MẠT THẾ TRÙNG SINH: BẠN GÁI HUNG TÀN

Trịnh Gia giờ phút này không biết bản thân đang ở nơi nào, cảm giác xung quanh dần dần tối xuống, ngọn lửa trong lòng một đợt rồi lại một đợt thổi đến.

Ngọn lửa giống như một lưỡi dao sắc cắt qua, khiến ngũ phụ lục tạng của hắn tựa hồ muốn bốc hơi, từng đợt dung nham men theo thân thể hắn sượt qua từng chỗ một trên người hắn, hắn đau muốn phát cuồng, hận không thể tự mình đem bản thân băm ra thành trăm mảnh. Hắn nghĩ chỉ có như vậy mới khiến cho những thống khổ kia biến mất.

Hắn chết rồi sao?

Nếu trong thống khổ mà chết đi như vậy cũng không phải là ý kiến tồi, bởi vì hắn không muốn tiếp tục bị dày vò như vậy.

Trong cổ họng đột nhiên bị rót vào một luồn nước trong ngọt, cảm giác sảng khoái nhanh chóng chạy khắp người hắn, tựa như người trong sa mạc mãi miết tìm thấy ốc đảo hằng khát vọng, dòng nước lạnh lẽo tưới sạch lửa nóng trong lòng hắn, những vết thương bị dung nham tạo thành tựa như được xoa dịu từng chút một.

Cả quá trình này không biết giằng co bao lâu, thẳng đến khi những thống khổ đều biến mất, mí mắt Trịnh Gia khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt.

“Tỉnh?” Lọt vào trong tầm mắt, là một thiếu nữ thanh tân*(trong trẻo) xinh đẹp, cột tóc đuôi ngựa thoải mái, ánh mắt trong suốt phảng phất như có thể nhìn thấu nhân tâm.

Cố Ngọc nghiêng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi nằm ở ghế sau ô tô, vừa rồi cô một đường lái xe rời khỏi trạm dừng chân, cô vẫn không dám dừng xe lại nghỉ ngơi, cứ chạy xuyên suốt như vậy đến khi tìm được nhà xưởng bị bỏ hoang trên đường cao tốc ở vùng ngoại thành mới dám ngừng xe lại. Bởi vì cô không thể khẳng định người đàn ông này khi nào sẽ hoàn toàn trở thành dị năng giả, nhưng nếu trở thành người biến dị ở trên xe cô thì làm sao bây giờ? Không sao cả! Cô mang người lên xe thì chung quy cô vẫn lưu lại một đường sống cho mình.

Nếu hắn trở thành người biến dị, cô có thể một đao chém xuống đầu hắn lấy tinh hạch trong não hắn ra.

Tinh hạch chính là thứ tốt, thời điểm sau khi mạt thế đến khiến cho tất cả mọi người khủng hoảng không thôi, lại có người lặng lẽ lột xác cùng thăng cấp dị năng, muốn thăng cấp nguồn năng lượng quan trọng nhất chính là tinh hạch, thứ này có trong người biến dị hoặc là thú biến dị.

“Ngươi…… là ngươi đã cứu ta?” Trịnh Gia chậm rãi ngồi dậy, cả người hắn giống như vừa rớt vào trong ao nước, mồ hôi dính ướt quần áo, gắt gao bao lấy thân hình hắn.

“Hiện tại cảm giác ngươi thế nào?” Tay phải Cố Ngọc nắm Sao Băng kiếm, cánh tay không dấu vết phòng bị thu về phía sau, cô không thể cùng người đàn ông mới tỉnh lại này nói rằng vừa rồi cô đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể giết hắn.

“Cũng tốt, thân thể thực thoải mái.” Trịnh Gia nắm chặt tay, hắn không nói được cảm giác hiện tại mình như thế nào, nhưng trên thân thể, từng chỗ lại cảm thấy như bị trướng đầy, tựa như có thứ gì đó rất muốn phóng thích ra khỏi thân thể.

Loại cảm giác này thật kì quái.

“Ác……” Cố Ngọc kéo dài âm cuối. Cô đang tự hỏi, người nam nhân này trong quá trình phát sốt toàn thân lập loè bạc quang không ngừng, lúc mạnh lúc yếu, nhưng hiện giờ đã hoàn toàn biến đổi thành dị năng giả, bạc quang cũng đã ổn định củng cố quanh thân hắn, thậm chí so với vừa nãy nhìn còn càng thêm loá mắt.

Tựa như dãy ngân hà phát sáng, tất cả đều tràn đầy và thánh khiết hơn.

“Ngươi không cảm thấy trong thân thể có loại lực lượng muốn phóng xuất ra ngoài?” Cố Ngọc nhướng mày, tay phải duỗi ra, một phen đem hắn lôi xuống xe, tay trái chỉ về hướng nhánh cây nhỏ chỉ bằng một lóng tay cách đó không xa, “Ngươi nhìn thử, đem năng lượng trong thân thể muốn phóng xuất ra đánh về phía nhánh cây cổ thụ kia đi!”

“Ân?” Trịnh Gia cảm thấy như lọt vào sương mù, Cố Ngọc nói mỗi chữ hắn xác định đều nghe rõ, nhưng những chữ này ghép lại thành câu thì hắn lại không rõ ý nghĩa câu đó là gì.

Cố Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, “Không hiểu?”

Muốn cô phải thế nào giải thích mới được?

Cảm nhiễm virus tang thi, dị năng đột biến?

Hiện tại cứ như vậy mà nói cho hắn có phải còn quá sớm hay không, không thể tiếp thu thì làm sao bây giờ?

Trịnh Gia mím môi, một lát sau nặng nề gật gật đầu, “Ta thử xem!”

Khi hắn phát sốt té xỉu, tất cả mọi người tránh còn không kịp, là cô gái trước mắt này dũng cảm đứng ra cứu hắn, hơn nữa vẫn luôn ở cạnh hắn đến bây giờ.

Hắn không biết mình có cảm nhiễm virus không, nhưng vào thời điểm cả thế giới này đều vứt bỏ hắn, chỉ có một người đứng ở bên cạnh hắn, loại cổ vũ này đủ để hắn chống đỡ tất cả mọi chuyện. Cho dù trước mắt bọn họ đối với nhau hoàn toàn không quen biết gì cả.

Trịnh Gia vững vàng đứng yên, ánh mắt nhìn thẳng nhánh cây nhỏ trên đại thụ cách đó không xa, đem suy nghĩ muốn phóng xuất ngoại lực đều tập trung trên giữa đôi tay hắn, sau đó đột nhiên đẩy về phía trước——

Hô hô hô!!!

Vô hình lưỡi dao gió từ không trung xẹt qua, ngay sau đó đại thụ liền phát ra vài âm thanh kẽo kẹt như bị chém gãy. Sau đó, lá cây mãnh liệt run rẩy, lôi kéo nhánh cổ thụ sắp gãy “Phanh” một tiếng rơi xuống trên mặt đất, làm vô số bụi mù bay lên.

Tức khắc ánh mắt Cố Ngọc sáng lên, cô tiến lên xem xét một chút những nhánh cây cối bị chặt rớt, mặt cắt cho thấy bị chém hai nhát, cây cối liền đứt gãy, càng không cần phải nói trên cổ thụ những vết lớn lớn bé bé chi chít, năng lực quần công của phong hệ dị năng giả quả thực quá cường, này vẫn là lần đầu hắn sử dụng dị năng, có thêm thời gian tìm hiểu rèn luyện sẽ càng mạnh hơn.

Bởi vì bản thân hắn đã là cao giai sơ cấp dị năng giả, cho nên thực lực không giống bình thường?

“Này…… rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Trịnh Gia nhìn đô tay mình có chút không thể tin tưởng, là hắn đang nằm mơ, hay là thế giới này huyền huyễn?

Vừa rồi hắn cũng chỉ hướng phía trước nhẹ nhàng đẩy, đại thụ đã bị hắn cắt đứt?

“Đây dị năng sau khi bị cảm nhiễm virus tang thi sẽ sinh ra, chúc mừng ngươi trở thành cao giai sơ cấp dị năng giả ở mạt thế, ta gọi là Cố Ngọc, rất vui vì đã biết ngươi!” Cố Ngọc khó có được cùng người lôi kéo làm quen, cũng không phải bởi vì cô trời sinh tính lạnh nhạt, chỉ là sau khi trải qua mạt thế khiến cho cô biết, với những cường giả như vậy nên tạo cảm giác thân thiện lần đầu gặp mặt, nhiều một bằng hữu sẽ bớt đi một kẻ thù. Đây là quy luật trọng yếu trong thế giới Mạt thế.

“Dị năng? Mạt thế?” Trịnh Gia vẻ mặt không thể hiểu được, nhưng nhìn Cố Ngọc trong mắt đều là nghiêm túc, hắn liền không có cách nào đem lời nói của cô thành trò vui đùa, bởi vì vừa rồi hắn đã tự mình kiến thức qua năng lực của bản thân.

Dị năng?

Bởi vì nhiễm virus tang mà sinh ra dị năng, như vậy sao?

“Không quan trọng, ngươi có thể chậm rãi tiếp thu thích ứng, còn cách đại bùng nổ virus tang thi không còn mấy ngày nữa.” Cố Ngọc nhìn thoáng qua thời gian trên di động, ở bên cạnh người này trải qua từ cảm nhiễm virus tang thi đến biến đổi thành dị năng đã hao phí thời gian 1 ngày 1 đêm của cô, hiện giờ thời gian trên di động hiển thị là ngày 21 tháng 2 năm 2027, cách đại bùng nổ virus tang thi không đến hai ngày.

“Ta gọi là Trịnh Gia, tuy rằng ngươi nói đến mạt thế cùng dị năng, hiện tại ta còn không chưa hoàn toàn tiếp thu, nhưng ta không cho rằng ngươi sẽ nói dối.” Trịnh Gia biểu tình trầm mặc, lúc này trong đầu hắn như một cuộn chỉ rối, hắn cần thời gian để tiêu hoá đống tin tức này.

“Từ từ…… Ngươi nói ngươi tên…… Trịnh Gia?” Cố Ngọc nguyên bản đang đi về phía trước bỗng chốc cứng lại, cô cứng ngắc quay đầu nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi trước mắt, tuổi tác hẳn không đến hai mươi, còn thập phần non nớt ngây ngô, nhưng bộ dạng lớn lên cực tốt, một đôi mắt đen nhánh, khi hắn nhìn về phía ngươi, trong nháy mắt như lọt vào biển sao trời mênh mông.

Cố Ngọc nắm chặt nắm tay, ai tới nói cho cô biết, tên Trịnh Gia này sẽ không phải là đệ nhất cường giả thời mạt thế chứ?

Hai người mỗi người đều ôm tâm tư riêng một lần nữa ngồi lên xe Hãn Mã, chỉ là ai cũng không lưu ý đến, từ chỗ nhánh cây đại thụ bị cắt đứt bắt đầu từ giữa thân cây chậm rãi khô héo lan rộng, những nhánh cây khác trên đại thụ tựa như thiếu nước mà xói mòn trở nên khô quắt, nguyên bản lá cây xanh tươi cũng nhanh chóng khô vàng tàn lụi, giống như đã trải qua vô số xuân thu héo mòn tự nhiên.

Mà hết thảy những thứ này chính là do tác động của dị năng tinh thần sơ giai.

Bình luận

Truyện đang đọc