Ta không nói dối.", Bạch Thư nghiêng đầu đáp, "Vua không bao giờ nói dối."
"Ngài có thể nói phét mà mặt còn tỉnh bơ..."

"Im mồm đi chó trông nhà!"
Bạch Thư đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Trần Phỉ.

Hắn quá mất kiên nhẫn rồi đấy.

Ăn no phải nghỉ ngơi, Bạch Thư ý định nhanh chóng xử lý xong công việc ở đây rồi trở về ngủ trưa.
"Đức vua của tôi, hiện tại đã là buổi chiều..."
"Im ngay hoặc ta nhét xương vào mồm ngươi!"
"Hơn nữa ăn no nằm ngủ sẽ bị đau dạ dày, lâu dần trở lên viêm loét, ung thư..."
Bạch Thư loạn xạ mở giao diện hệ thống, ấn vào biểu tượng ngắt kết nối tạm thời với người hướng dẫn, lúc này lỗ tai mới được nghỉ ngơi.
Trần Phỉ thấy Bạch Thư trông như mất khống chế, liền nghĩ rằng thằng ranh này cố mạnh miệng, băng trong tay tụ lại thành cọc nhọn lớn, phóng thẳng về phía kẻ địch.
Ầm một tiếng, cọc nhọn tạo sức công phá lớn khiến cho bụi bay mù mịt, trong lúc Trần Phỉ đang đắc ý nghĩ Bạch Thư lần này xong rồi thì khi lớp bụi tan đi, phía bên đó chẳng có người nào cả.
"Chết rồi!"
Gã quay lại phía tên đàn em duy nhất còn sống.

Thập Tam là thằng mạnh nhất sau gã, không thể để nó mất mạng được.

Tuy nhiên Thập Tam vẫn lù lù phía sau, ngơ ngác nhìn đại ca mình.
"Có chuyện gì...anh?"
Trần Phỉ ngỡ ngàng nhận ra, quát to:
"Hai con đàn bà kia đâu?"
"Đại ca, bọn nó ngay...đây?"
Chết tiệt!
Bên cạnh gã làm gì còn đứa nào nữa? Ngoài mấy sợi dây leo gai bị cắt đứt cùng với một ít máu vương vãi, làm gì có ai?
"Ahhhh!!!!"
Trần Phỉ điên tiết đấm mạnh mấy cái vào chiếc xe.

Gã thở hổn hển một hồi lâu mới bình tĩnh suy xét, tên Bạch Thư kia biến mất rồi, có vẻ hắn không tấn công nữa.
Đoán chừng là hai bên không ai giết được ai, vậy nên thằng ranh kia bày trò tiểu nhân, vừa có thể trốn thoát vừa cứu được con tin đi.
Nhưng Thập Tam thì trong lòng sợ hãi.

Dây leo gai gã có thể trực tiếp cảm nhận, vậy thì làm sao bị cắt đứt mà gã không biết gì? Bạch Thư này chính là một kẻ đáng sợ.
Hai tên này cảnh giác một lúc cũng không thấy Bạch Thư xuất hiện, hẳn là tên ma quỷ này bỏ trốn thật rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đại ca, bây giờ chúng ta có đến hầm trú ẩn nữa không?"
Trần Phỉ bực dọc gắt lên:
"Đến gì mà đến? Về căn cứ!"
"Dạ dạ!"
Đoán là đại ca đang rất tức giận, Thập Tam không đủ tự tin chọc tổ kiến lửa, vội vàng lấy dụng cụ đi sửa xe.

Mãi đến tối mịt xe mới nổ máy, bọn chúng quay đầu về căn cứ.
Động tĩnh lớn như vậy mà quân đội không thấy đâu.

Có lẽ bên bọn họ gặp cái gì phiền phức rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc