MẠT THẾ THIÊN TAI CÀN QUÉT



Thiệu Thịnh An không phản ứng kịp: "Phẫu thuật gì cơ?""Thắt ống dẫn trứng, Thịnh An, em không muốn sinh con." Cô nhìn thẳng vào mắt Thiệu Thịnh An, không bỏ qua cảm xúc nào trong mắt anh.Cuối cùng Thiệu Thịnh An cũng nghe rõ, giờ phút này tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.

Đầu tiên là anh nghĩ đến việc từng bàn với vợ về tên của con trong tương lai, có thể sinh hai đứa bé, một đứa họ anh và một đứa họ vợ, mua nhà ở gần trường nào đó.

Tương lai hai đưa bé sẽ nhận được sự giáo dục tốt nhất.


Bỗng nhiên những mộng tưởng về tương lai tan thành bọt nước, phản ứng đầu tiên của Thiệu Thịnh An là hoang mang, sau đó mất mát.

Nhưng anh lập tức nhận ra vợ đang chăm chú nhìn vào mắt mình.Trong đó chứa đựng rất nhiều sự bất an, trái tim anh siết chặt, trong giây lát đã tỉnh táo lại.Anh nở nụ cười hòa hoãn: "Anh tưởng chuyện lớn gì, chuyện nhỏ thôi, em không muốn thì không sinh, chúng ta trải qua thế giới của hai người."Kiều Thanh Thanh thả lỏng hơn, sắc mặt không còn quá căng thẳng."Em biết anh thích trẻ con, em tự tiện quyết định như thế là có lỗi với anh, nhưng em sẽ không thay đổi suy nghĩ, em rất sợ hãi.""Sinh con là chuyện hai người, anh tôn trọng ý kiến của em." Thiệu Thịnh An ôm cô trấn an, trong lòng thầm nghĩ em cũng thích trẻ con mà."Cảm ơn anh Thịnh An."Thiệu Thịnh An nhìn ánh mắt vợ, trong lòng chưa từng nặng nề như thế.

Thanh Thanh lật đổ kế hoạch tương lai của hai người, tập trung chiến đấu với tận thế, không để lại nhược điểm trước tận thế.

Giờ phút này anh đã tin tưởng tận thế sắp đến thật.Sau khi tiếp nhận sự thật này, Thiệu Thịnh An vô cùng đau lòng.

Rốt cuộc tận thế đã khiến tâm lý của Thanh Thanh nặng nề đến mức nào mà không muốn sinh con, không muốn để con chịu khổ.


Anh muốn nói có anh ở đây, anh sẽ không để cho con và cô chịu khổ.

Song, người trải qua những tai nạn kia không phải anh, người chịu ký ức đau đớn đó là Thanh Thanh, anh an ủi cũng vô ích.Sự an ủi thật sự là làm theo ý của Thanh Thanh, để cô không còn áp lực lớn như thế.Cả đêm nay Thiệu Thịnh An không ngủ, sau đó anh chạy đến phòng vệ sinh mở di động ra tìm tài liệu liên quan.

Khi sắc trời dần sáng, anh có một quyết định....Sau khi Kiều Thanh Thanh đi ngoài cửa nhà kho tiếp tục nhận hàng, Thiệu Thịnh An chờ mẹ vợ đến sau đó cũng ra cửa.

Xăng còn chưa có được, anh phải hầu hạ đám người anh Vương kia cho tốt."Mẹ, có lẽ giữa trưa ba mẹ và anh con sẽ đến, con định nói với bọn họ trong nhà bị rỉ nước phải sửa chữa.

Đến lúc đó đưa bọn họ đến khách sạn ở nơi mẹ ở, mẹ thấy được không." Vừa ra đến cửa, Thiệu Thịnh An nói với Kiều Tụng Chi như thế."Vậy không còn gì tốt hơn nữa, nơi mẹ ở không tệ lắm, nhưng con định nói thế nào với bọn họ rằng con và Thanh Thanh lừa bọn họ, nói con ngã bệnh."Thiệu Thịnh An cười khổ: "Không sao, ba mẹ con rất dễ lừa gạt.


Con định lừa bọn họ nói báo cáo kiểm tra sức khoẻ của con không tốt lắm, phải mất nửa tháng sau mới có kết quả kiểm tra chính thức.

Khi chưa chắc con khỏe mạnh, bọn họ sẽ ở lại Hoa Thành.

Mẹ, ba mẹ con tới đây lạ chỗ, mẹ giúp con chăm sóc một phen nhé."Kiều Tụng Chi đồng ý nói: "Yên tâm đi, ban ngày các con đi làm, mẹ sẽ thường đi khách sạn thăm bọn họ."Trong lúc chờ bọn người anh Vương tỉnh rượu rời giường, Thiệu Thịnh An tìm bạn học cấp ba hỏi ý kiến.

.


Bình luận

Truyện đang đọc