MẠT THẾ LẠT VĂN NAM XỨNG NGHỊCH TẬP KÝ

Nhìn màn hình dần dần biến mất, nơi đó tựa hồ còn lưu lại nửa khuôn mặt mờ mờ ảo ảo vừa bình tĩnh vừa thô bạo của Hứa Kham, đáy lòng Diệp Thần chậm rãi cảm thấy bất an.

Thái độ của Hứa Kham lần này quá mức rõ ràng dứt khoát, hoàn toàn không giống với Hứa Kham luôn tính kế mà cậu nhận thức. Lấy tính cách tàn ngược, ngoan tuyệt của Hứa Kham, ở trong tay mình chịu thiệt thòi lâu như vậy, tuyệt đối không thể khinh địch như vậy.

“Không có chuyện gì đi?” Diệp Cẩn nhẹ giọng nói.

Diệp Thần dựa vào vách tường phía sau, yên lặng vận chuyển dị năng trong cơ thể, dị năng trong đan điền đã mạnh hơn ba phần, ẩn ẩn lộ ra hơi thở nguy hiểm. Nghe được câu hỏi của Diệp Cẩn, Diệp Thần lắc đầu, tầm mắt không tự giác nhìn về ngục giam Hắc Tháp ở phía xa.

Giờ phút này ngục giam Hắc Tháp giống như có một con độc xà đang ẩn núp trong bóng tối, mở cái mồm to như chậu máu về phía bọn họ, giống như tùy thời liền có thể nuốt bọn họ vào trong bụng.

Địch tối ra sáng, thực lực của Hứa Kham bọn họ không biết, bên bọn họ ngoại trừ Diệp Cẩn và bản thân thì chỉ có ba dị năng giả cấp mười, ba người này, nếu không đến thời khắc mấu chốt thì liên minh tuyệt đối sẽ luyến tiếc để bọn họ ra tay.

Dù sao thì một dị năng giả cấp mười chính là tài sản đáng quý của liên minh, chỉ hơi có sai lầm thì những gì liên minh đã làm trước đó đều bị hủy hoại trong chốc lát. Cho nên sức chiến đấu chủ yếu của bọn họ chính là những người này.

“Tận lực tăng lên thực lực, không cần tiếc rẻ tinh hạch.” Diệp Thần thản nhiên mở miệng.

Liên minh tuy nói là hạ vốn gốc, nhưng không đến lúc cần thiết thì nhất định sẽ bảo lưu thực lực và bỏ qua những người khác. Cho nên bọn họ không thể không chuẩn bị cho việc sẽ bị từ bỏ, đây cũng là vì sao mà cậu không muốn Diệp Cẩn có liên quan đến thế lực của liên minh.

Nghe xong lời Diệp Thần nói, Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn đều gật đầu, họ đều tự lấy ra tất cả tinh hạch của mình. Trước mắt, liên minh do Mạc Phong chỉ huy đang dọn dẹp đàn tang thi trong thôn Hắc Thạch, bọn họ nhân cơ hội này nâng lên thực lực.

Thôn Hắc Thạch ở đâu cũng chỉ thấy được sự đổ nát và thê lương, trên mặt đất lưu lại không ít vết máu chưa khô và phần tay chân bị cắt, nhưng những thứ này không làm cho bọn Diệp Thần chú ý. Sau khi mọi người phân phối tinh hạch một lần nữa thì tự tìm nơi chuẩn bị cắn nuốt tinh hạch, đem dị năng trong thân thể khôi phục đến tốt nhất, để ứng phó cuộc chiến kế tiếp.

“Phát hiện cái gì?” Diệp Thần phất tay, đem tro tàn do sau khi cắn nuốt tinh hạch lưu lại hất ra, đi đến bên Diệp Cẩn. Tống Tiểu Ngọc không cần cắn nuốt tinh hạch nên ở một bên canh giác. Diệp Cẩn cau mày, tinh hạch trong lòng bàn tay dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ hóa thành tro tàn màu trắng của nó, theo sự tiêu hao của tinh hạch, sắc mặt Diệp Cẩn ngày càng hồng hào hơn.

Thời gian này tiêu hao rất nhiều tinh hạch, thứ nhất là vì uy hiếp này đang nhắm vào trên người Diệp Thần và y, thứ hai là vì lưu lại đường lui sau cuộc quyết chiến này.

“Tình hình không hề khả quan.” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói, sắc mặt nghiêm túc, một đường đi này họ đã gặp hơn mười ba đàn tang thi tập kích, nếu không phải đã sớm có phòng bị thì đại quân của liên minh chỉ sợ còn chưa tiến vào thôn Hắc Thạch đã thất bại.

Thấy Diệp Cẩn nói như vậy, Diệp Thần từ chối cho ý kiến. Hắn không có sự tự tin mù quáng như những người trong liên minh, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về hướng của ngục giam Hắc Tháp, trong mắt lộ ra thần thái phức tạp. Đưa tay tùy ý cầm lấy bộ đàm mở ra kênh một, bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Mạc Phong.

Tựa hồ chuyện giết tang thi trong thôn Hắc Thạch vô cùng thuận lợi, hơn nữa có thu hoạch không nhỏ, tổn hại gặp phải cũng trong phạm vi thừa nhận của liên minh.

Diệp Thần đơn giản nói về chuyện bọn họ đã gặp Long Tường Thiên với bọn Mạc Phong, sau khi đơn giản trao đổi tình báo cho nhau thì Mạc Phong hạ lệnh để cho bọn họ nghĩ cách trực tiếp tiến vào trong ngục giam Hắc Tháp, sau đó cùng đại quân liên minh trong ngoài giáp công.

Nghe Mạc Phong dương dương tự đắc lên tiếng, Diệp Thần chỉ cảm thấy buồn cười. Không hề thay đổi sắc mặt mà quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Cẩn, nhướng mi như muốn nói, đây là người mà anh đã giao trọng trách, ở trong lúc nguy hiểm mà còn quyết tâm đẩy anh vào hố lửa.

Ngục giam Hắc Tháp nếu có thể dễ dàng tiến vào và ẩn nấp thì sẽ không chờ đến bây giờ. Mạc Phong rốt cuộc đã ôm tâm tư gì khi nói những lời thế này thì Diệp Thần không thể nào biết được. Nhưng tâm cũng lạnh đi, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Diệp Cẩn, không biết nên cười hay là nên ảo não.

Khi hỏi về trợ giúp và vũ khí thì Mạc Phong lại bắt đầu nói lan man, như thế nào cũng không nguyện ý nhả ra. Diệp Thần lẳng lặng cầm bộ đàm, kìm lòng không được mà phóng ra hơi thở cuồng bạo, nhất thời kinh động mọi người xung quanh.

Đám người Long Tường Thiên cách đó không xa đều mở to mắt, nghi hoặc mà nhìn về phía hai người Diệp Thần.

“Làm sao vậy?” Đường Bưu nhịn không được lên tiếng.

Diệp Cẩn lắc đầu, “Không có gì, mau chóng khôi phục thể năng, phải đến trạng thái tốt nhất trước khi đến ngục giam Hắc Tháp.” Khuôn mặt như đao khắc, môi mỏng gợi lên đường cong lạnh lùng, Mạc Phong… quân đoàn một, có lẽ đây là lúc y thật sự nên buông tay.

Hành động ngoan tuyệt của Mạc Phong làm cho tâm Diệp Cẩn hoàn toàn lạnh đi, nguyên bản y còn lo việc mình rời đi có ảnh hưởng đến quân đoàn một không, hiện tại sự tồn tại của y đã sớm trở thành đá chắn đường của bọn họ. Nghĩ đến việc này, Diệp Cẩn không khỏi hoài nghi đến hành động một năm rưỡi trước, có phải có người trong quân đoàn một đã tiết lộ bí mật nên bản thân mới tạo ra sai lầm, bị nhốt trong ngục giam Hắc Tháp một năm?

Bọn Đường Bưu nhìn nhau, cái gì cũng không nói, yên lặng tranh thủ cắn nuốt tinh hạch để giải quyết vấn đề thể năng trong thời gian ngắn nhất. Chỉ có Tống Tiểu Ngọc ở bên cạnh biểu lộ thần sắc dữ tợn, từ lúc anh trở về thủ đô thì người Tống gia đối với anh né tránh còn không kịp, anh cũng hiểu được, anh hoàn toàn không giống với những người khác.

Nghe lời đường hoàng của Mạc Phong bên kia, anh chỉ cảm thấy buồn cười.

Diệp Cẩn lấy bộ đàm trên tay Diệp Thần, bình tĩnh nói: “Mạc Phong, đây là quyết định của anh? Hay là quyết định của liên minh và quân đoàn một?” Biểu tình trầm mắc, không khí quanh thân không tự chủ được đọng lại, hơi thở lạnh lẽo dần bao phủ một phương thế giới.

Mạc Phong bên kia tạm dừng một chút, ho nhẹ hai tiếng, lúng túng nói: “Đội trưởng, đây là kế hoạch được liên minh và quân đoàn một cùng nhau quyết định.”

“Phải không?” Diệp Cẩn lạnh lùng nói ra hai chữ, sau đó mở miệng nói: “Tôi nói, mặc kệ là quyết định của ai, sau khi cuộc chiến này kết thúc thì Mạc Phong anh hãy tự lo bản thân cho tốt!”

Dứt lời, Diệp Cẩn tắt bộ đàm, chậm rãi nhắm hai mắt, hộc ra một ngụm trọc khí. Mặt trái của virus tang thi liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người, rút giây động rừng, cái gọi là quyết chiến có lẽ chẳng qua chỉ là kết quả đánh cờ của những người đó. Chính mình trước kia đã quá ngây thơ rồi, mới có thể bị tính kế như vậy.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Diệp Thần nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, ánh mắt không tự giác hiện lên chút lo lắng, nhẹ nhàng nắm chặt tiểu Bạch đang quấn trên cổ tay. Tiểu Bạch ăn đau mà uốn éo vài cái, thấy cảm xúc của Diệp Thần không tốt nên động vài cái liền im lặng.

“Không có việc gì, chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại một việc. Chuẩn bị đi, sau đó đi ngục giam Hắc Tháp, liên minh bên kia đã chờ không kịp muốn động thủ với ngục giam Hắc Tháp, chỉ là không biết sau cuộc chiến này, ai mới là người thắng chân chính?” Ngữ khí bất giác mang theo trào phúng, Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn mọi người, bọn họ cũng không phải là quân cờ trong tay những người đó.

Cái gì là cường giả đứng đầu liên minh? Cái gì là quân đoàn trưởng quân đoàn một?

Hết thảy đều là chuyện cười!

Khuôn mặt Diệp Thần mang theo bình tĩnh, trong lòng lại rung động, nhớ đến lời nói của Hứa Kham, là âm mưu hay là trùng hợp? Bọn họ đã đi đến bước này, thật giống như là có một bàn tay đang cố ý đẩy họ đến đây, bọn chuyện bọn họ phải làm chính là không đi theo bố cục đã được bày sẵn.

“Diệp Cẩn, đã xảy ra chuyện gì?” Long Tường Thiên đi đến, thấy thần sắc hai người Diệp Thần âm trầm, không khỏi mở miệng dò hỏi. Mộc Văn Ngạn cũng đứng dậy đi theo, đứng ở bên cạnh Long Tường Thiên, sắc mặt bình tĩnh hiện lên thần sắc khác thường.

“Quân cờ.” Diệp Thần cười lạnh lùng, quay qua… nhìn về phía Mộc Văn Ngạn, “Mộc Văn Ngạn, bàn cờ này của liên minh và Địa Ngục, tôi cảm thấy anh không có khả năng không biết? Cái gọi là quyết chiến lần này, bất quá là vì một lần nữa xác định lại địa vị bá chủ của bọn họ, ngục giam Hắc Tháp là lôi đài sinh tử cuối cùng.”

“Đoán được?” Trong mắt Mộc Văn Ngạn xẹt qua gì đó, từ bên cạnh Long Tường Thiên đi đến, bình tĩnh nhìn chăm chú vào ngục giam Hắc Tháp xa xa, ánh mắt tối tăm nhìn ngục giam Hắc Tháp giống như luyện ngục.

“Đoán được một chút, nhưng sau khi đến thôn Hắc Thạch, nghe được lời của Mạc Phong mới suy nghĩ cẩn thận. Thủ lĩnh tất cả căn cứ an toàn trong liên minh đều tụ tập trong thôn Hắc Thạch, mặc kệ bên nào thắng lợi thì các thế lực của liên minh chắc chắn sẽ xào bài lần nữa.” Đôi mắt u ám của Diệp Thần nhìn chăm chú vào ngục giam Hắc Tháp, khuôn mặt tuấn tú lộ ra lãnh khốc.

