MẠT THẾ PHU PHU HIỆN ĐẠI LÀM RUỘNG HẰNG NGÀY



Nhưng hắn có ảo não như nào đi nữa, thì những người xem livestream cũng đã nhìn thấy Chử Ngạn, phòng livestream bùng nổ dễ dàng chứng minh dung mạo của Chử Ngạn đã tạo thành náo động.

"Aaaaaa!"
"Aaaaa! Tôi nhìn thấy rồi!"
"Đây là sắc đẹp thần tiên gì vậy!"
"Anh trai thật xinh đẹp!"
"Trọng Tài! Anh bỏ tay ra khỏi ông kính cho tôi! Tôi muốn nhìn anh trai nhỏ!"
"Mỹ nhân head shot! Tui đi chết đây!"
"Trọng Tài anh nhanh giải thích cho rõ coi, quan hệ của anh với anh trai thần tiên là gì?! "
"Aaaaa! Thật xinh đẹp! Đậu, chảy máu mũi rồi!"
"Nhìn chút tiền đồ của mấy người kìa, ngoài việc la hét như chuột marmot mấy người còn biết cái gì? Đây là lúc để la hét sao? Đây là lúc nên nói tôi có thể!!"
" Nhan sắc thần tiên! Cực phẩm dụ thụ! Đẩy thuyền thôi!"
"Eo....Eo thật nhỏ!"
Cố Trọng Cảnh che camera, cũng che luôn màn hình nên hắn không thấy được khung bình luận nổ tung, trong lòng vẫ đang phiền não sao mình lại không cẩn thận như thế.

Khi hắn livestream chưa từng để Chử Ngạn lộ diện, cũng không định để Chử Ngạn lộ diện.

Nguyên Nguyên của hắn chính là kho báu, kho báu của một mình hắn!
Hắn chính là con rồng bảo vệ kho báu, chỉ cần có người lộ ra một chút xíu xíu lòng mơ ước đối với Nguyên Nguyên của hắn, liền phải làm tốt chuẩn bị bị hắn xua đuổi thậm chí là trả thù.

Ở tận thế có vô số người muốn được lọt vào mắt xanh của Nguyên Nguyên nhà hắn, đến hiện tại càng như vậy, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy ánh mắt của mấy thằng nhóc kia nhìn Nguyên Nguyên khi hắn đến trường đón y, trong lòng hắn đều rõ cả.

Chỉ là hắn bận tâm cảm xúc của Chử Ngạn, không muốn mùi chua bốc lên Nguyên Nguyên của hắn, vì vậy hắn chưa từng nhắc tới.

Thêm nữa hắn vô cùng tin tưởng trong lòng Chử Ngạn chỉ có hắn, không ai có thể cướp Nguyên Nguyên rời khỏi hắn.

Nhưng lòng chiếm hữu của hắn luôn làm cho hắn có một loại cảm giác cả thể giới đang muốn đào góc tường nhà hắn.

Chỉ một cái trường học đã như vậy rồi, càng không cần phải nói trong livestream có đến mấy triệu fans.

Từ lâu Cố Trọng Cảnh đã biết Chử Ngạn có bao nhiêu đẹp đẽ, cho dù trong giới giải trí dung mạo của y cũng thuộc hàng top.

Nếu Chử Ngạn muốn vào Showbiz, cho dù y không có khả năng diễ xuất cũng có thể kiếm cơm nhờ khuôn mặt.

Nhưng Chử Ngạn ưa nhìn cũng đồng nghĩa với một khi y lộ diện thì sẽ trêu đến vô số ong bướm, nên từ trước tói nay Cố Trọng Cảnh chưa từng nghĩ tới việc để y lộ diện, dù cho biết rằng chỉ cần lộ diện như vậy thôi cũng có một lượng lớn fan mê sắc kéo đến livestream của hắn.

Tâm tư của hắn không cho phép kho báu của hắn xuất hiện trước mặt mọi người, không phải hắn sợ không giữ được kho báu, mà là hắn chán ghét mấy ánh mắt thèm thuồng mơ ước kia.

Đương nhiên, nếu tự bản thân Chử Ngạn muốn xuất hiện trước ống kính, vậy thì dù có không nỡ hắn cũng nhịn đau để Chử Ngạn làm quen với những thứ này.

Nhưng từ đầu đến cuối Chử Ngạn đều không hề nghĩ đến việc kiếm cơm bằng mặt, bởi vì khuôn mặt này mà từ nhỏ đến lớn y đã gặp rất nhiều phiền phức rồi, ngay cả mười năm lãng phí với Cố Trọng Cảnh kia cũng đều có công của khuôn mặt y.

Đối với y mà nói, khuôn mặt xinh đẹp có thể hấp dẫn Cố Trọng Cảnh chính là ngọt ngào và tự hào, nhưng bây giờ y chẳng muốn hấp dẫn thêm ai khác ngoài Cố Trọng Cảnh cả.

Xinh đẹp đối với y là một việc rất phiền phức.

Nếu bởi vì khuôn mặt xinh đẹp, mà đem đến phiền toái cho Cố Trọng Cảnh, vậy y sẽ rất ghét khuôn mặt của mình.

Vì vậy sau khi Cố Trọng Cảnh rời khỏi nét cười trên khuôn mặt y cũng nhạt dần.

Nhưng suy nghĩ của hai người không đại diện cho suy nghĩ của fan, fan vẫn đang gào thét trong livestream đòi nhìn Chử Ngạn.

Nét mặt của Cố Trọng Cảnh rất xấu, sau khi hắn rời khỏi biệt thự, nói với mọi người trong livestream:" Trong căn này có người, tạm thời chúng ta không xem nữa, trước đi xem những nơi khác."
Fan rất bất mãn với việc hắn đánh trống lảng, nhất quyết muốn hắn nói rõ người trong phòng là ai, Cố Trọng Cảnh thấy sự việc không kiểm soát nổi, chỉ có thể giải thích một câu.

"Mọi người đừng ồn nữa, bạn của tôi không thích lộ diện.


Tôi mang mọi người đi xem chỗ khác nhé."
Hắn năm lần bảy lượt đổi chủ đề, fan cũng biết hắn không muốn nói đến chuyện này nữa, phần lớn các lý trí đều không nhắc đến chuyện muốn gặp Chử Ngạn nữa.

Dù sao đây cũng là livestream của Trọng tài, Cố Trọng Cảnh đã nói là người ta không thích lộ diện rồi, bọn hắn vẫn quấn riết không buông thì lại có hơi cố tình gây sự.

Nhưng không phải phần lớn các fan đều lý trí như thế, một vài fan nhỏ tuổi và anh hùng mạng bắt đầu cào bàn phím quạt gió thổi lửa, nhưng cuối cùng fan lý trí vẫn chiếm số đông, đội quân bình luận kéo lên nhanh chóng nhấn chìm bình luận của các anh hùng bàn phím.

Cố Trọng Cảnh cũng không nói tiếp về đề tài này nữa, hắn dẫn các fan đi thăm quan mấy căn biệt thự đã trang trí xong, ước định rõ lần livestream sau vẫn còn thời gian đặt phòng rồi mới tắt livestream.

Sau khi tắt livestream hắn về lại căn biệt thự mà Chử Ngạn đang ở, vừa bước vào liền thấy Chử Ngạn đang ngồi trên sô pha, sắp xếp đồ trang trí bằng thiên nga trên bàn.

"Nguyên Nguyên, xin lỗi."
Chử Ngạn liếc hắn một cái:" Vừa nãy có chuyện gì vậy?"
Cố Trọng Cảnh nhanh chóng xin lỗi:" Vừa nãy anh không biết em ở đây, chưa tắt livestream đã tiến vào..."
Chử Ngạn:" Em lộ diện rồi?"
Cố Trọng Cảnh ủ rũ:" Lộ rồi, nhưng chỉ có vài giây rồi anh lập tức ra ngoài luôn."
Chử Ngạn:" Lộ thì lộ vậy, sau này tiếp đón khách khứa rồi cũng lộ thôi mà, chỉ là sớm hơn chút mà thôi."
Cố Trọng Cảnh vẫn có chút không vui, có cảm giác toàn thế giới đều phát hiện ra kho báu của hắn.

Sao Chử Ngạn không nhìn ra hắn phiền muộn được chứ, có chút vui trên nỗi đau của người khác.

Nói:" Đáng đời, ai bảo anh không xem cho kĩ bên trong có người không đã vào rồi."
Cố Trọng Cảnh bị y nói cho càng thêm buồn phiền, dịch rồi dịch, dịch đến bên cạnh Chử Ngạn:" Nguyên Nguyên, anh khó chịu~ bọn họ đều muốn dành em với anh."
Chử Ngạn nhìn hắn như vậy, lại đau lòng.

" Em sẽ không ròi khỏi anh, anh lo lắng cái gì chứ?"
" Nhưng bọn họ nhìn thấy em rồi, anh không muốn người khác nhìn thấy em, em là của một mình em."
"Hừ! Em mới không muốn người khác nhìn thấy anh ý, còn không phải mỗi ngày anh để cho người khác nhìn hả?"
"Vậy sau này anh không để người khác nhìn nữa, chỉ để mình em nhìn thôi."
"Biến biến biến, mặt anh to như thế, ai muốn nhìn anh chứ?"
"Anh không biến, anh còn muốn chơm chơm, nếu không anh khó chịu."
Hai người ngọt ngọt dính dính liền thay đổi chủ đề, khó chịu trong lòng Cố Trọng Cảnh cũng đỡ đi nhiều, nhìn Chử Ngạn ngồi trong cằn phòng do chính tay y thiết kế, đột nhiên tim liền mềm nhũn cả ra.

Dựa gần lại rồi kéo Chử Ngạn vào lòng, ôm chặt lấy y, nhỏ giộng mà trịnh trọng nói vào tai y:" Bảo bối, cuối cùng anh có thể cho em một mái nhà rồi."
Chử Ngạn sững sờ, sau đó là chua sót.

Nhà à...!
Cái từ này, đã mười năm rồi y chưa từng nghe thấy.

Không ngờ có một ngày y sẽ nghe được từ này từ trong miệng Cố Trọng Cảnh, thật là...làm người ta nhịn không được muốn khóc.

Y và Cố Trọng Cảnh đến thế giới này đã được ba, bốn tháng rồi, luôn có một loại cảm giác không quá chân thực.

Người thân, chiến hữu và cả đầy đất đều là tang thi, thế giới tàn tạ khắp chốn, đây đều là những thứ bọn họ từng quen thuộc nhất, toàn bộ đều đã rời khỏi bọn họ.

Bên cạnh chỉ còn lại mỗi đối phương.

Bọn họ yêu nhau tha thiết, cho dù không có nhiều cảm giác gắn bó với thế giới này.

Nhưng hôm nay, Cố Trọng Cảnh đã nói, bọn họ có nhà.

Mặc dù cô nhi viện cũng là "nhà" của bọn họ, nhưng nghiêm khắc mà nói, cô nhi viện là nhà của nguyên thân, hoàn toàn không phải là nhà của Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn.

Viền mắt Chử Ngạn đỏ lên, ngoan ngoãn dựa vào vùi đầu trong lòng Cố Trọng Cảnh, không thể cầm nổi nước mắt.

Nước mắt thấm ướt áo Cố Trọng Cảnh, nhưng bởi vì áo khoác của Cố Trọng Cảnh rất dày, vì vậy hắn không cảm nhận được, hắn vươn tay khẽ vuốt lưng Chử Ngạn, nói:" Mặc dù bây giờ vẫ chưa ở được, nhưng tốt xấu gì vẫn có nhà rồi, bảo bối có thích không?"

Chử ngạn đỏ vành mắt gật đầu trong lòng y, một câu cũng không nói thành lời, y biết rằng Cố Trọng Cảnh vẫn luôn biết nỗi bất an trong lòng y, chỉ là hắn chưa từng ra, dốc sức xây nhà một cách nhanh nhất, chính là để cho y được yên tâm một chút.

Vì vậy đây chính là nguyênb nhân vì sao y yêu Cố Trọng Cảnh đến vậy, Cố Trọng Cảnh, luôn luôn đáng tin như vậy, trong lúc mình không biết một mình thầm lặng gánh vác hết mọi áp lực.

Y đã từng cho dù biết Cố Trọng Cảnh nhật hết các loại nhiệm vụ nguy hiểm về mình thì cũng chỉ nghĩ là hắn đang cạch tranh với mình, làm cho quan hệ với Cố Trọng Cảnh ngày càng kém đi.

Mà bây giờ sau khi y đổi một góc nhìn khác, liền phát hiền từ đầu tới cuối Cố Trọng Cảnh đều đang bảo vệ y.

Khoảng thời gian này Cố Trọng Cảnh đều bận rộn xây phòng, xây xong còn không quên hỏi y có thích không, cảm động trong lòng Chử Ngạn quả thật không thể diễn tả bằng lời.

Y ở trong lòng Cố Trọng Cảnh đáp:" Thích."
Đáp xong lại hỏi:" Cố Trọng Cảnh, có phải anh rất yêu em không?"
Cố Trọng Cảnh ôm chặt eo nhỏ của y, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "ừ" xong lại cảm thấy đơn âm này không quá đơn điệu, mở miệng nói:" Rất yêu rất yêu."
Sau khi Chử Ngạn nghe xong ở trong lòng hắn mà trầm buồn nói:" Em cũng rất yêu anh, rất yêu."
Cố Trọng Cảnh nghe y bày tỏ xong, chút khó chịu mà lúc nãy Chử Ngạn bị mọi người nhìn thấy cũng bay sạch sành sanh, ngập tim đầy mắt chỉ còn lại người trong lòng.

Hai người bày tỏ với nhau trong căn nhà vừa mới xây xong, lại không biết việc livestream này không hề trôi qua đơn giản như vậy.

Có vài người chính là trời sinh trái thói, nếu anh để hắn xem một lần cho đã thì hắn chẳng có hứng thú gì nữa.

Nhưng nếu anh không cho hắn xem, thì hắn càng ngày càng hiếu kì.

Khoảnh khắc Chử Ngạn lộ diện còn chả đầy một phút, nhưng không biết có phải cái ngoảnh đầu cười nhẹ kia quá chấn động, các fan vì để tìm ra Chử Ngạn, cố ý cắt nối ra hình ảnh ngắn ngủi Chử Ngạn xuất hiện kia, up lên Weibo.

"Năm phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về cậ trai này!"
"Cùng yêu cầu, tôi cũng chỉ muốn biết thần tiên ca ca này là ai?"
" Người lớn lên ưa nhìn cũng nhiều đi, giống như y thì, tôi...!thật sự chưa thấy qua."
"Eo nhỏ thế kia, chả biết sau này tiện nghi cho ai?"
"Còn tôi chỉ muốn biết y và ông xã nhà tôi có quan hệ gì!"
"Mọi người không cảm thấy hai bọn họ là một đôi hả? Lúc đó sắc mặt của Trọng tài cũng đổi rồi, dáng vẻ như là bị cướp mất kẹo ý..."
Các fans sức chiến đấu cường hãn, mạnh mẽ đẩy cái Weibo này lên thứ ba hot search.

Hai cái trước đến từ tiểu hoa lưu lượng nào đó công bố yêu đương, dưới tình huống này mà Chử Ngạn có thể đột phá vị trí thứ ba, còn phải kể công cho người nửa đường vào Weibo.

Cái ngoảnh đầu cười bị làm thành ảnh động kia thực sự quá đẹp, lại có thể vừa nhìn liền biết là con trai, bên trong thanh thuần pha lẫn khí chất ma mị làm người ta chỉ liếc mắt xem một cái là không thể quên được.

Nhưng cái thứ hot search này lên nhanh mà tàn cũng nhanh, ngày hôm đó tiểu hoa lưu lượng công bố yêu đương rất chi là không vui, công khai việc yêu đương vốn dĩ chính là vì đột hot, làm sao cô ta có thể để một người chẳng biết từ đâu chui ra giành danh tiếng của cô ta.

Cắn răng chi tiền hạ hot search của Chử Ngạn, hài lòng vừa ý mà nhìn top ba hot search đều là tên của cô ta.

Từ đầu đến cuối Cố ọng Cảnh và Chử Ngạn đều không biết Chử Ngạn lên hot search ngồi bốn, năm tiếng rồi mới xuống, sau khi hai người ngọt ngào đủ thì đem tất cả sức lực đặt ở việc trang trí nhà cửa mới.

Mặc dù gia cụ đã mua về, nhưng vẫn cần phải điều chỉnh một chút, xắp xếp thành kiểu ấm áp mà không mất vẻ thời thượng.

Đợi sắp xếp xong các loại gia cụ trong phòng rồi còn phải thêm các vật trang trí nữa, cuối cùng là dọn dẹp vệ sinh lại một lần nữa là Ok rồi.

Nói thì rất đơn giản, nhưng bởi vị mỗi căn biệt thự đều có hai đến ba phòng, diện tích bốn, năm trăm mét vuông, việc cần làm vẫn còn rất nhiều, vì vậy Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn dọn dẹp liên tục mãi đến tối mới dọn xong tất cả biệt thự.

Sau khi làm xong thì mở cửa sổ thông gió, một tháng sau là có thể vào ở rồi.

Mặc dù là mùa đông, nhưng thời tiết miền bắc khô lạnh không hề ẩm ướt,không khí trên núi cũng rất trong lành, chỉ cần luôn để ý thời tiết, trước khi mưa hay có tuyết rơi đóng cửa sổ lại là được.

Buổi tối Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn về tới cô nhi viện, mấy nhân viên lắp đặt xong điều hòa đang chuẩn bị rời đi, viện trưởng đi sau tiễn bọn họ.


Nhìn thấy hai người trở lại thì quay đầu gọi một tiếng:" Lệ ơi, Tiểu Cảnh và Tiểu Ngạn về rồi, có thể hâm nóng thức ăn được rồi."
Giọng nói nhanh nhảu của thím Lệ vang lên:" Vâng."
Chử Ngạn nghe thấy tiếng của viện trưởng, đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn, viện trưởng xem mình và Cố Trọng Cảnh như người nhà, chính mình lại không hoàn toàn xem bọn họ như người thân, cảm thấy hơi có lỗi với bọn họ.

Sau khi chào viện trưởng xong, hai người đi về phía nhà ăn, mấy đứa nhóc thấy bọn họ trở về, cười cười nháo nháo chạy lại treo lên đùi bọn họ như đồ trang sức, viện trưởng tiến người xong quay lại nhìn thấy liền cười mắng bọn mấy câu.

Trong lòng Chử Ngạn càng thêm khó chịu, nhưng bây giờ đông người, cũng không tiện nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Cố Trọng Cảnh, liền nhịn xuống.

Cơm nước xong, hai người giúp đỡ dỗ bọn trẻ ngủ rồi mới về phòng.

"Đầu To, tháng sau chúng ta chuyển lên núi ở rồi, mấy người viện trưởng thi sao?"
Chử Ngạn thật sự rầu, trong viện trẻ con nhiều, trẻ nhỏ mười đứa, trẻ lớn hai mươi đứa đứa, lớn hơn chút nữa là mười hai đứa, tổng cả lại cũng có bốn mươi hai đứa.

Nhiều trẻ con như thế tất cả đều do nhà nước nuôi, cô nhi viện Ánh Dương thực ra không gọi là cô nhi viện, mà gọi là viện phúc lợi*.

*Viện phúc lợi: Nơi mà Quốc gia, xã hội, đoàn thể thành lập ra để giúp đỡ, cung cấp thực phẩm, nơi ở, tình thương, cho những người có hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật.

Cô nhi viện cũng là xây dựng dựa vào kinh phí nhà nước, đất đai và quyền sở hữu...vv tất cả đều thuộc về nhà nước, các loại chi tiêu trong viện đều do quốc gia gánh vác, cộng thêm các tổ chức từ thiện quyên góp mỗi năm, cho nên cuộc sống trong viện coi như khá ổn.

Chử Ngạn rất muốn mọi người trong cô nhi viện đều chuyển đi với bọn họ, nhưng cô nhi viện không phải tư nhân, viện trưởng cũng không có quyền mang bọn trẻ đi.

Vì vậy Chử Ngạn mới hỏi như thế.

Cố Trọng Cảnh cũng hiểu lo lắng của Chử Ngạn:" Núi Liễu Minh và cô nhi viện chỉ cách có bấy nhiêu, mỗi ngày chúng ta có thể đến một lần, nếu bọn trẻ nhớ chúng ta cũng có thể lên núi tìm chúng ta mà, sợ gì chứ."
Chử Ngạn nghĩ cũng phải, việc này chỉ đành như vậy.

Bây giờ y và Cố Trọng Cảnh không có năng lực gánh vác tương lai của nhiều đứa trẻ như vậy, nói gì cũng đều là dư thừa.

Nói xong chuyện này, Cố Trọng Cảnh như thường lệ lấy nước rửa chân cho Chử Ngạn, Chử Ngạn cầm điện thoại lướt Weibo của Cố Trọng Cảnh, xem một chút vẻ mặt liền trở nên kì lạ.

Hỏi hắn:" Đầu To, có phải anh đồng ý với fan bắt đầu nhận đặt phòng rồi?"
Cố Trọng Cảnh sững lại, lúc này mới đột nhiên nhớ ra buổi sáng lúc livestream đã đáp ứng với fan chuyện đặt phòng trước.

"Buổi sáng không phải em bị lộ mặt rồi à? Anh gấp quá thế là quên mất..."
Chử Ngạn cạn lời, đợi sau khi Cố Trọng Cảnh lau xong chân cho y, mở laptop mà mấy ngày trước Cố Trọng Cảnh vừa mua cho y lên, động tác nhanh nhảu đăng kí thành viên trên mấy app du lịch.

Nửa tiếng sau, Nhà trọ Liễu Minh sơn chính thức lên sóng trên các app du lịch, ngủ nghỉ.

Đăng nhập vào Weibo Cố Trọng Cảnh viết một status đính kèm liên kết đặt phòng rồi đăng lên.

Số fan thêm Weibo Cố Trọng Cảnh vào chế độ đặc biệt quan tâm không ít, cái status này vừa đăng lên liền thu hút rất nhiều fan.

Sở Tinh chính là một trong số đó, hắn là fan ruột của Cố Trọng Cảnh rồi, từ khi Cố Trọng Cảnh còn là một game streamer đến nay vẫn luôn theo dõi hắn.

Theo hắn thấy, streamer game hạt cứng Cố Trọng Cảnh này không tự xậy dựng sự nghiệp đơn giản là đáng tiếc, mỗi lần xem Cố Trọng Cảnh livestream đều không biết mệt mỏi mà khuyên Cố Trọng Cảnh khởi nghiệp.

Nhưng trước đây Cố Trọng Cảnh rất kiệm lời, mỗi lần đều chẳng đáp lại hắn, vì vậy yêu cầu của hắn chưa bao giờ được đáp lại.

Nhưng hắn nghĩ rằng sớm muộn gì Cố Trọng Cảnh cũng tự gầy dựng sự nghiệp, dù sao kĩ thuật của hắn tốt như vậy, mấy nhà đầu tư kia sớm muộn gì cũng gặp Cố Trọng Cảnh thôi.

Nhưng Sở Tinh trăm ngàn lần không thể nghĩ tới Cố Trọng Cảnh sẽ gặp phải loại con gái như Triệu Thu Lăng, bị hại đến nỗi nghỉ học đã đành còn bị làm cho hai bàn tay kiếm cơm không thể đụng vào trò trơi được nữa, trực tiếp cắt đứt con đường trò chơi.

Lúc Cố Trọng Cảnh bị phốt hắn luôn đứng ở tuyến đầu giúp Cố Trọng Cảnh chiến đấu rất lâu, từ tận đáy lóng giúp Cố Trọng Cảnh rửa oan.

Vì vậy khi Cố Trọng Cảnh chuyển sang livestream trồng rau, hắn cũng một đường theo đến.

Vốn dĩ nghĩ rằng livestream sẽ rất nhạt nhẽo, nhưng vừa xem liền không thể dứtra được.

Thực tâm thực lòng mà theo cả một đường, mở to mắt mà nhìn một ngọn núi bình thường được Cố Trọng Cảnh xây dựng ngày càng đẹp đẽ, trong lòng hắn cũng rất ngứa ngáy, ví tiền bắt đầu rục rịch...!
Đáng tiếc hắn muốn tiêu tiền, nhưng Cố Trọng Cảnh vẫn luôn không mở cửa đón khách, các fan cũng đều rất gấp rồi, trực tiếp lập luôn một phòng chat.

Đều đang âm thầm lên kế hoạch đợi mấy ngày nữa đến sinh nhật Cố Trọng Cảnh trộm đến Liễu Minh sơn một chuyến, cho Cố Trọng Cảnh một niềm vui bất ngờ, có vài fan nói muốn trực tiếp đánh luôn qua đó đều bị bọn họ nhắn tin riêng cản lại.

Đây cũng là nguyên nhân lâu như vậy rồi mà không có người đến làm phiền Cố Trọng Cảnh lặng lẽ kiến thiết.


Nếu không dựa vào độ nổi tiếng của Cố Trọng Cảnh, Liễu Minh sơn sớm đã bị dòng người bao vây rồi, chứ làm sao chỉ có vài người lặng lẽ qua đó nhòm chút được chứ?
Hôm nay Sở Tinh đang chat như bay trên nhóm, cùng nhóm bạn thương lượng lần cuối thời gian tập hợp, chuông báo Weibo vang lên.

Hắn mở ra xem, liền lập tức kích động lên, nhà trọ Liễu Minh sơn bắt đầu book lịch rồi!
Lúc này hắn nào còn nhớ được trong nhóm chat kêu không được hành động một mình chứ, nhanh tay đặt luôn hai danh ngạch, định lúc đó dẫn bạn gái cùng đi.

Tưởng tượng đến nhà trọ xinh đẹp trên núi, còn có rau xanh tận mắt nhìn lớn, cùng với trừ nghệ của Trọng tài...!
Không ổn rồi, bây giờ muốn đi luôn thì phải làm sao đây?
Sau khi Chử Ngạn đăng Weibo xong, chỉ ngắn ngủi vài giây, ba mươi lăm phòng đã được đặt hết.

Không dành được thì kêu rên không thôi, dành được thì đắc ý tay mình nhanh hơn những người khác, khu bình luận náo nhiệt không khác gì năm mới.

Chử Ngạn vui sướng xem một hồi lâu, ngẩng đầu gọi Cố Trọng Cảnh:" Đầu To, anh lại xem cái bình luận này này, bạn fan này thật buồn cười, ha ha ha."
Cố Trọng Cảnh ngồi yên tại chỗ không xi nhê, Chử Ngạn vươn tay kéo hắn:" Đầu To, lại đây nào..."
Cố Trọng Cảnh vẫn bất động, Chử Ngạn chợt thấy không đúng, y ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay nhìn thấy Cố Trọng Cảnh đầy mặt ai oán đang nhìn y.

Chử Ngạn đầy đầu mơ hồ: " Anh làm gì vậy?"
Cố Trọng Cảnh nghe thấy y hỏi, như được xả van:" Nguyên Nguyên, em còn nhớ lời anh nói với e lúc trước không?"
Chử Ngạn:" Lời gì cơ?"
Cố Trọng Cảnh:" Trước đây chúng ta đã nói rõ sau này em gọi anh là ông xã, em xem em kìa, mỗi ngày đều gọi anh là Cố Đầu To, Đầu To ơi, thật là khó nghe."
Chử Ngạn kiểu 囧:" Nhưng...!nhưng cái cách xưng hô anh bảo em gọi em gọi không nổi."
Cố Trọng Cảnh cũng nhận ra rồi, đa mặt Chử Ngạn mỏng, bảo ý trong sinh hoạt thường nhật gọi minhg là ông xã có thể phải đợi đến kiếp sau mất.

"Vậy em gọi anh là anh trai được không?"
Chử Ngạn lắc đầu kháng cự:" Không muốn..."
Cố Trọng Cảnh giả vờ thất vọng cúi đầu:" Muốn em gọi ông xã em không chịu, gọi là anh em cũng không chịu, Nguyên Nguyên, có phải em không yêu anh nữa không?"
Chử Ngạn thấy hắn như thế thì đau lòng.

"Nhưng gọi là anh trai sơ với gọi ông xã càng mất mặt á, như thế này được không? Anh gọi e là Nguyên Nguyên, em gọi anh A Cảnh, có được không?"
Hiếm khi Chử Ngạn dỗ Cố Trọng Cảnh, hưởng thụ, cũng cảm thấy đề nghị của Chử Ngạn không tệ, nhưng cảm giác được dỗdành quá tuyệt, hắn nhịn không được muốn làm mình làm mẩy một chút.

"Không muốn, muốn gọi là anh trai cơ."
Chử Ngạn thấy hắn đã lung lay rồi, chỉ là đang làm nũng, dở khóc dở cười nhìn hắn giả vờ đáng thương.

Y nghĩ ngợi một chút rồi sấn tới hôn Cố Trọng Cảnh một cái:" A Cảnh."
Trong lòng Cố Trọng Cảnh ngọt muốn chết, mặt cũng không nghiêm nổi nữa, khóe miệng lộ ra nét cười.

Rõ ràng người cao gần mét chín, giống như một con gấu ngồi cạnh mép giường lại lộ ra biểu cảm ngọt ngào như vậy.

Chử Ngạn hơi bị cảm thấy đáng yêu, vươn hai tay ra xoa mặt Cố Trọng Cảnh:" A Cảnh hôm nay anh thật đáng yêu."
Cố Trọng Cảnh hớn hở cười:" Anh đáng yêu như vậy em có muốn hôn một cái không?"
Hôm nay Chử Ngạn bị hắn bạo kích mấy lần, ngượng ngùng ngày thường cũng chẳng giữ nổi, xoa mặt của hắn làm cho môi của hắn chu lên, lại gần nhẹ nhàng hôn một cái.

Cố Trọng Cảnh lại không vừa lòng, kéo Chử Ngạn qua hôn một cái thật sâu.

Từ khi hai người ở với nhau đều rất kiềm chế, hôn sâu như thế này rất ít, nhất thời có chút kích động.

Tiếng hô hấp nặng nề vang vọng trong căn phòng nhỏ, Cố Trọng Cảnh hận không thể ăn luôn Chử Ngạn, đáng tiếc trong lòng hắn vẫn nhớn rõ thân thể này của Chử Ngạn chỉ mới mười bảy tuổi, mạnh mẽ kìm nén mà dừng lại.

Sau khi thật vất vả mà tách ra, cả mặt Chử Ngạn đã ửng hồng, mắt cũng lông lanh ánh nước, dáng vẻ quyến rũ lay động làm cho Cố Trọng Cảnh nhìn mà suýt chút nữa lại không kiềm chế được.

Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy xoay người ra cửa.

Chử Ngạn hỏi hắn:" Anh đi đâu thế?"
Giọng nói của Cố Trọng Cảnh theo gió lạnh truyền đến:" Anh đi hạ nhiệt một chút..."
Chử Ngạn sững sờ một chốc, cúi đầu cười trộm, giống một con hồ ly đầy thõa mãn.

Sau khi Cố Trọng Cảnh trở lại, không cả dám nhìn Chử Ngạn, tự giác lấy ra một cái chăn khác, ý muốn cách Chử Ngạn xa một chút, sợ chính mình không chịu nổi mê hoặc.

Bầu không khí trong phòng rất ám muội, trong không khí trànđầy ngọt ngào, bầu không khí này liên tục duy trì cho đến khi điện thoại của Cố Trọng Cảnh reo lên.

Hai người nghe thấy tiếng chuông đều nhẹ nhàng thở phào một hơi, bầu không khí lúc nãy thật đòi mạng, nếu điện thoại đến chậm một chút Cố Trọng Cảnh liền nhịn không được mà vồ tới.

Hắn bắt máy "a lô" một tiếng, giọng nói của ông chủ cửa hàng hoa kiểng ở đầu kia của điện thoại vang lên:" Cố huynh đệ, chỗ tôi có hai gốc bán nguyệt bị nát rễ, cậu có lấy không?"


Bình luận

Truyện đang đọc