MẠT THẾ TRỌNG SINH ĐƯỜNG MẶC KỲ


Bọn họ nâng Thẩm Giản Khê lên lui về sau, không đợi bọn họ đi vài bước, phía sau liền truyền đến nổ thật lớn, bọn Diệp Cẩn suýt chút nữa bị dư chấn của vụ nổ đáng ngã xuống mặt đất.
Đường Mặc Kỳ quay đầu nhìn lại, cửa ra vào của trung tâm thương mại hoàn toàn bị nổ sụp, người bên ngoài trong chốc lát không thể vào được.
Diệp Trạch Việt run rẩy chỉ chỉ, một người sống sờ sờ vừa mới nãy, bây giờ đã bị nổ đến không còn xương cốt.

Trong mắt Đường Mặc Kỳ hiện lên chút phức tạp, nắm chặt bút ghi âm trong tay, đi qua nhìn kỹ tình huống của Thẩm Giản Khê.
Diệp Trạch Việt dùng dị năng giúp Thẩm Giản Khê khép lại mạch máu bị vỡ, thương thế cuối cùng cũng ổn định.
Bởi vì vụ nổ mạnh nên mọi người đều tụ tập về đây, hai vị binh lính cũng làm xong hai tấm ván trượt, trên ván trượt cũng đã sắp xếp đủ mười bộ chăn giường.

Mọi người đem đống vật tư xếp lên đệm, người bệnh Thẩm Giản Khê cũng được đặt lên.
Một cánh cửa khác của trung tâm thương mại bị khóa chặt, sau khi xác định đám người kia không có theo lại đây, Đường Mặc Kỳ trực tiếp cho nổ cửa sắt.
Mọi người hữu kinh vô hiểm mà trở về tứ hợp viện, Diệp Trạch Việt đi theo Trương Tử Thành kiểm tra cho Thẩm Giản Khê.
Đường Mặc Kỳ về phòng, gấp không chờ nổi mà tiến vào không gian.


Đường Kiếm Phong từ sau khi hôn mê ở viện nghiên cứu vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Lúc trước Đường Mặc Kỳ vì muốn cảnh giác Thẩm gia và Tiết Sĩ Minh, trực tiếp đem Đường Kiếm Phong giấu vào trong không gian, không nghĩ tới anh hôn mê lại cả một tháng.
Đường Kiếm Phong an tĩnh mà nằm trên giường trong nhà gỗ, thần thái an tường.

Đường Mặc Kỳ thấm ướt khăn lau mặt cho anh, ngồi ở mép giường ngơ ngác cả nửa ngày.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng trong không gian vẫn ấm áp như cũ.

Đường Mặc Kỳ ngồi một lúc mới cảm thấy nóng, đành cởi áo lông vũ ra.
Đường Mặc Kỳ không biết Đường Kiếm Phong rốt cuộc là bị làm sao, khi nào mới có thể tỉnh lại, nên cậu chỉ có thể bồi ở bên người anh.
Bàn tay lạnh lẽo của Đường Mặc Kỳ sờ lên mặt ấm áp của Đường Kiếm Phong, từ nhỏ đến lớn Đường Kiếm Phong vẫn luôn vây quanh bên người cậu, chẳng sợ cậu chưa bao giờ cho anh một sắc mặt tốt.


Anh cũng chưa bao giờ từ bỏ.
Đường Mặc Kỳ đã từng không ngừng hỏi anh, rốt cuộc anh ấy coi trọng điểm gì ở cậu, cậu sửa còn không được sao? Nhưng lúc ấy Đường Kiếm Phong vẫn luôn ôn hòa nhìn cậu gây sự, xảy ra chuyện gì cũng đều luôn bao bọc che chở cho cậu.
Đường Mặc Kỳ nghe được hương vị quen thuộc trên người Đường Kiếm Phong, cầm lòng không được mà cúi người xuống, hai đùi ngồi khóa lên eo anh, đem lỗ tai dán lên ngực Đường Kiếm Phong, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh.
Sau đó Đường Mặc Kỳ cứ như vậy nằm nghe tiếng tim đập của Đường Kiếm Phong mà ngủ rồi.
Mà ở bên ngoài, Trương Tử Thành cũng khâu xong vết thương cho Thẩm Giản Khê, Diệp Trạch Việt làm trợ thủ vẫn luôn quan sát toàn bộ tình hình.
Vì phòng ngừa Thẩm Giản Khê cảm nhiễm mà phát sốt, Diệp Trạch Việt cần phải ở lại chặt chẽ theo dõi tình huống của Thẩm Giản Khê thêm 24 giờ tới.

Diệp Trạch Việt tạm thời làm hộ sĩ.
Không nghĩ tới y không cẩn thận mà ngủ quên ở mép giường của Thẩm Giản Khê, sau đó bị người bóp cổ mà tỉnh.

Diệp Trạch Việt hoảng sợ mà nhìn đôi mắt lạnh băng của người đối diện, trên mặt xanh tím một chút, hai tay đấm đánh lên cánh tay của Thẩm Giản Khê.

Đôi mắt của Thẩm Giản Khê chớp cũng không chớp vẫn dùng sức như cũ, khi Diệp Trạch Việt cho rằng y sẽ phải chết thì Thẩm Giản Khê buông tay ném y ra.
Trong cổ họng Diệp Trạch Việt không thể phát ra âm thanh kêu cứu, mà Thẩm Giản Khê cũng không giống như người mới bị thương, thong dong đứng dậy đi đến bên người Diệp Trạch Việt, khiến y sợ tới mức lui về sau mấy bước.

Thẩm Giản Khê hung hăng bắt lấy cánh tay Diệp Trạch Việt, trên tay không biết khi nào đã cầm một con dao phẫu thuật, để ở trên cổ Diệp Trạch Việt.
"Đây là nơi nào? Bên ngoài có bao nhiêu người?" Hai mắt Thẩm Giản Khê lạnh băng nhìn chằm chằm Diệp Trạch Việt khiến y run rẩy, phản ứng của y lại khiến Thẩm Giản Khê hiểu lầm, trong lòng không nhịn được mà kêu khổ.
"Anh không có việc gì....là chúng tôi cứu anh, anh....an toàn." Diệp Trạch Việt cố sức mà nói một câu, cổ họng đau đớn đang dần ổn lại, dị năng trên người y đang chủ động tự chữa trị.
Thẩm Giản Khê hiển nhiên không có khả năng dễ dàng tin tưởng y, bàn tay to bắt lấy hai cổ tay của y, không cho y phân trần mà khóa y ở trước ngực, lại đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài không có người canh gác, nhưng Thẩm Giản Khê không dám thả lỏng, đem Diệp Trạch Việt kéo lên trên giường, dùng băng gạc đem y trói lại.
Diệp Trạch Việt quả thực khóc không ra nước mắt, cái người này từ đâu chui ra vậy a.
Thẩm Giản Khê mất máu quá nhiều, một phen hành động vừa rồi khiến tầm mắt của hắn như biến thành màu đen, choáng váng một trận liền đỡ giường ngồi xuống.
Diệp Trạch Việt ngồi xổm trên mặt đất nhìn hắn nói: "Anh còn chưa hết nguy hiểm đâu, miệng vết thương phỏng chừng đã nứt ra rồi, anh thả tôi ra để tôi xử lý vết thương lại cho anh."
Thẩm Giản Khê không có để ý tới y, cố gắng nhắm mắt dưỡng thần một chút, nói: "Cậu còn nói thêm một chữ nào nữa tôi liền khiến cho miệng cậu không thể mở ra được nữa." Diệp Trạch Việt đành phải hậm hực mà ngậm miệng lại.
Trời tối, Diệp Cẩn mới nhớ đến em trai mình còn đang chăm sóc cho Thẩm Giản Khê, cầm theo ly sữa và ít bánh quy cho y.


Thẩm Giản Khê nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên mở mắt ra, nắm dao phẫu thuật trong tay nấp vào phía sau cửa, giống như một con liệp báo sắp sửa ra tay với con mồi.

Đồng thời cũng không quên dùng ánh mắt cảnh cáo với Diệp Trạch Việt đừng lên tiếng.
Diệp Cẩn gõ cửa một chút, Thẩm Giản Khê mở cửa, Diệp Cẩn rảo bước tiến vào một chút mới phát giác không thích hợp, nhưng là đã muộn, Thẩm Giản Khê giở lại trò cũ bắt được Diệp Cẩn, Diệp Cẩn không nghĩ tới một người bị trọng thương thành ra như vậy nhưng vẫn còn nhiều năng lương đến thế.
Diệp Cẩn nhìn Diệp Trạch Việt đang ngồi xổm trên mặt đất, tinh thần vẫn còn tốt, thoạt nhìn cũng không bị thương gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Thẩm tiên sinh, chúng tôi là bạn không phải kẻ địch, cậu buông dao xuống, chúng ta nói chuyện."
Thẩm Giản Khê hoài nghi mà nhìn hắn một cái, hỏi: "Các người là đám người ở phố buôn bán lúc đó?"
Diệp Cẩn gật gật đầu, đem câu chuyện sau khi Thẩm Giản Khê hôn mê kỹ càng tỉ mỉ mà kể một lần, sau khi Thẩm Giản Khê nghe được thủ hạ vì cứu hắn mà hy sinh, trong mắt hiện lên một đạo thống khổ cùng cừu hận, suy sụp mà buông Diệp Cẩn ra ngồi xuống giường.
Diệp Cẩn lập tức đi qua cởi trói cho Diệp Trạch Việt, y hoạt động chân tay lại một chút, nhìn nam nhân ngồi trên giường mất hết tinh thần, không đành lòng nói: "Miệng vết thương của anh bị nứt ra, để tôi băng bó cho anh một lần nữa."
Nam nhân nhìn đầu nhỏ của Diệp Trạch Việt lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Diệp Trạch Việt cười với hắn một chút, một lần nữa cẩn thận mà băng bó cho hắn.
Sau đó Diệp Cẩn đem Diệp Trạch Việt đuổi ra ngoài, một mình cùng Thẩm Giản Khê nói chuyện rất lâu, cho đến khi Thẩm Giản Khê không chống đỡ nổi nữa thì để hắn đi nghỉ ngơi.
Mà Đường Mặc Kỳ đang ở trong không gian cùng Đường Kiếm Phong ngủ ngon lành, hoàn toàn không có ý thức được người dưới thân đã mở mắt.
Trong nháy mắt Đường Kiếm Phong mở mắt ra, màu đỏ trong mắt đột nhiên đậm hơn, lại trong chớp mắt mà khôi phục lại bình thường, cúi đầu nhìn đến một cái đầu lông xù xù, không nhịn được mà lộ ra tươi cười..


Bình luận

Truyện đang đọc