Biết rõ phía trước có hổ, nhưng không thể không đi…

Thôn Hắc Thạch tụ tập hơn 90% dị năng giả trong liên minh, một khi thất bại, đến lúc đó không cần Địa Ngục và bọn Liễu Như Phong, Trần Khuê động thủ, cả liên minh đều bị bọn họ nắm trong tay. Ngược lại, một khi liên minh thắng lợi, kết quả cũng giống như vậy.

Chuyện tới hiện tại, tất cả mọi người đều là đâm lao phải theo lao, ai cũng đừng mong rút lui.

“Mạc Phong là người của ai?” Diệp Thần nhịn không được hỏi. Phải biết rằng Diệp Cẩn là quân đoàn trưởng quân đoàn một, có thể nắm toàn quyền quân đoàn một, cho dù sau lưng quân đoàn một cất giấu dị năng giả cấp mười, nhưng trên danh nghĩa thì tất cả mọi người chỉ biết phục tùng quân đoàn trưởng Diệp Cẩn.

Nhưng mà, hiện tại Diệp Cẩn lại trong tình huống thần không biết quỷ không hay mà bị người ta đoạt quyền. Hơn nữa người này còn lại bạn bè thân cận nhất bên người Diệp Cẩn, có thể đoán được là đối phương giấu rất sâu.

Thân mình Diệp Cẩn cứng đờ, nhìn Mộc Văn Ngạn, chậm rãi nói: “Người của lão Tần, sau lưng lão Tần có Mộc gia ẩn sâu nhất làm hậu thuẫn, chỉ sợ hiện tại lão Tần đã có thể nắm cả liên minh trong tay, cho dù Tư gia khống chế vũ khí sinh hóa cũng là lành ít dữ nhiều.”

Từ lúc trước, y mơ hồ đã có chút hoài nghi, nhưng không có chứng cứ nên chỉ đem nghi hoặc giấu ở trong lòng. Hành động Song Thập lần này, quân đoàn một đưa ra Mạc Phong, bọn Hàn Ninh đi bên cạnh y bị đẩy ra ngoài, có 80% dị năng giả của quân đoàn một bị lưu lại trong căn cứ.

Lúc ấy y chưa kịp nghĩ, lão Tần vì sao lại đem 80% dị năng giả lưu lại căn cứ? Bây giờ nghĩ lại, thì ra đều bị lão Tần tính kế. Từ lúc y trở về căn cứ, để y ra ngoài thu thập lương thực, để bọn Mạc Phong thu phục người của quân đoàn một, sau đó bắt cả liên minh.

Nghe vậy, Mộc Văn Ngạn biến sắc, mất tự nhiên lui về sau vài bước. Không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Long Tường Thiên, sắc mặt của Tư Tu Ngạn cũng thay đổi, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo nhìn về phía Mộc Văn Ngạn.

Cuộc quyết chiến này, Tư gia cơ hồ là lấy ra tất cả của cải, nếu lúc này động thủ với Tư gia, Tư gia đừng nói là phản kháng, ngay cả đường sống để hoàn thủ cũng không có.

“Diệp Cẩn nói là sự thật đúng không?” Tư Tu Ngạn bình tĩnh nhìn Mộc Văn Ngạn, ngữ khí lạnh như băng mang theo sát khí.

Long Tường Thiên ngăn trở tay Tư Tu Ngạn, nghe lời Diệp Cẩn, trong lòng y cũng hiểu được đây là sự thật, Lý Huân trốn tránh, Long gia gặp chuyện không may, uy vọng của y ngay càng xuống thấp, mất đi quyền chỉ huy quân liên minh ở huyện Uy Hưng, bị đưa ra ngoài thu thập lương thực… hết thảy những chuyện này nếu thật sự không có ai ở sau lưng giúp thì y hoàn toàn không tin, nhưng không nghĩ đến người âm thầm trợ giúp này chính là lão Tần mà y tôn kính nhất cùng với Mộc gia, ít nhiều làm cho y có chút không thể chấp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc