MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI VẬT HY SINH PHẢN KÍCH

*Vô Gian trong từ Vô Gian Đạo, xuất phát từ kinh phật, có nghĩa vì quyền lực, sinh tồn hay tiền tài mà bán đứng nhau, tranh đấu nhau, đứng giữa hắc bạch đạo.

Tiêu Tử Lăng vẫn còn là nhân viên thương bệnh đương nhiên lần hành động này bị bài trừ bên ngoài, Tiêu Tử Lăng rất tự biết tự rõ, không chủ động xin đi giết giặc giống lần trước nữa, lại nói đã được phân phối trong đội ngũ của Sở Chích Thiên, cơ hội biểu hiện rất nhiều, không cần sớm chiều tranh.

Tiêu Tử Lăng nghĩ cực kỳ thông thấu nhìn theo Sở Chích Thiên mang theo đại bộ đội xuất phát, rồi quay về phòng tiếp tục tu luyện Thanh Tâm Thuật của cậu, một lần suy tưởng chất lượng cao kết thúc, Tiêu Tử Lăng thấy thời gian sắp đến 12 giờ, cái bụng cũng cảm thấy có chút đói, liền đến nhà ăn ăn bữa trưa.

Thời gian ăn cơm của đội viên trong đội ngũ Sở Chích Thiên rất rộng, mỗi bữa cơm đều có thời gian hai giờ, sáng sớm 7.00 - 9.00, buổi trưa 11.00 - 13.00, buổi tối 18.00 - 20.00. Hai giờ đó đội viên có thể tùy ý lựa chọn một đoạn thời gian đi ăn cơm, đầu bếp nhà ăn sẽ bảo quản thức ăn, chờ đợi đội viên đến lĩnh. Sở dĩ định thời gian ăn cơm rộng như vậy, là bởi vì thời điểm tu luyện thường thường không biết lúc nào tỉnh lại, có thời gian co dãn để lựa chọn, đội viên không cần sợ tu luyện quá mức không còn cơm ăn.

Tâm tình vốn coi như sung sướng của Tiêu Tử Lăng, vào một khắc tiến vào nhà ăn, nhất thời từ trời quang chuyển thành trời mây.

Hóa ra Trương Ngải Ngải với Giang Khinh Ngữ cũng ở trong nhà ăn ăn cơm, hai người các cô bởi vì không có bao nhiêu thực lực chiến đấu, lại bởi vì là nữ sinh cũng không thích hợp làm nhân viên vận chuyển, vì vậy lần hoạt động này cũng bị lưu lại. Nói cách khác đội viên ở lại đại bản doanh hiện tại, chỉ có ba người bọn họ mà thôi.

Tiêu Tử Lăng thấy hai người này, phản ứng đầu tiên là muốn rời đi, chẳng qua không đợi cậu hành động, Trương Ngải Ngải đã thấy được cậu, vẻ mặt hưng phấn ngoắc về phía cậu nói: “Tiểu Lăng, thực khéo a, mau tới đây cùng ngồi với bọn chị a!”

Tiêu Tử Lăng chỉ đành nặn ra một nụ cười, đi qua cầm lấy phần cơm nước của mình ngồi xuống bàn của mấy cô. Tuy rằng trong lòng Tiêu Tử Lăng tất cả đều là không muốn, nhưng không có biện pháp vứt mặt mũi người ta ngay mặt, chỉ có thể trái lương tâm đi qua.

Tiêu Tử Lăng ngồi xuống, Trương Ngải Ngải liền hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Lăng, lần trước ở bến tàu cậu với Sở ca cùng bị thương trở về, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Sau khi chuyện phát sinh Trần Cảnh Văn đã hạ xuống lệnh hàn miệng, ngoại trừ mấy người đương sự, người khác căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy câu hỏi của Trương Ngải Ngải, Giang Khinh Ngữ cũng dừng đũa, chuyên chú nhìn Tiêu Tử Lăng, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Tiêu Tử Lăng ngại ngùng cười: “Em cũng không quá rõ, lúc đó em tiêu hao dị năng hôn mê, nghe Sở ca nói có một con tang thi cường đại.”

Đây là lí do thoái thác mà Trần Cảnh Văn bàn giao đối ngoại, dùng để mê hoặc người khác có ý dò hỏi thực lực của Sở Chích Thiên.

Câu trả lời của Tiêu Tử Lăng khiến cho Trương Ngải Ngải thất vọng, cô vẫn luôn muốn biết có phải Sở Chích Thiên thực sự bị đe dọa sinh mệnh hay không, điều này quan hệ đến độ có thể tin của tiên đoán của cô, thế nhưng Trần Cảnh Văn thực sự rất giảo hoạt, một chút gió cũng không tiết lộ. Vốn còn tưởng rằng Trần Cảnh Văn là cố ra vẻ huyền bí, tô son trát phấn, không ngờ tới ngày hôm nay thấy Sở Chích Thiên tinh thần chấn hưng dẫn đội xuất phát, vừa thấy đã biết không có nghiêm trọng như cô tưởng tượng, cô có chút không bình tĩnh, chẳng lẽ điều cô biết có khác biệt với sự thực?

Bên này Trương Ngải Ngải vẫn còn quấn quýt sự thật giả của sự kiện bến tàu, bên kia Giang Khinh Ngữ lại vẻ mặt cô đơn, có chút không yên lòng.

Giang Khinh Ngữ đẩy đẩy cơm trong bát, đột nhiên đã không còn khẩu vị, tuy rằng sau khi sự kiện bến tàu qua đi, Trần Cảnh Văn giữ lại các cô, thế nhưng tuyệt không coi trọng, cũng không nói là thu các cô vào đội hay không, nếu không phải năng lực quản lý của bản thân thân thể này của cô vẫn còn, để cho cô bắt được cơ hội tận tình biểu hiện một hồi, sợ rằng hiện tại cô vẫn còn ở vào tình cảnh xấu hổ thiếp thân không rõ.

Thế nhưng cho dù như thế, cô với Trương Ngải Ngải vẫn thuộc về đội viên biên duyên hóa, như lần hành động này, không có người thông tri các cô, cho dù lưu lại cũng không có một câu phân phó, thật giống như các cô không tồn tại cũng không thuộc về tiểu đội này, loại coi thường này khiến cho lòng cô nóng như lửa đốt, không được coi trọng thì đại biểu cô căn bản không có cơ hội tiếp xúc được Sở Chích Thiên, tiếp xúc không được Sở Chích Thiên vậy lấy từ đâu cơ hội bắt được tâm của Sở Chích Thiên chứ?

Đang khi Giang Khinh Ngữ phiền não, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên đáng yêu manh đến mức tận cùng của Tiêu Tử Lăng nhảy vào mi mắt của cô, để cho ánh mắt cô sáng ngời, trong lòng bắt đầu tính toán lên.

Tiêu Tử Lăng trước mắt là đội viên duy nhất của tổ công kiên Sở Chích Thiên, khẳng định có thể thường xuyên tiếp xúc được Sở Chích Thiên, có lẽ có thể tìm được cơ hội từ chỗ cậu ta. Lại nói tuổi tác của Tiêu Tử Lăng tương đối nhỏ, một bộ dáng manh thiên chân khả ái hẳn rất dễ lừa, nếu có thể có được sự trợ giúp của cậu ta. . . Giang Khinh Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, vẻ mặt vốn còn lãnh đạm đột nhiên trở nên ôn hòa lên.

Giang Khinh Ngữ không vết tích xen vào trong đối thoại của hai người Trương Ngải Ngải với Tiêu Tử Lăng, vẻ mặt thân thiết hỏi thăm tình huống thân thể của Tiêu Tử Lăng. Sự chuyển biến của Giang Khinh Ngữ khiến cho Tiêu Tử Lăng vốn đã mang theo tâm cảnh giác càng thêm cẩn thận, trả lời một câu đều phải nghĩ trên ba lần xác nhận không có vấn đề gì mới trả lời, đương nhiên Tiêu Tử Lăng tuyệt không phải ngốc ngốc bị người khác nắm rõ, cậu hữu ý vô ý hỏi thăm chuyện trước kia của Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải. . . Một bữa cơm kéo dài, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy tinh thần mệt mỏi, uể oải vô cùng, trong lòng cảm thán Vô Gian Đạo quả nhiên không phải để cho người làm.

Thật vất vả ăn xong cơm, Tiêu Tử Lăng liền lấy lý do bị thương chưa hoàn toàn khang phục, thân thể còn chưa khỏe để rời đi, cuối cùng cũng kết thúc trận đấu sức dò hỏi hiểu rõ nhau này.

Thấy Tiêu Tử Lăng rời đi, Trương Ngải Ngải vẫn luôn đầy bụng nghi vấn nhịn không được hỏi Giang Khinh Ngữ: “Giang tỷ tỷ, vì sao chị đối với Tiêu Tử Lăng tốt như vậy?” Giang Khinh Ngữ rất kiêu kỳ, trong tiểu đội ngoại trừ ba người đội trưởng phó đội trưởng, cơ bản không có mấy người có thể vào được mắt của cô, càng miễn bàn thân thiết ôn hòa như đối với Tiêu Tử Lăng.

“Hiện tại Tiêu Tử Lăng là thành viên duy nhất của tổ công kiên Sở ca, chẳng lẽ em còn tưởng rằng cậu ta chẳng qua chỉ là một đội viên nhỏ sao?”

“Chẳng qua là vận khí tốt, cùng Sở ca đi bến tàu. . .” Trương Ngải Ngải tuyệt không phục, tên nhóc Tiêu Tử Lăng đó vừa nhìn đã biết là chỉ biết cười ngu, một bộ dáng ngây thơ ấu trĩ khẳng định không có năng lực gì, có lẽ Sở Chích Thiên bị thương chính là vì cứu tên nhóc đó.

Trương Ngải Ngải nghĩ tới đây đột nhiên có chút lĩnh ngộ, lặng lẽ kéo Giang Khinh Ngữ thấp giọng nói: “Giang tỷ tỷ, chị nói xem lần này Sở ca bị thương có thể là bởi vì tên nhóc đó hay không? Nghe nói đội viên đi lần này chỉ có cậu ta với Sở ca bị thương, người khác thì nửa vết thương cũng không có. . .”

“Không thể nào. . .” Giang Khinh Ngữ hiểu rõ ngụ ý của Trương Ngải Ngải, nhưng cảm thấy không đến mức như thế, “Nếu thực sự là Tiêu Tử Lăng gây họa, lần phân tổ này thế nào cũng sẽ không phân cậu ta vào tổ công kiên đi.”

Trương Ngải Ngải nghe xong lời này cũng biết sự hoài nghi của cô có chút không ổn, gật gật đầu nói: “Cũng đúng, có lẽ còn có nguyên nhân gì đấy mà chúng ta không biết. Bất quá, Giang tỷ tỷ, cho dù cậu ta là đội viên trong đội của Sở ca, cũng không tất phải đối với cậu ta tốt như vậy chứ.” Trương Ngải Ngải thực không thích tên nhóc thích cười đó, khó tránh khỏi có chút ý kiến.

“Chúng ta phải đứng vững gót chân, có lẽ Tiêu Tử Lăng sẽ giúp chúng ta một phen.” Giang Khinh Ngữ nhàn nhạt nói.

“A? Cậu ta?” Trương Ngải Ngải có chút xem thường, một đội viên nhỏ giống như các cô, có năng lực gì chứ?

“Người có thể tùy ý tiếp xúc Sở Chích Thiên có mấy ai?” Đối với việc Trương Ngải Ngải đến bây giờ còn chưa nhìn rõ được tình thế, Giang Khinh Ngữ có chút thất vọng.

Trương Ngải Ngải tỉnh ngộ lại, từ sau khi phân tổ, ngoại trừ hai phó đội Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn, đội viên khác thì cơ bản không được cho phép rời khỏi tiểu tổ của mình đơn độc hoạt động, điều này cũng ngăn chặn Trương Ngải Ngải Giang Khinh Ngữ tìm kiếm cơ hội tiếp xúc Sở Chích Thiên. Chỉ có thành viên tiểu tổ của Sở Chích Thiên mới có thể tùy ý tiếp xúc Sở Chích Thiên. . . Mà trước mắt thành viên tiểu tổ của Sở Chích Thiên chỉ có Tiêu Tử Lăng.

Thấy vẻ mặt Trương Ngải Ngải bừng tỉnh, lúc này Giang Khinh Ngữ mới thỏa mãn nói: “Hiện tại đã biết rồi chứ, chúng ta ở trong độ ngũ của Trần Cảnh Văn vốn không được coi trọng, nếu không tìm cơ hội, chúng ta căn bản không có ngày ngóc đầu dậy nổi.”

“Vì vậy chị lợi dụng Tiêu Tử Lăng. . .” Trương Ngải Ngải còn chưa nói xong, Giang Khinh Ngữ đã lấy ngón tay điểm nhẹ môi, tỏ ý Trương Ngải Ngải nói năng cẩn thận.

Trương Ngải Ngải lè đầu lưỡi một chút biểu thị hiểu rõ, chủ đề của hai người kết thúc như vậy, chuyên tâm ăn cơm.

Mà Tiêu Tử Lăng rời đi tuyệt không biết Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải vậy mà đánh chủ ý đến cậu, lợi dụng cậu để tiếp cận Sở Chích Thiên. Lúc này cậu đang vì phát hiện mới của cậu mà rơi vào trong sự mừng như điên.

Bình luận

Truyện đang đọc